Tiên Đế Trùng Sinh Diệp Thành Full

Chương 93

trước
tiếp

Chương 93: Sự kiêu căng của Tất Tịnh Hồng

“Oa, những người ngồi ở đây đều là con của các đại gia. Quá tuyệt”.

Bước vào đại sảnh, Khổng Uyển Doanh đột nhiên lộ ra vẻ mê trai, nếu bạn trai cô ta không ở bên cạnh, e rằng người phụ nữ này sẽ chảy nước miếng mất.

Bạch Tiểu Huyên còn sửng sốt hơn nữa, bước trên thảm đỏ, tất cả những lời đàm tiếu bên tai cô ta đều là thế này:

“Cậu Cao, cậu cũng ở đây. Nghe nói bố cậu gần đây đã phát triển mở rộng thêm hai tòa nhà gần trường học nhỉ. Nói ít thì cũng phải vài trăm triệu đấy nhỉ”.

“Haha, tôi để ý gì chuyện đó đâu. Nghe nói cậu lại bao nuôi một em minh tinh khác à, bỏ ra cũng lắm tiền đấy”.

“Hơn mười triệu đâu có là gì trong mắt tôi với cậu, chỉ là nhịn không nổi thôi, hahahaha”.

Nhìn những cậu ấm giàu có mặc đồ hiệu nổi tiếng, nghe họ nói chuyện kinh doanh hàng chục triệu đến hơn tỷ, Bạch Tiểu Huyên đột nhiên cảm thấy tự hào, vì mình đã chọn đúng người, khách sạn năm sao này, tài sản mười triệu này, mạng lưới quan hệ rộng này đều có phần của Bạch Tiểu Huyên trong đó!

Lý Việt Trạch cũng đi tới và giới thiệu với đám người Bạch Tiểu Huyên: “Ba người này là anh em mới của tôi, họ đều là những người nổi tiếng hạng nhất ở Hải Thành. Đây là Trương Vũ Siêu, đây là Vương Quan Kiệt, còn anh này là Triệu Hằng”.

“Nhà họ Trương, là hậu duệ của ngự y triều đình trước đây, nhà họ Vương, ông trùm siêu thị, và nhà họ Triệu, nhà vận chuyển ở Hải Thành!”

Bạch Tiểu Huyên trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, đây là những người bạn mà cô ta hằng mong ước, những người bạn sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai!

Nhưng vào lúc này, cánh cửa lại bị đẩy ra, Diệp Thành bước vào, nhìn thấy anh, trái tim rực lửa của Bạch Tiểu Huyên chợt nguội lạnh.

Đúng vậy, cô ta vẫn chưa trở thành phu nhân giàu có, người đàn ông trước mặt chính là trở ngại lớn nhất!

Diệp Thành cũng không thèm nhìn Bạch Tiểu Huyên, đi thẳng tới chỗ bố mình, cúi đầu, giọng điệu kích động nói: “Bố, con đến rồi”.

Khi Diệp Niệm nhìn thấy con trai mình, ông ấy cũng cảm thấy muốn rơi nước mắt, nhưng xét thấy ông thông gia đang ở gần đó, ông ấy cố nén nước mắt và nói: “Đến là tốt, đến là tốt rồi, nào nào, mau đến gặp bố vợ mẹ vợ đi”.

Diệp Thành nghe xong chỉ thờ ơ nói: “Chú Bạch”.

Về phần Tất Tịnh Hồng đó, anh không thèm đoái hoài đến, người kia nhìn thấy tình cảnh này, chợt chua chát nói: “Ôi, còn chưa kết hôn mà đã chả coi bố mẹ vợ ra gì thế này, cậu được lắm”.

Diệp Thành vừa định mở miệng hủy hôn, thì Diệp Niệm lại mở miệng khiển trách: “Thành Nhi, sao lại vô lễ như vậy, mau xin lỗi mẹ vợ đi”.

Không muốn làm bố mình khó xử, Diệp Thành đành phải nghe theo, nhưng Tất Tịnh Hồng vẫn tiếp tục không buông tha: “Nhìn xem, quần áo nó kiểu gì thế này? Hôm nay là ngày cưới của Tiểu Huyên. Sao chủ rể lại mặc mấy bộ khố rách áo ôm thế này?”

