Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 17-18

trước
tiếp

Chương 17

Lí Trường Nhạc cảm thấy không đúng, vội vàng nói: “Muội muội đúng là hồ đồ, bản thân tặng gì cũng quên mất.”

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lí Vị Ương toát ra sự ngạc nhiên: “Đại tỷ, muội tặng cho Đại ca là một nghiên mực bằng ngọc,” sau đó, ánh mắt nàng dừng trên túi thêu uyên ương xinh đẹp, nói: “Đại ca chẳng lẽ nói túi thêu kia sao?”

Sắc mặt Lí Mẫn Phong biến đổi: “Tam muội đã không tặng, vậy là ta nhớ lầm rồi.”

Lí Vị Ương bước đến gần hắn, đột nhiên chỉ vào túi tiền bên hông hắn, kinh ngạc nói: “Ai da, túi tiền này không phải là của Tử Yên sao?” Sau đó, nàng quay đầu lại, nhìn Tử Yên cười mà như không cười, nói, “Cách thêu khéo léo của ngươi với Nhị tiểu thư Lí gia ở Bình thành giống nhau như đúc, đường thêu tinh tế, phối màu diễm lệ, phủ Thừa tướng chúng ta chắc chắn không có người thứ hai có thể thêu được như thế này.”

Mọi người lắp bắp kinh hãi, Lí Thường Như che miệng nói: “Thế này là sao, trên người Đại đường ca sao có thể mang theo túi tiền một nha đầu làm?!”

Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, dùng danh nghĩa chủ tử lặng lẽ tặng túi tiền, lá gan nha đầu này quá lớn!

Sắc mặt Tử Yên chốc lát biến đổi, quỳ rạp xuống đất, run run: “Nô tỳ, nô tỳ nghe theo Tam tiểu thư phân phó mới đem tặng túi tiền…”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua túi tiền kia, thở dài nói: “Nếu ngươi đã có lưỡng tình tương duyệt với Đại ca thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải minh tu sạn đạo, ám độ trần thương chứ? Ta là muội muội của Đại ca, cho dù có tặng túi tiền, cũng phải tặng loại thêu bằng trình vạn lý (chim bay vạn dặm) hoặc kim thiềm chiết quế (cóc vàng bẻ quế – chỉ vinh quang vô hạn), tặng uyên ương hí thuỷ (uyên ương nghịch nước) thì còn ra thể thống gì?”

(Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: Dùng một hành động giả dối để thu hút sự chú ý của mọi người, trên thực tế có âm mưu khác.)

Bỗng chốc Tử Yên hiểu ra, Tam tiểu thư đã sớm biết bản thân sẽ tặng túi tiền tình chàng ý thiếp qua đó, cũng chắc chắc Đại thiếu gia sẽ nhận, vậy mà bản thân không hề hay biết, từng bước tiến vào cạm bẫy của đối phương! Nhưng mà lúc này, hối hận đã muộn rồi!

Chưa nói đến lão phu nhân, ngay cả sắc mặt Đại phu nhân cũng rất khó coi. Đại thiếu gia còn chưa thành thân, lại coi trọng nha đầu Tử Yên bên người muội muội, làm cho người khác bất giác có hoài nghi nhân phẩm hắn. Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Mẫn Phong, con cũng quá kỳ cục! Đồ của bất kỳ ai cũng dám nhận sao!”

Lí Mẫn Phong liếc mắt nhìn Tử Yên, nhưng vẻ mặt không mấy kích động, “Mẫu thân, con không nghĩ nhiều như vậy, thấy túi tiền này đẹp, thì nhận thôi.”

Chối không còn một mảnh? Nghĩ rất hay! Trên mặt Lí Vị Ương lộ ra sự oán trách: “Đại ca đừng ngượng ngùng, Đại ca đối xử với muội muội luôn rộng lượng, muội muội còn không biết phải cảm tạ thế nào, Đại ca đã thích nha đầu Tử Yên kia, muội muội đương nhiên phải thành toàn rồi.” Nói xong, nàng liếc nhìn Tử Yên.

