Thú Phi

Chương 35-36

trước
tiếp

Chương 35: Khúc nhạc

Trong đêm trăng huyền ảo lung linh, tiếng đàn êm tai văng vẳng, một đám dã thú đông nghìn nghịt yên lặng ngồi nghe, từng cái đầu đung đưa đầy hồn nhiên tự tại, càng nhìn cảnh này càng thấy thật rất hài hước. Dĩ nhiên, trong số đó không bao gồm đoàn người Độc Cô Tuyệt đang bị chúng vây quanh.

Vân Khinh nhìn đám thú vật to nhỏ lẫn lộn trước mặt. Quả thật lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều thú rừng như thế này. Thật ra trước đây tiếng đàn của cô cũng từng thu hút động vật tới nghe, có điều chỉ là vài ba con mèo nhỏ, nào có được khung cảnh hoành tráng như hôm nay bao giờ. Tuy cô vẫn nghĩ đám động vật này có khi còn tử tế hơn con người, cô cũng rất thân với chúng, nhưng cũng làm sao đã thân được tới mức này kia chứ.

Lẽ nào điều này có nghĩa là sự tiến bộ của cô khi đàn khúc nhạc Thanh tân chú chứng tỏ nó có thể gọi tới bách thú? Bà bà đâu có nói khúc nhạc này có công hiệu như vậy chứ? Mà cô cũng đâu có đàn khúc Bách điểu triêu phượng (Trăm con chim về chầu chim Phượng) hay Bách thú phổ (khúc nhạc trăm loài thú), sao lại có thể xuất hiện tình cảnh này?

Vân Khinh nghiêng đầu nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra. Khúc đàn để biểu đạt tâm tình lại có thể gọi thú vật tới. Điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là khi ấy tâm trạng cô khá là lãnh đạm thản nhiên. Có điều chưa hoàn toàn lãnh đạm đã bị vây chật kín thế này, làm sao còn có thể vân đạm phong khinh coi như chưa phát hiện ra được kia chứ. Cả một đám lớn đùng ngồi chồm hỗm chung quanh chằm chằm nhìn mình như vậy, trong lòng không khỏi kinh hoàng chút xíu.

Vừa cố gắng duy trì giai điệu lưu loát trôi chảy, cô vừa quay sang nhìn Độc Cô Tuyệt nháy mắt không ngớt, mong hắn có thể nghĩ ra biện pháp nào đó.

Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh quay đầu nhìn mình nháy mắt ra hiệu, không nhịn được giận dỗi mà trừng mắt với cô đầy hung hăng, miệng khép mở không thành tiếng nhưng thành câu. “Là nàng gây ra, nàng tự mình giải quyết đi!”

Bảo hắn nghĩ biện pháp gì bây giờ? Cứ thế lao ra? Chém giết mà ra? Hay là bay ra? Dùng ba trăm người chống lại ba ngàn, mà có khi còn nhiều hơn, đối thủ lại là cấp bậc mãnh thú nha, bảo họ làm thế nào xông lên chém giết nổi? Con bà nó, một chút bất cẩn hóa thành cục diện như vậy, biết vậy sớm một chút ngăn cản cô nàng làm bậy có phải tốt không. Cái cô nàng này, không bao giờ phạm sai lầm, nhưng vừa phạm phải một cái, kết quả thật là mất mặt. Hiện giờ Độc Cô Tuyệt phải nói là cảm thấy nhục nhã vô cùng. Thanh danh anh minh một đời tự dưng rớt cái bịch chả hiểu ra sao vì một tiếng đàn, tức chết đi được.

Vân Khinh thấy hắn trừng mắt với mình, hai mí mắt hơi hơi giật giật, lại nhìn lũ dã thú trước mặt, đôi lông mày nhíu chặt.