Diệp Thành bận rộn sắp đặt đại trận Chuyển Long Thiên Sinh, nên trên người chỉ mang một đôi giày thể thao bình thường, dọc đường đi thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn khinh thường.

Sắc mặt của Diệp Niệm cũng có chút khó coi, ông ấy thì thào nói: “Thành Nhi, hôm nay là ngày vui của con, sao con có thể ăn mặc xuề xòa như vậy, còn bộ đồ đắt tiền bố mua cho con đâu?”

Diệp Thành nhún vai nói: “Để quên ở nhà rồi”.

Diệp Niệm cau có, lấy cái uy nghiêm của người bố ra quát: “Để ở đâu? Bố đi lấy với con!”

Diệp Thành cười nói: “Biệt thự núi Vân Đỉnh”.

Diệp Niệm chưa kịp lên tiếng, Tất Tịnh Hồng đã chế nhạo: “Chém, chém gió, giá tối thiểu của biệt thự núi Vân Đỉnh là mười triệu, cậu mua nổi chắc?”

Diệp Niệm vội vàng cười nói: “Bà thông gia, tuổi trẻ thì thích nổ chút mà, bà đừng để ý nhé”.

Tất Tịnh Hồng trợn mắt chống nạnh nói: “Được rồi, tôi sẽ không nhắc đến biệt thự kia nữa. Muốn kết hôn thì ít nhất cũng phải có một căn nhà ở Hải Thành chứ? Chả nhẽ để Tiểu Huyên nhà chúng tôi đến ở Diệp gia trang à?”

“Tất nhiên rồi…”

“Vì con trai ông dám chém gió căn biệt thự mười triệu, thì tôi cũng không cần nhiều. Một căn nhà năm triệu có được không? Còn giấy chứng nhận bất động sản thì chỉ được ghi tên con gái tôi, xem đức hạnh của con trai ông, ai biết được nó có lừa con gái tôi xong bỏ trốn hay không? ”

Nghe đến đây, Diệp Niệm hơi cau mày khó chịu: “Cái này … không ổn lắm, một căn nhà năm triệu tệ. Tôi cố gắng hết sức thì cũng chỉ mua được một căn thôi. Tất nhiên, tôi sẽ không bắt hai đứa phải trả tiền vay … ”

“Không mua nổi tức là ông nghèo!”, Tất Tịnh Hồng chế nhạo: “Nếu hôm nay không lấy được giấy chứng nhận bất động sản, thì đừng hòng lấy được con gái tôi. Hai người không biết lượng sức mình sao? Nếu muốn một cuộc hôn nhân rẻ, thì quay về Diệp gia trang mà tìm một cô nhà quê nào đó đi! ”

Diệp Niệm là người thật thà, ngày thường cũng không biết ăn nói, bị Tất Tịnh Hồng quở trách như vậy, khuôn mặt già nua của ông ấy đỏ bừng vì tức giận, nhưng lại không biết phải phản bác lại thế nào.

Diệp Thành trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, vì bố, anh phải chịu đựng bà già này hết lần này đến lần khác, nhưng bà ta lại không biết trời cao đất dày, Tiên Đế mà tức lên thì bà ta phải thành tro!

Ở bên kia, Tất Tịnh Hồng không biết nguy hiểm đang cận kề, vẫn thao thao bất tuyệt quở trách, càng nói càng lớn giọng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả đại sảnh.

Diệp Niệm mặt đỏ bừng, hồi lâu mới hét lên: “Bà thông gia, đừng coi thường Thành Nhi, con trai tôi nhất định sẽ làm nên chuyện lớn!”

Trái tim của Diệp Thành ấm lên sau khi nghe những lời này, chỉ với lời nói của bố, anh lại càng muốn nổi danh thiên hạ, để mọi người khi nhìn thấy bố mình đều phải cúi đầu khom lưng, như thể nhìn thấy sự hiện diện của hoàng đế.

Thế nhưng, Tất Tịnh Hồng lại chống nạnh, ánh mắt sắc sảo long lên sòng sọc: “Chỉ dựa vào đám vô dụng các người thì làm được gì? Cậu Lý theo đuổi con gái tôi, chỉ riêng tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng hơn 100.000, e là lương một năm của con trai ông cũng chả được thế! ”

“Bản thân không có năng lực, bố cũng vô dụng, một căn nhà chả mua nổi mà cũng đòi cưới con gái tôi?”