Sắc mặt Lí Mẫn Phong vẫn như thường ngày: “Tâm ý của muội muội ta nhận, nhưng mà —— “

Lí Vị Ương tươi cười đầy mặt: “Đại ca sao lại nói như thế, Đại ca một người thông minh như vậy, sao có thể không đoán ra lễ vật là do Tự Yên tặng, nếu không thích nàng ấy, cớ sao lại mang túi tiền theo bên người!”

Lí Mẫn Phong sửng sốt, ban đầu hắn muốn để Tử Yên an tâm làm việc cho hắn cho nên mới mang theo túi tiền này, không ngờ rằng túi tiền biến thành vũ khí để Lí Vị Ương công kích hắn, lập tức cười lạnh nói: “Tam muội muội đúng là lanh lợi, nghe ý tứ của muội, thì có vẻ trong lòng ta nghĩ gì muội cũng biết hết!” Lời nói của hắn không đủ sức thuyết phục, dù sao quả thật hắn có dụng tâm kín đáo với Tử Yên, đây cũng không phải chuyện quang minh chính đại gì.

Lí Trường Nhạc nhíu mày, nói: “Tam muội, chỉ là một chút hiểu lầm thôi, muội đừng đa tâm.”

Lí Vị Ương cười nói: “Đại tỷ, Tử Yên từ Bình thành ngàn dặm xa xôi theo muội trở lại Kinh đô, nghĩa vụ của muội là tìm nơi quy túc tốt cho nàng ấy. Đại ca đã thích nàng ấy như vậy, nàng ấy cũng say đắm, ta thật tâm thật lòng thành toàn.” Nàng nhìn thoáng qua Lí Mẫn Phong mày rậm nhíu chặt: “Tuy rằng Tử Yên thân phận thấp kém, nhưng đi theo Đại ca làm nha đầu hồng nhan thêm hương thì vẫn được, Đại ca nhận tín vật đính ước của nàng ấy rồi, chung quy cũng không thể giẫm đạp lên tâm ý của nha đầu kia như vậy, truyền ra ngoài đúng là không hay.”

Tam phu nhân hơi mỉm cười, cúi đầu uống trà.

Sắc mặt Đại phu nhân âm trầm, Nhị phu nhân yên lặng lắng nghe, lúc này mới cười nói: “Đúng là phải chúc mừng Phong nhi, ta thấy nha đầu kia chẳng những vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn thông minh lanh lợi, hiếm thấy.”

Lí Thường Như cũng phụ hoạ theo: “Đúng đó, Tử Yên là nha đầu thông minh, lần trước muội xin Tam muội lấy nàng ấy, Tam muội còn không nỡ buông tay kia! Lần này Đại ca đúng là nhặt được món hời rồi!”

Món hời cái chó má! Mày Đại phu nhân nhíu thật chặt, trong mắt lạnh băng, lão gia ghét nhất là đám thiếu gia cấu kết làm bậy với nha đầu, Lí Mẫn Phong vừa mới trở về đã coi trọng nha đầu trong phòng muội muội, lão gia còn không bị chọc đến tức điên! Nhưng Lí Mẫn Phong rõ ràng biết người tặng túi tiền là Tử Yên, vì sao lại nhận lấy, Đại phu nhân càng thêm buồn bực, tức giận: “Nha đầu kia nhu thuận lanh lợi như vậy, thì trước tiên đi theo ta, chờ dạy dỗ xong sẽ đưa đến Tu Trúc viện.”

Dù thế nào, cũng không thể để một con hồ ly tinh đến phòng con trai mình! Đại phu nhân quyết định xong chủ ý!

“Đã như thế, mong mẫu thân quản giáo Tử Yên.” Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Lí Mẫn Phong: “Nếu Đại ca không tốt với muội như vậy, thì nha đầu Tử Yên kia hiểu chuyện nghe lời như vậy, muội tuyệt đối không chịu bỏ người mình yêu thích.”