“Nếu là tiếng đàn thu hút chúng tới, vậy dùng tiếng đàn bảo chúng nó đâu lại về đó mau!” Độc Cô Tuyệt thấy cô nhíu mày, càng thêm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, rồi miệng mấp máy không thành tiếng.

Vân Khinh đọc được môi Độc Cô Tuyệt nói gì, liền cứng cả họng, đôi lông mày vốn đang nhíu chặt lại càng nhíu hơn. Vừa mới rồi cô cũng muốn thử dùng cách đó, có điều cô biết dùng khúc nhạc nào khiến chúng bỏ đi bây giờ? Trong số các khúc nhạc cô biết, làm gì có khúc nào có thể khiến đàn thú hoang lượn qua lượn lại chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Vân Khinh vẫn quyết định thử một lần. Nếu khúc Thanh tân chú có thể gọi thú vật tới, vậy biết đâu khúc Duyệt nhiên chú tương ứng với nó có thể bảo chúng quay về. Nên biết năm đó khi bà bà truyền thụ cho cô có nói, Thanh tân chú để tẩy rửa tâm linh, khiến tâm trạng thêm bình hòa an tĩnh, mà khúc Duyệt nhiên chú lại là để khích lệ tâm trạng, để khiến lòng người thêm phấn khởi kích động. Hai khúc nhạc hoàn toàn trái ngược nhau, nên có thể thử một lần xem sao, đằng nào cũng không thể cứ tiếp tục đàn như vậy được.

Mười ngón như bay múa, điệu khúc thay đổi, khúc Thanh tân chú đang dịu dàng như gió mát vờn quanh, thoắt cái chuyển thành giai điệu vui vẻ phấn khích của khúc Duyệt nhiên chú[1], như tiếng nước suối vỗ lên tảng đá, như cánh chim sảng khoái tung bay trên bầu trời… Bầu không khí chung quanh thoáng chốc rộn rã tươi vui vô hạn.

Độc Cô Tuyệt, Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly và ngay cả Vân Khinh nữa đều nín thở chờ kết quả.

Đàn thú hoang nãy giờ đang đung đưa đầu say sưa theo tiếng nhạc, bỗng chốc dừng phắt cả lại, rồi vô cùng phấn chấn đứng phắt dậy, tinh thần hăng hái. Con nào con nấy vươn dài tứ chi giãn gân giãn cốt rồi ngẩng mặt lên trời hú vang một tiếng, lông tóc toàn thân dựng đứng. Đám mãnh thú thì nghiến răng ken két, rít gào gầm gừ, huơ huơ móng vuốt, hai mắt lóe lên sát khí nồng đậm. Chúng thật hưng phấn.

Lập tức Độc Cô Tuyệt trợn tròn mắt, bất chấp ba bảy hăm mốt cầm luôn trường kiếm bên người nhảy vọt tới sau lưng Vân Khinh hét lớn. “Đổi, đổi mau. Cái đồ chết tiệt nhà cô, đàn cái quái gì thế hả?”

Đã không đuổi được đàn dã thú, lại còn khiến chúng nó trở nên hưng phấn, bộc lộ rõ vẻ hung ác hăng hái chuẩn bị tấn công. Ông trời ơi, Vân Khinh lại đi kích thích chúng thú hoang này hung hăng hơn, khác gì muốn diệt trừ cả đoàn người chứ, khốn kiếp thật!

Độc Cô Tuyệt nhanh chóng, ba trăm binh sĩ kia cũng nhanh chóng không kém. Ai nấy đồng loạt biến sắc đứng phắt dậy nắm chặt vũ khí, dàn trận sẵn sàng đối phó với đàn mãnh thú đang hung hăng gầm thét giương nanh múa vuốt chung quanh. Nổi loạn rồi, mấy ngàn mấy vạn dã thú kia sắp sửa nổi loạn rồi.

Lý quận chúa vừa giật mình tỉnh giấc khi tiếng đàn của Vân Khinh biến đổi, nàng ta vừa thấy quang cảnh chung quanh, không thốt nổi lời nào, kinh hoàng sợ hãi quá độ mà tiếp tục té xỉu.