Ngay khi Diệp Thành không chịu nổi và muốn ra tay dạy dỗ bà ta, thì Lý Việt Trạch xông tới, Bạch Tiểu Huyên mặc váy cưới vô tư nắm lấy cánh tay của hắn, không quan tâm Diệp Thành đang ở bên cạnh.

Lý Việt Trạch cũng không thèm nhìn tới bố con nhà họ Diệp, bước thẳng tới chỗ Bạch Thư Hòa cúi đầu: “Chú Bạch, xin hãy giao Tiểu Huyên cho cháu!”

Sắc mặt Diệp Niệm đột ngột thay đổi, ông ấy quay đầu nhìn Bạch Thư Hòa, hy vọng rằng người bạn cũ có thể dứt khoát từ chối, nhưng điều làm ông ấy thất vọng là, đối phương lại cau mày, không chịu nói gì.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Việt Trạch lập tức vui mừng, chỉ cần Bạch Thư Hòa không mở miệng từ chối, thì chuyện này đã thành công một nửa!

Tất Tịnh Hồng cũng nhảy cẫng lên vui mừng nói: “Việt Trạch à, cháu đến đúng lúc lắm, cô luôn ủng hộ cháu và Tiểu Huyên”.

Nói rồi, bà ta lắc mạnh cánh tay Bạch Thư Hòa, nói: “Thư Hòa, đây là chuyện ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của con gái chúng ta. Đừng vì sĩ diện mà không nói gì chứ!

——————-

Chương 94: Chúng ta chia tay đi!

Tất Tịnh Hồng gằn mạnh hai chữ “sĩ diện”, hiển nhiên là bà ta đang ám chỉ gì đó, Lý Việt Trạch cũng rất hiểu ý, vội khoát tay ra hiệu cho đám bạn xấu hở sau lưng, đám người kia đều nhiệt tình đứng ra nâng ly hét:

“Trương Vũ Siêu nhà họ Trương mong ông Bạch đồng ý!”

“Vương Quan Kiệt nhà họ Vương mong ông Bạch suy xét cẩn thận, người con rể tốt như Lý Việt Trạch có đốt đèn cũng khó mà tìm được!”

“Triệu Hằng nhà họ Triệu mong ông Bạch nhìn kỹ sự chênh lệch của hai người, tên họ Diệp kia hoàn toàn không thể sánh bằng Lý Việt Trạch!”

“..”

Những lời thỉnh cầu ầm ĩ vang lên chung quanh, sắc mặt Bạch Thư Hòa hơi thay đổi, những người trẻ tuổi này còn sợ ông ta không hiểu biết mà nói ra gia thế của mình. Dù là dòng họ nào trong đó, một ông chủ công ty có tài sản mấy triệu như ông ta cũng không thể đắc tội.

Đắc tội một nhà họ Lý, ông ta vẫn có thể mở công ty làm ăn nhưng làm mích lòng nhiều gia tộc lớn như vậy thì đừng nói là mở công ty làm ăn, sợ là ông ta cũng không còn nơi dung thân ở Hải Thành này nữa.

Lý Việt Trạch làm thế này không phải là thỉnh cầu nữa mà là đe dọa rồi.

Thấy Bạch Tiểu Huyên do dự, Diệp Niệm sốt ruột, ông ấy tiến lên vài bước: “Ông Bạch, thế là không đúng rồi, không phải mười mấy năm trước chúng ta đã quyết định xong việc hôn nhân của bọn trẻ sao?”

Sắc mặt Bạch Thư Hòa trầm xuống, ông ta không nói gì, Tất Tịnh Hồng lại giành mở miệng trước, bà ta cười lạnh: “Ông Diệp, ông cũng người lớn mà, không biết xem tình hình à? Việt Trạch nhà người ta muốn nhân phẩm thì có nhân phẩm, cần năng lực thì cũng có năng lực, con trai ông có cái gì?”

“Cậu ta chỉ là thằng vô công rỗi nghề thích bốc phét thôi, dựa vào đâu mà đòi lấy con gái cưng nhà tôi!”