Ánh mắt Lí Mẫn Phong lạnh lùng nhìn nàng: “Vậy đa tạ Tam muội.

Dù sao mọi chuyện sẽ xong xuôi ngay lập tức, nha đầu Tử Yên kia ở lại chỗ Lí Vị Ương cũng không dùng để làm gì.

Tử Yên nghe xong, trên mặt lộ ra sự vui sướng. Mặc kệ Tam tiểu thư có dụng tâm gì, cuối cùng nàng vẫn được như ý nguyện bước vào viện của Đại thiếu gia!

Trong lòng Lí Mẫn Phong có chút căm tức, nhưng lại nghĩ đến hôm nay Lí Vị Ương sẽ phải trả giá lớn cho những hành động của nàng ta, thì tươi cười trên mặt được khắc sâu thêm ba phần, đặt chuyện này sang một bên, nháy mắt với Lí Trường Nhạc.

Lí Trường Nhạc hiểu ý, nở nụ cười đi đến, cầm chén trà lão phu nhân đặt trên bàn: “Lão phu nhân, nhân lúc còn nóng uống một ngụm trà đi.”

Theo bản năng lão phu nhân định nhận lấy, Lí Trường Nhạc vừa đưa ra, đột nhiên khẽ kêu một tiếng, chén trà rơi xuống đất, nước trà văng khắp nơi!

Hành động này, làm mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Nha đầu vội vàng chạy đến, động tác nhanh nhẹn thu dọn mảnh vỡ, Lí Trường Nhạc bộ dáng ngượng ngùng, bỏ qua dáng vẻ tôn quý của mình cúi người, như đang giúp dọn dẹp, làm đám nha đầu càng thêm sợ hãi.

Đúng lúc này, Lí Trường Nhạc đột nhiên hả một tiếng, nhặt một mảnh nhỏ trên đất lên, nói: “Đây là cái gì?”

Nha đầu Lục Tân cười nói: “Hồi bẩm Đại tiểu thư, đây là Hồng Tham lão phu nhân hay ăn.”

Hồng Tham rất trân quý, chẳng những bổ nguyên khí, còn bổ máu, có khả năng dưỡng tâm an thần, hương vị lại rất đắng, vì thế bình thường Hồng Tham được đun cùng canh vịt, hoặc là cắt Hồng Tham thành lát, uống cùng với trà. Về điểm này, Lí Trường Nhạc rõ ràng biết, vì sao còn hỏi như thế? Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.

Lí Trường Nhạc lại lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, nắm chặt lát Hồng Tham trong tay, lão phu nhân nhìn thoáng qua, nói: “Sao thế?”

Mày liễu của Lí Trường Nhạc hơi nhíu lại, rất bất an: “Đây không phải là lát Hồng Thâm, đây rõ ràng là Tô Tử.”

Lí Vị Ương nghe xong, ánh mắt bỗng nhiên biến lạnh, rốt cuộc cũng đến!

Chương 42: Bán chủ cầu vinh

Mọi người nghe xong, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Đại phu nhân là người đầu tiên phản ứng lại: “Tô Tử cái gì, đây rõ ràng là Hồng Tham lão phu nhân thường ăn! Trường Nhạc, con chỉ là tiểu hài tử, đừng có nói linh tinh!”

Lí Trường Nhạc nói chắc chắn như đinh đóng cột: “Hồng Tham chỗ con cũng có, sao lại không biết, thứ này rõ ràng không phải là Hồng Tham!”

Ánh mắt mọi người đều dừng trên tay nàng ta, nhưng thứ đó vừa dính nước, lại rơi xuống đất, làm sao nhìn ra được hình dạng gì, vậy mà Lí Trường Nhạc vẫn khăng khăng một mực.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn nàng ta, không nói một lời.

Lí Mẫn Phong đứng lên, sắc mặt lạnh băng nói: “Lục Tân, ngươi còn không quỳ xuống!”