Mà trong lúc đó, Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt quát một câu cũng lập tức nhận ra sai lầm. Gương mặt vốn luôn giữ vẻ thản nhiên lãnh đạm giờ cũng không khỏi hơi hơi biến sắc. Mười ngón tay ngọc lại thoăn thoắt phẩy qua cầm huyền, khúc Thanh tân chú lại một lần nữa vang lên, nhưng giờ tiếng đàn vừa nôn nóng vừa mau lẹ.

Đàn thú hoang đang hưng phấn là thế, tâm trạng bị kích thích chưa hết mức thì tiếng đàn mà chúng thích đã lại quay lại. Thế là hơn trăm lão hổ bỗng ngửa đầu hướng về mặt trăng mà rống lớn một tiếng. Đám thú còn lại đang chuẩn bị sẵn sàng cho một trận giết chóc lập tức nhanh nhẹn im bặt ngồi yên dưới oai phong của chúa tể sơn lâm, lại tiếp tục khoan khoái nghe đàn.

Sự biến hóa này chỉ diễn ra trong vài hơi thở. Đoàn người Độc Cô Tuyệt quả thật là toát hết mồ hôi lạnh sau lưng, thật là đáng sợ nha. Giờ đây thấy đàn dã thú đã an tĩnh lại như cũ, Độc Cô Tuyệt đứng sau lưng Vân Khinh mới run rẩy khóe môi nhìn xuống đỉnh đầu cô. Hắn quả thật muốn giết người nào đó cho hả cơn tức này. Chinh chiến chém giết từng đó năm mà hắn chưa từng khẩn trương sợ hãi, nhưng vừa rồi, vừa rồi là hàng ngàn hàng vạn mãnh thú chuẩn bị xông lên vồ mồi nha…

Vân Khinh cảm giác được ánh mắt trừng trừng của hắn phía sau liền khẽ chớp mắt, rồi quay đầu lại nhìn Độc Cô Tuyệt rồi áy náy nở một nụ cười hiếm hoi. Vừa rồi cô cũng bị dọa tới phát khiếp.

Độc Cô Tuyệt vừa thấy Vân Khinh quay lại áy náy cười với mình, lửa giận vốn bừng bừng trong lồng ngực bỗng dịu đi không ít.

Cô cười với hắn xong rồi lại quay đầu nhìn đàn thú trước mặt. Đã dùng Duyệt nhiên chú đối lại Thanh tân chú mà hiệu quả vẫn không như mong muốn, cô đành cố thêm lần cuối[2] mà đổi sang một khúc tấu khác vậy.

Một làn điệu mềm mại từ từ tuôn ra từ hai bàn tay của Vân Khinh, thật êm ái, thật đẹp đẽ, dịu dàng nhưng đồng thời cũng khiến người ta thật thư giãn và thoải mái tinh thần, cơn buồn ngủ mông lung cũng từ tốn xâm chiếm đầu óc. Đây là một điệu khúc ru con, phảng phất như có tiếng người mẹ hiền thủ thì thầm thì bên tai, phảng phất như gió mát hiu hiu trong lòng, rằng à ơi đêm đã khuya rồi mau ngủ đi thôi…

Đàn thú rừng không có phản ứng khác lạ, như thể khúc nhạc ấy chúng cũng nghe hiểu được. Từng con lần lượt khép đôi mi mắt, đầu đong đưa, đuôi phe phẩy.

Tiếng đàn vờn quanh khoảng trời ấy, dịu dàng êm ái tới không thể nào hơn.