Diệp Niệm bị nói tới mức sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, ông ấy nhìn Bạch Thư Hòa xin giúp đỡ nhưng đối phương lại chẳng hé răng, ngược lại đám cậu ấm kia lại không vui.

Trương Vũ Siêu tiến lên một bước, đẩy ngã Diệp Niệm, lớn tiếng quát mắng: “Lão già khụ kia, ông còn ở đây chít chít gì thế, không thể Việt Trạch chúng tôi hơn thằng con ông gấp bao nhiêu lần à? Ông nhìn đi, dù là cái rắm, con ông cũng chả dám xì ra nữa kìa!”

“Bốp!”

Gã còn chưa nói hết lời thì trên mặt đau rát, cơ thể bay ra ngoài, té nhào ra đất vừa há miệng là phun ra một đống nhầy gồm máu và răng lẫn nước bọt.

Diệp Thành im lặng nãy giờ bùng lên sát khí trong mắt, bố là vướng bận duy nhất của anh tên đời này, kẻ nào dám đụng ông ấy, kẻ đó phải trả giá đắt.

Lý Việt Trạch thấy tình hình như vậy thì sung sướng, chỉ cần Diệp Thành động tay, hắn có thể nghĩ cách hành chết thằng này, dám đắc tội mấy cậu ấm này thì sẽ chết càng thảm.

“A, mày dám đánh tao!”, Trương Vũ Siêu la hét rồi nhảy dựng lên: “Bố tao là danh y Trương Kiến Nam của Hải Thành, mày dám đánh tao? Sau này, dù là kẻ nào họ Diệp thì cũng đừng mong được bác sĩ khám bệnh ở Hải Thành!”

Tên mặt Diệp Thành là sương giá lạnh lẽo, anh hừ lạnh: “Trương Kiến Nam? Về hỏi ông bố vô dụng của mày đi, hỏi ai bẻ gãy một tay kia của ông ta?”

Trương Vũ Siêu biến sắc, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin, quát khẽ: “Là mày?”

Trong mắt Diệp Thành hiện lên sát ý, anh hừ lạnh: “Vốn là tao định mặc xác đám tép riu chúng mày, nhưng mấy con tép chúng mày dám đụng vào bố tao, vậy thì trả giá thật đắt đi!”

“Bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ làm nhà họ Trương biến mất khỏi Hải Thành!”

Lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người ở hiện trường đều sợ hãi. Hiện giờ, có ai không cần bác sĩ cơ chứ, y thuật của nhà họ Trương rất có tiếng ở Hải Thành, thậm chí là trong cả Giang Thành này, không biết họ đã trị bệnh cho bao nhiều phú thương.

Đừng nói là ở Hải Thành, dù là cả Giang Thành này, có mấy ai dám nói ngoa là mình sẽ diệt nhà họ Trương? Sợ là ông lớn Thẩm Thiên Minh cũng không dám.

Vì câu rút dây động rừng, muốn đụng nhà họ Trương thì phải xem mấy người bệnh của họ có đồng ý hay không.

Nhìn Diệp Thành liều lĩnh như thế, Bạch Tiểu Huyên thở dài trong lòng: “Diệp Thành à Diệp Thành, tính cách này của anh vĩnh viễn sẽ không thể làm chuyện lớn đâu. Xã hội hiện giờ tàn khốc cỡ nào, dù anh đánh nhau giỏi thì làm được gì? Rất nhiều khiến có thể làm anh lực bất tòng tâm đấy!”

Bên kia, nghe thấy chuyện cũ, Trương Vũ Siêu tức giận muốn xông lên, Lý Việt Trạch vội ngăn cản gã. Giỡn chắc, chính mắt hắn đã thấy năng lực của Diệp Thành, mười mấy công tử bột sống an nhàn sung sướng như họ cũng không đủ người ta đánh nữa.

Lý Việt Trạch vừa cản Trương Vũ Siêu vừa nhìn Diệp Thành, lạnh lùng nói: “Thằng họ Diệp, mày đừng tưởng mình đánh nhau giỏi là có thể hoành hành ngang ngược, mày có tin là chỉ cần một câu của tao là hôm nay mày chẳng thể bước ra khỏi khách sạn này luôn không?”