Nha đầu Lục Tân giật mình, quỳ xuống theo bản năng, sắc mặt Lí Mẫn Phong rất khó coi: “Nha đầu kia, lão phu nhân tín nhiệm ngươi nhất, giao việc trà nước cho ngươi, sao ngươi dám vụng trộm đổi Hồng Tham của lão phu nhân!”

Lục Tân hoàn toàn không biết làm sao, mặt xanh mét: “Đại thiếu gia, nô tỳ không có! Nô tỳ sao dám vụng trộm đổi đồ của lão phu nhân – cho nô tỳ lá gan lớn hơn nữa, nô tỳ cũng không dám làm!”

Đại phu nhân nhìn tình cảnh này, nhất thời ý thức được điều gì đó, khoé miệng hiện lên nụ cười không dễ phát hiện, mở miệng: “Phong nhi, Lục Tân đi theo lão phu nhân lâu năm, ta tin Lục Tân sẽ không làm chuyện này, phải tra rõ ràng mới tốt! Xem rốt cuộc có những ai từng bước vào phòng trà!”

Lục Tân chấn động, sau đó ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Lí Vị Ương.

Ngoại trừ Tam tiểu thư, những người khác không có cơ hội chạm vào trà của lão phu nhân! Nhưng tình cảnh lúc này ——

Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: “Khỏi cần tra xét, mẫu thân, có thể tiếp xúc với nước trà của lão phu nhân, ngoại trừ Lục Tân chuyên việc trà nước, thì chỉ còn lại con.”

Biểu cảm của mọi người, bỗng chốc trở nên phấn khích.

Đại phu nhân nói: “Chuyện gì thế này? Trường Nhạc, vừa rồi con nói kia không phải Hồng Tham, mà là Tô Tử?”

Lí Trường Nhạc khẳng định: “Nữ nhi có thể khẳng định, trong chén trà không phải Hồng Tham trân quý, mà là Tô Tử có hình dạng tương tự.”

Lí Thường Hỉ kỳ quái nói: “Tô Tử là cái gì?”

Lí Mẫn Phong thản nhiên nói: “Tô Tử, tất nhiên là thứ không đáng giá tiền, không thể so được với Hồng Tham.”

Lí Thường Hỉ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thế này không phải nói, Tam tỷ tỷ trộm đổi Hồng Tham của lão phu nhân?! Ai da, Tam tỷ tỷ, sao tỷ có thể làm vậy chứ!”

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngũ muội, chuyện còn chưa tra rõ ràng, mời muội đừng vu khống loạn!”

“Tam tỷ, ta vu khống tỷ lúc nào? Nhìn xem, truyền ra ngoài người ta lại nói tỷ muội chúng ta bất hoà!” Cái miệng nhỏ nhắn của Lí Thường Hỉ chu lên rất khoa trương, vết sẹo trên mặt được lớp phấn son thật dày che đậy mà vẫn loé lên ánh sáng nhàn nhạt, nàng quay đầu nhìn mọi người, cao giọng nói: “Lão phu nhân, mẫu thân, hai người xem, con hảo tâm nói một câu, Tam tỷ tỷ đã đối xử với con như vậy! Con thật là oan khuất… đúng là không biết nói với ai!”

“Chuyện khác nói sau, mời Tam muội giải thích chuyện Hồng Tham!” Ánh mắt Lí Mẫn Phong lạnh lùng.

Nhị phu nhân nhìn thoáng qua Lí Vị Ương vẫn chưa mở miệng, Tam phu nhân nhíu mày thật chặt: “Chuyện này vẫn phải điều tra rõ ràng rồi nói, đừng tuỳ tiện oan uổng người tốt.” Bà cũng thấy có mùi vị âm mưu ở đây, mà âm mưu này, hiển nhiên nhắm vào Lí Vị Ương.

Lí Thường Hỉ đắc ý: Lí Vị Ương tiểu tiện nhân này, hôm nay xem nó không hay ho đến mức nào!