Độc Cô Tuyệt không hiểu gì về đàn, nhưng hắn lại thích nghe tiếng đàn của Vân Khinh, có lẽ là vì hắn có sự nhạy bén của dã thú nên thích những thứ mang tính trực tiếp thẳng thừng. Giờ đây hắn cảm nhận được sự cố gắng của Vân Khinh cùng với sức lan tỏa của tiếng đàn, một hồi thấy đàn thú không có động tĩnh gì nữa, vẻ mặt giận dữ của hắn cũng từ từ giãn ra.

Chung quanh yên lặng như tờ, chỉ có mỗi tiếng đàn quanh quẩn đâu đây giữa một miền đất trời tĩnh mịch. Những cái đầu đang đung đưa theo nhạc khúc từ từ chậm lại, rồi thi thoảng bắt đầu vang lên tiếng ngáy o o.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy, trên mặt hiện lên nét mừng rỡ, rồi hắn lặng lẽ vung tay ra hiệu cho ba trăm quân lính của mình, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng từ tốn ôm lấy Vân Khinh. Mọi người ai nấy bắt đầu rón rén chậm rãi lách qua đàn thú kia mà bước ra ngoài.

Tiếp đất bằng mũi chân, thân thể cố gắng nhẹ nhàng như én lượn. Chúng tướng sĩ ngày thường dũng mãnh chinh chiến sa trường không gì sánh kịp, lần đầu tiên lâm vào tình cảnh lén lút rón rén trốn đi, ngay cả đàn chiến mã còn lại cũng đành từ bỏ, ai nấy đều nghiêm túc, cẩn trọng từng li từng tí một.

Vân Khinh để mặc Độc Cô Tuyệt ôm lấy, chiếc cổ cầm được đặt trong lòng, hai bàn tay tiếp tục gảy đàn không dám xao nhãng một chút nào. Điêu nhi đã sớm chui vào trong lòng cô ngủ thiếp. Trong tiếng đàn của Vân Khinh, đoàn người lặng lẽ nhón chân chuồn gấp trong nỗi khẩn trương vô hạn.

Vừa len lỏi nhón chân bước qua chỗ bầy sói, Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh rón rén từng bước từng bước một giữa khu bầy hổ đang nằm. Chỉ có chỗ này mấy khoảng trống còn đủ rộng để có thể đặt chân. Những chỗ khác dẫm vào đâu cũng sẽ đạp phải đàn dã thú.

Vừa mới nghiêng người trèo qua một con hổ đang nằm ườn trên mặt đất, Độc Cô Tuyệt đang định ôm Vân Khinh vượt qua một con khác, bỗng thấy con hổ lông trắng trước mặt bỗng mở choàng mắt, đôi mắt tinh tường chuẩn xác vô cùng nhìn thẳng về phía hai người!

 

Chương 36: Nhường đường

Trong nháy mắt Độc Cô Tuyệt thoáng rùng mình, trường kiếm trong tay bỗng nắm chặt, hàn quang chợt lóe, mũi kiếm đã chỉ đúng vào vị trí mi tâm[1] con hổ lông trắng muốt kia. Chỉ cần con hổ nọ có bất kỳ động tác nào khác thường, hắn có thể đảm bảo cái đầu có nó trước hết sẽ rơi dưới kiếm. Có điều sau đó ứng đối làm sao với đồng bọn của nó lại là vấn đề khác, thế nên Độc Cô Tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ

Làn ánh sáng bạc lạnh lẽo lấp lánh trước mặt lão hổ lông trắng. Vân Khinh thấy vậy cũng bất giác căng thẳng, mười ngón càng thêm múa lượn nhanh nhẹn, đôi mắt chăm chú nhìn gã to xác đang trừng trừng nhìn họ.

Con hổ trắng kia nhìn Độc Cô Tuyệt với ánh mắt oai nghiêm vô vàn, hoàn toàn không thèm để tâm đến thanh trường kiếm đang chỉ giữa hai mắt nó. Thế rồi nó quay sang nhìn Vân Khinh, đầu vừa chuyển động, cả thân hình cũng từ từ đứng lên, lắc lắc bộ lông trắng muốt mượt mà không hề có sợi nào pha tạp mà vươn đầu về phía Vân Khinh.