Diệp Thành liếc hắn, cũng lạnh giọng nói: “Mày là thứ gì, dù là bố mày thấy tao thì cũng chẳng dám ăn nói kiểu đó đâu!”

Thấy Lý Việt Trạch nghẹn họng không nói ra lời, Vương Quan Kiệt cũng tiến lên nói: “Cũng tính cả tao sao?”

Diệp Thành thản nhiên đáp: “Mày còn chưa đủ trình đâu!”

Triệu Hằng cười lạnh: “Thêm tao nữa được không?”

Quay sang nhìn mọi người đang hung hăng, Diệp Thành vẫn bình thản lắc đầu: “Bọn mày cùng lên cũng chưa đủ tư cách nói chuyện với tao đâu!”

Anh vừa nói ra lời này, những người chung quanh hoàn toàn choáng váng, chỉ trong hai phút ngắn ngủi mà người này đã đắc tội hơn một nửa cậu ấm của Hải Thành. Nhiều người thông minh thầm lắc đầu, sợ là thằng nhóc này còn chẳng thể chết toàn thây.

Lúc này, Bạch Tiểu Huyên cũng từ từ tiến lên, dùng giọng điệu tràn đầy thất vọng nói: “Diệp Thành, chúng ta chia tay đi!”

Diệp Thành nở nụ cười, không phải cười khổ mà là nụ cười sảng khoái từ tận đáy lòng, anh ngắn gọn đáp: “Được!”

Tên này… Bạch Tiểu Huyên ngẩn ra, theo cô ta, lúc này Diệp Thành nên xin lỗi vì đã nói bậy để cố gắng xin lỗi để níu kéo mình.

Nhưng khi cô ta vừa đòi chia tay, anh đã đồng ý ngay, trông giống như người này sợ đồng ý trễ thì mình sẽ đổi vậy?

Trong kế hoạch của Bạch Tiểu Huyên, Diệp Thành lúc này nên nhào qua khóc lóc, cầu xin cô ta đừng chia tay, gợi nhớ lại thời gian đại học lãng mạn ngọt ngào.

Còn cô ta sẽ ung dung từ chối, nói với Diệp Thành trước mặt tất cả mọi người rằng: “Anh không xứng với tôi!”

Từ đó, cô ta có thể hoàn toàn cắt đứt với Diệp Thành, còn có thể sỉ nhục tên này trước bao người, làm Lý Việt Trạch nở mày nở mặt.

Nhưng sao Diệp Thành này lại đồng ý nhanh như vậy? Sao lại dễ dàng như thế?

Diệp Niệm thở dài, thất vọng nhìn Bạch Tiểu Huyên: “Cũng được, là do tôi trèo cao, ông Bạch, cuộc hôn nhân này kết thúc thôi”.

Bạch Thư Hòa gật đầu, trên mặt là biểu cảm xấu hổ, ông ta vẫn không hề lên tiếng.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của bố, Diệp Thành nhún vai, nói với giọng điệu không sao: “Bố à, đừng lo, con gái tốt hơn cô ta còn nhiều lắm!”

Lời này khiến Bạch Tiểu Huyên tức giận, cô ta tiến lên hét: “Diệp Thành! Anh đừng ở đây vờ vịt nữa, bằng sự nổi tiếng và xinh đẹp của tôi thì sao tôi phải sống với thằng bất tài như anh?”

“Tôi thấy anh đáng thương mới hẹn hò với anh, giờ anh còn dám mở miệng mắng chửi tôi à?”, Bạch Tiểu Huyên nói năng khí phách như thể mình rất ấm ức vậy: “Diệp Thành, loại người như anh chỉ có thể làm thằng ăn bám cả đời, đâu thể xứng với tôi?”

Đám con nhà giàu kia lập tức cười to, mở miệng giễu cợt: “Đúng vậy, loại bất tài ăn bám này nhất định sẽ độc thân cả đời, hôm nay, trong hôn lễ của mình mà còn bị cướp dâu, thế thì có cô gái nào ưng thằng này nữa?”

Nghe nói như thế, trước mắt Diệp Niệm tối đen, ông ấy chỉ cảm thấy mình thở không ra hơi nhưng đúng lúc này…

“Ai bảo? Tôi đang theo đuổi Diệp Thành đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.