Vẻ mặt Lí Vị Ương không hề thay đổi, mỉm cười nói với Lí Mẫn Phong: “Đại ca, Đại ca tự cho là mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng mà trên đầu ba thước có thần linh, Đại ca dám nói ta thật sự trộm đổi Hồng Tham của lão phu nhân sao?”

Lí Mẫn Phong vẻ mặt lạnh lùng: “Có hay không tự trong lòng ngươi rõ ràng! Hồng Tham giá trị thiên kim, Tô Tử lại cực kỳ rẻ mạt, ngay cả ngươi thiếu tiền, cũng không nên tuỳ tiện treo đầu dê bán thịt chó, lão phu nhân thích ăn thịt vịt, Hồng Tham được đun cùng canh vịt mới có tác dụng cường thân kiện thể, Tô Tử đun cùng thịt vịt sẽ sinh ra độc tố, ngươi chính là muốn tính mạng của lão phu nhân!” Nói xong, hắn nhìn xung quanh một vòng, nói, “Chuyện này, còn có ai tham dự vào, nhất định phải nghiêm trị không tha!”

Lúc này, Tử Yên quỳ rạp xuống đất: “Lão phu nhân tha mạng, lão phu nhân tha mạng! Là tiểu thư vụng trộm đổi Hồng Tham, ban đầu nô tỳ không biết!”

Quả thế —— Lí Vị Ương mắt lạnh nhìn người ta diễn tuồng trước mắt, bờ môi xẹt qua tia cười lạnh không dễ phát hiện.

Lí Mẫn Phong bộ dáng như giật mình: “Tử Yên, ngươi nhìn thấy gì?”

Tử Yên lau nước mắt, bộ dáng vô cùng hối hận: “Tiểu thư… tiểu thư cũng không còn cách nào khác, đi ra đi vào phải tốn tiền khắp nơi, tiền tiêu hàng tháng cùng tiền ban thưởng lại thật sự hữu hạn, tiểu thư phải giật gấu vá vai, cho nên mới lặng lẽ trộm Hồng Tham của lão phu nhân đổi thành Tô Tử, cầu xin lão phu nhân tha thứ cho tiểu thư!”

Lão phu nhân giật mình nghe tất cả, trong đầu thoáng qua lời nói của La ma ma, lúc tặng đồ qua Tam tiểu thư chỉ thưởng cho một chuỗi tiền, nhất thời giận tái mặt, đứa nhỏ này, rất không nể mặt!

Lí Vị Ương cười cười, nói: “Tử Yên, ngươi đúng là nô tỳ tốt của ta!”

Lí Mẫn Phong nhẹ nhàng mở miệng: “Tam muội, nhân chứng vật chứng đầy đủ, muội còn muốn chống chế gì nữa? Ngoại trừ muội ra, còn ai sẽ làm ra loại chuyện không biết xấu hổ thế này? Muội thiếu tiền có thể đến nói với mẫu thân, nói với ta, sao có thể chạm vào đồ của lão phu nhân!”

“Chỉ vì đôi ba câu nói của Đại tỷ cùng một tỳ nữ, là đã chứng thực được tội danh của ta sao.” Lí Vị Ương cười nhẹ, trên mặt không hề có sự thất kinh.

Lí Mẫn Phong nhíu mày: “Trường Nhạc là người lương thiện vô cùng, sao muội ấy có thể oan uổng muội? Còn cả Tử Yên, chính là nha đầu bên cạnh muội!”

Ánh mắt Lí Vị Ương đảo qua người Tử Yên, mỉm cười: “Nàng không phải nha đầu bên cạnh ta, nàng ta là người của Đại ca, Đại ca đã quên rồi sao?”

Lí Mẫn Phong nhất thời sửng sốt, hắn đột nhiên hiểu ra vì sao vừa rồi Lí Vị Ương muốn tặng Tử Yên cho hắn.