Độc Cô Tuyệt lập tức biến sắc, cổ tay khẽ rung lên, lưỡi kiếm sắc bén lập tức nhằm thẳng mi tâm bạch hổ mà đâm tới.

Nào giờ, cổ tay hắn vừa mới khẽ nhích động, Vân Khinh nãy giờ được hắn ôm trong lòng bỗng khẽ quay người huých nhẹ khuỷu tay vào ngực Độc Cô Tuyệt. Tuy không có lời nào thốt ra, nhưng Độc Cô Tuyệt vẫn hiểu ý cô không muốn hắn ra tay. Hắn chau mày, ý Vân Khinh là sao chứ, có điều Vân Khinh làm thế hẳn có ý đồ riêng của cô, lập tức dừng khựng tay lại, kiếm ngừng giữa không trung, không hề đâm tiếp.

Vân Khinh vẫn nhìn thẳng vào hai mắt con hổ trắng. Sau khi cơn kinh hãi ban đầu qua đi, cô bình tĩnh chú ý thấy trong đêm tối, cặp mắt vương giả loài thú kia hoàn toàn không chứa chút sát khí nào, cũng không hề có vẻ hung ác của dã thú với con mồi. Thậm chí, chúng khiến cô cảm nhận được ít nhiều hòa ái, thân thiện.

Thứ cảm giác ấy tuy kỳ quái nhưng cũng rất chân thực. Vân Khinh cảm thấy dường như mình thật sự đã nhìn thấy điều gì đó trong ánh mắt của bạch hổ. Thế nên trong chớp mắt Độc Cô Tuyệt muốn xuống tay, cô đã ngăn cản hắn.

Bạch Hổ từ từ đứng thẳng người. Thân hình cao lớn của nó thậm chí gần bằng ngực cô, nên chiếc đầu xù lông cũng vừa vặn ngang tầm cánh tay đang đánh đàn của cô.

Nó vẫn không thèm nhìn mũi kiếm đang mạnh mẽ chỉa vào đầu mình, Bạch Hổ rất tự nhiên thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm tay Vân Khinh vô cùng thân thiết, đôi mắt tròn to sáng rực nhìn cô chăm chú, đầy dịu dàng.

Độc Cô Tuyệt thật sự kinh ngạc, thế này là sao, con hổ trắng kia là đang tỏ ý thuận hòa với Vân Khinh ư? Có nhầm không thế, loài thú vương giả kia có linh tính như thế từ lúc nào vậy?

So với sự kinh ngạc của chủ tướng, ba trăm vị tướng sĩ từng trải đang rón rén nhón chân chuồn khỏi vòng vây phải gọi là thất kinh. Mặc Ngân Mặc Ly mắt chữ O mồm chữ A đứng khựng tại chỗ. Sở Vân hoảng hồn thiếu tí nữa thì đạp phải đuôi một con hổ đen. Những người khác trợn mắt nhìn hình ảnh lạ lùng trước mắt, ai nấy đều quên mất mình đang trốn chạy.

Mọi người khiếp hãi, Vân Khinh cũng khiếp hãi. Chiếc lưỡi thô ráp của con hổ kia liếm lên tay cô gây cảm giác ngưa ngứa, nhưng ánh mắt của nó rất là thân ái. Vân Khinh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nó, Bạch Hổ cũng giương mắt nhìn cô. Một người một thú, chăm chú nhìn nhau.

Chung quanh lặng lẽ như tờ. Tình cảnh ấy, nói quỷ quái thì quả thật vô cùng quỷ quái.

Vân Khinh sống nơi rừng núi đã quen, giao tiếp cùng dã thú còn quen hơn với con người, nên cũng tương đối hiểu biết về tập tính của chúng. Giờ đây thấy Bạch Hổ không hề có động tác gì lớn cũng không có dấu hiệu sẽ bùng nổ tấn công, trong lòng cô tính toán thoáng chốc rồi cắn răng quyết định. Mười ngón đang múa lượn trên đàn từ từ chậm lại, tiếng nhạc thanh thoát cũng ngưng bặt. Cô, đánh cuộc một lần.

Tiếng đàn trong trẻo của cô từ từ ngừng lại. Trong không gian tĩnh mịch, bỗng Vân Khinh vươn tay xoa lên đầu Bạch Hổ, cất giọng dịu dàng. “Ta phải đi rồi, mong các bạn nhường đường cho ta.” Dứt lời, cô nhẹ nhàng chỉ về con đường đằng xa cho Bạch Hổ.

Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt thoáng chốc dở khóc dở cười. Nếu không phải hoàn cảnh trước mắt quá đỗi kỳ dị, đảm bảo hắn sẽ cười thành tiếng. Cô nàng Vân Khinh này đầu óc bã đậu hay sao mà lại đi nói chuyện cùng thú vật, không lẽ nàng ta thật sự cho rằng cái tên to xác trước mặt có thể hiểu tiếng đàn của mình nên cũng có thể hiểu tiếng nói của mình hay sao?

Cơ mà điều khiến hắn càng thêm khiếp hãi, chính là Vân Khinh lại dám sờ đầu lão hổ kia, mà con hổ trắng tuy ngạo mạn hẩy đầu qua bên không cho Vân Khinh chạm tới, nhưng cũng hoàn toàn không có vẻ gì là giận dữ. Thế này nghĩa là sao?

Có điều khiếp hãi mặc khiếp hãi, dù sao đây cũng là cơ hội tốt. Độc Cô Tuyệt vẫn giữ nguyên dáng vẻ một tay ôm Vân Khinh một tay cầm kiếm chỉ vào bạch hổ mà từ tốn lùi lại phía sau. Khi tiếng đàn của Vân Khinh im bặt, đàn thú cũng không nhúc nhích. Hiện giờ mà không tranh thủ đi thì còn chờ tới khi nào? Thế nên hắn không khỏi nhón chân, mắt xem sáu hướng tai nghe tám phương mà bước ra phía ngoài vòng vây. Ba trăm tướng sĩ thấy Độc Cô Tuyệt di dộng cũng tỉnh táo lại mà tiếp tục động tác khi nãy dừng phắt lại.

Bạch Hổ không động đậy, cũng chẳng cắn xé, càng không nhúc nhích mảy may, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh di chuyển trước mắt nó.

Vân Khinh cũng không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn Bạch Hổ, cố gắng truyền tải sự thân thiết của mình vào ánh mắt.

Tĩnh lặng, tĩnh lặng tới khó tả thành lời.

Đột nhiên, con hổ trắng bỗng ngẩng đầu, rống lên một tiếng kinh động bốn phương phá tan không gian yên lặng, rung chuyển chín tầng trời cao, thẳng tới thiên không, khiến đàn thú chung quanh chỉ trong nháy mắt giật mình, rộn rịp đứng lên, hoàn toàn tỉnh táo.

“Không tốt!” Gương mặt Độc Cô Tuyệt biến sắc, với kinh nghiệm chinh chiến bấy lâu, khiến hắn có thể đưa ra hành động thích hợp nhất khi đánh hơi thấy nguy hiểm cận kề. Không những hắn không thử chạy trốn, ngược lại, Độc Cô Tuyệt tung người về phía con hổ kia mà tấn công, bắt giặc trước phải bắt vua, hi vọng điều này cũng đúng với bầy dã thú.

Ba trăm tướng sĩ kia cũng thoáng chốc đồng loạt bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, vung kiếm thành hoa, chuẩn bị liều chết cùng đàn dã thú chung quanh.