Quả nhiên nghe thấy Lí Vị Ương nói không chút hoang mang: “Đã là nha đầu của Đại ca, Đại ca nói gì nàng ta nghe nấy, chỉ sợ Đại ca nói trên trời hiện giờ không phải mặt trời mà là mặt trăng, nàng ấy cũng sẽ dối lương tâm mà ủng hộ!”

Lí Mẫn Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Muội vừa mới tặng nàng ta cho ta!”

Trong đôi mắt trong trẻo của Lí Vị Ương dẫn theo một tia cười lạnh: “Nhưng mà nàng ấy đã sớm thích Đại ca! Đại ca, Đại tỷ chỉ mới nhìn qua mấy quyển sách thuốc, đã kết luận đây là Tô Tử, mà Tử Yên lại là nha đầu của Đại ca, lời nói của hai người, thật sự có thể tin sao?”

Tam phu nhân thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên mở miệng: “Rất đúng, chỉ bằng lời nói của một nha đầu, không chứng minh được gì hết!”

Đại phu nhân cười lạnh một tiếng: “Phong nhi, đã nghe thấy chưa, con tốt bụng bắt kẻ gian cho lão phu nhân, người khác lại nghĩ con oan uổng người tốt!”

Lí Mẫn Phong lại không hề nóng nảy, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương nói: “Vốn định để lại chút thể diện cho Tam muội, muội muội đã khăng khăng một mực như vậy, ta cũng không cần che giấu hộ nữa!” Nói xong, hắn quay đầu lại, nói với lão phu nhân, “Xin lão phu nhân cho phép con đi mời một vị thái y đến nghiệm chứng việc này!”

Chương 43: Chứng cớ vô cùng xác thực

Lão phu nhân nhíu mày: “Mời đại phu thường tới đây khám bệnh được rồi —— “

Lí Mẫn Phong lại nói: “Đại phu tầm thường chưa chắc đã hữu dụng, nghe nói Lâm thái y tinh thông nhận biết dược liệu nhất, không bằng mời ông ấy đến đây một chuyến.”

Lão phu nhân do dự trong chốc lát, Lâm thái y có tiếng là người cổ hủ chính trực, đức cao vọng trọng, tuyệt đối không tận lực thiên vị bên nào, Lí Mẫn Phong đưa ra ý kiến mời ông ấy đến, hiển nhiên là muốn mọi người tâm phục khẩu phục. Lão phu nhân nhắm mắt lại, vẫn thấy do dự.

Toàn bộ căn phòng tĩnh lặng lại.

Khuôn mặt thanh tú của Lí Vị Ương được ánh sáng thưa thớt từ ngoài cửa chiếu vào, lạnh lùng cười nói: “Đại ca có thể mời được Lâm Thái y đến, thì quá tốt. Nhưng mà, nếu Lâm Thái y chứng minh muội trong sạch, thì Đại ca sẽ làm gì?”

Lí Mẫn Phong nhướng mày cười, trong lòng đã có dự tính: “Ta đây sẽ dập đầu nhận sai, quỳ xuống kính trà cho Tam muội!”

“Được! Một lời đã định!” Lí Vị Ương cười không một tiếng động.

Lí Trường Nhạc nghe xong, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt Lí Vị Ương.

Rất nhanh sau đó, Lí Tiêu Nhiên được mời đến, ông vừa đến đã thấy Lí Vị Ương đứng một mình giữa đại sảnh, những người khác đều đang ngồi, ẩn ẩn hình thành thế giằng co, đầu lại thấy hơi đau. Sao lại xảy ra chuyện rồi! Vừa định hỏi rõ ràng, lại nghe thấy lão phu nhân nói: “Đã đến rồi, thì an vị đi, mọi chuyện chờ Thái y đến rồi hẵng nhận định!”

Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên lướt qua mặt mọi người, cuối cùng dừng ở Lí Vị Ương đang đứng thẳng lưng ở chính giữa sảnh, mày nhíu lại thật chặt.