Thế nhưng không hiểu vì sao, đàn thú rừng kia hoàn toàn không có ý định cùng nhau xông lên tấn công họ, ngược lại vừa gầm gào những tiếng dài, vừa từ từ lui lại phía sau.

Nhác thấy từ khóe mắt, Độc Cô Tuyệt không khỏi ngẩn ra. Thân hình hắn đang từ trạng thái cực động thoắt biến thành cực tĩnh, khẽ lộn một vòng trên không rồi hạ xuống ngay trước mặt Bạch Hổ, trường kiếm trong tay dừng khựng ngay trên đầu con thú vương giả, nhưng không chém xuống.

Mà ba trăm thuộc hạ của hắn cũng là tinh tuyển trong vạn người, vừa thấy khác thường cũng lập tức đình chỉ tấn công, giữ trạng thái đề phòng nhìn đàn thú chăm chú. Giờ đây nếu có thể không đánh, tốt nhất là không cần đánh, bằng không, hậu quả e là chỉ có họ bất lợi mà thôi.

Trong tiếng gầm dài của Bạch Hổ, trước mặt đoàn người của Độc Cô Tuyệt, hơn một trăm con hổ kia cũng đồng thời ngẩng đầu gào lớn, khí thế mạnh mẽ chấn kinh vạn vật, khiến chim trên trời hoảng hốt trốn vội, cá dưới sông sợ hãi lẩn nhanh.

Không gian vang dội những tiếng gầm gào kinh thiên động địa, hơn một trăm lão hổ chậm rãi lùi dần, mà bầy sói cạnh chúng, lẫn đàn báo rừng, rồi thì thỏ, lợn rừng, vân vân, đều đồng loạt lui bước. Chỉ chốc lát, một con đường rộng rãi đã hiện ra trước mắt mọi người.

Độc Cô Tuyệt kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt. Thế này là sao, đám dã thú này là đang nhường đường cho họ ư?

Kinh ngạc mặc kinh ngạc, Độc Cô Tuyệt vẫn hoàn toàn không chút do dự, ôm chặt Vân Khinh triển khai thân pháp, phóng vụt như bay theo con đường ấy mà đi. Ba trăm tướng sĩ cũng nhất tề đuổi kịp.

So với sự kinh hãi lẫn quyết định gấp gáp rời đi của Độc Cô Tuyệt, dường như Vân Khinh hoàn toàn không thấy ngạc nhiên lắm. Vừa rồi cô thật ra có thể cảm nhận thấy Bạch Hổ vốn không có ý định thương tổn đến mình.

Ngẩng mặt nhìn qua vai Độc Cô Tuyệt, cô thấy con hổ trắng muốt kia cũng đang nhìn mình chăm chú. Khi nó thấy cô đang nhìn mình, liền nhìn thẳng cô hú dài một tiếng rồi chạy vài bước đuổi theo trước khi dừng lại, ngồi xuống tại chỗ nhìn cô rời đi với vẻ oai nghiêm của chúa tể sơn lâm.

Vân Khinh mỉm cười với Bạch Hổ, nét mặt chan chứa sự dịu dàng.

Tốc độ của Độc Cô Tuyệt rất nhanh chóng, chỉ mấy lần tung người, đám thú cùng với con Bạch Hổ kia đã bị hắn bỏ lại sau lưng, không còn nhìn thấy nữa. Vội vã chạy trốn, cả đời hắn chưa bao giờ chạy nhanh tới thế, mà cũng chưa bao giờ chạy trong tình huống kỳ cục như thế.

Cả đêm gấp gáp chạy, tới khi bình minh mới chớm, dựa vào khinh công của Độc Cô Tuyệt, hẳn là họ đã chạy hơn mười dặm đường. Mọi người liền chọn một chỗ đỉnh núi để nghỉ chân tạm thời. Đánh trận giết giặc anh dũng từng đó năm chưa từng lâm trận bỏ chạy, hôm nay quả thật mặt mũi hắn coi như mất sạch rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.