Một lúc lâu sau, Lâm thái y mới ôm hòm thuốc, thản nhiên bước vào. Điều ngoài ý muốn là, Lâm Thái y không vào một mình, phía sau ông còn có một vị công tử trẻ tuổi, mặc y phục thường ngày màu nhạt, đầu đội mũ quan xanh biếc, cao lớn vững chãi, ngũ quan kiên nghị tuấn mỹ, chính là Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân.

Nhìn thấy hắn đến, mọi người nhất thời ngây người. Lí Tiêu Nhiên vội vàng đứng lên, dẫn mọi người hành lễ. Thác Bạt Chân cúi người nâng ông dậy, trên mặt có nụ cười nhạt nhẽo: “Ta có hẹn chơi cờ với Mẫn Phong huynh, huynh ấy chậm trễ mãi không đến, ta sốt ruột, cho nên tới cửa quấy rầy, còn mong Lí Thừa tướng không thấy phiền hà.”

“Tam điện hạ sao lại nói vậy, hẳn phải để vi thần tự mình nghênh đón mới phải.”

Hàn huyên vài câu, Lí Tiêu Nhiên cùng Thác Bạt Chân ngồi xuống.

Nhìn thấy Tam hoàng tử, Lí Trường Nhạc nhớ tới những lời nói của Đại ca Lí Mẫn Phong, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên.

Ánh mắt Thác Bạt Chân chuyển đến chỗ Lí Trường Nhạc, Đại tiểu thư Lí gia, chẳng những xuất thân danh môn, lại còn dịu dàng hiền lành, xinh đẹp khuynh thành, làm hắn cũng phải nhìn chăm chú.

Sau đó, theo bản năng hắn liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, trên làn váy của nàng, thêu những bông hoa hải đường sáng lạn, màu đỏ như lửa, được lá cây màu xanh thanh thuý vây xung quanh, trái ngược hoàn toàn với gương mặt thanh tú mà lạnh lùng của nàng. Không biết vì sao, thiếu nữ này luôn tạo cho hắn một cảm giác cực kỳ thần bí, mà trên người nàng, hắn luôn cảm thấy sự căm hận mãnh liệt. Nhưng mà, vì sao?

Nhận thấy bản thân có chút thất thần, Thác Bạt Chân nhíu mày, mặc kệ nha đầu này có tâm tư gì, hắn cũng không cần thiết phải để ý, chỉ có Lí Trường Nhạc với thân phận mỹ mạo như vậy, mới xứng đôi với hắn!

Lí Vị Ương đến một ánh mắt cũng lười bố thí cho Thác Bạt Chân, đối với nàng mà nói, người này so với Lí Trường Nhạc còn làm người ta chán ghét gấp mấy lần. Nhưng sự xa cách rõ ràng như vậy, làm hắn, người luôn nhận được sự chú ý của mọi người càng thêm nghi hoặc khó hiểu.

Người không có ý tổn thương hổ, mà hổ bị hại bởi nhân tâm, đối phương đã dồn bản thân vào đường chết, vậy cũng đừng trách nàng trở mặt vô tình! Lí Vị Ương liếc nhìn Lí Mẫn Phong, nói: “Đại ca, đừng trì hoãn thời gian nữa, mời Đại ca bắt đầu đi.”

Lí Mẫn Phong lạnh lùng cười, lại cung kính nói với Thác Bạt Chân: “Mời Tam Hoàng tử làm người chứng kiến.”

Thác Bạt Chân khẽ gật đầu.

Lí Mẫn Phong đi tới trước mặt Lâm Thái y, nói: “Mời ngài nhìn xem, trong chén trà rốt cuộc là cái gì.”

“Được, để ta đến xem.” Lâm Thái y nói.

Lí Mẫn Phong chỉ vào những lát Hồng Tham vung vãi trên mặt đất, nói, “Thứ này còn chưa thu dọn, mọi người đều ngồi đây nhìn, không có ai động qua…”

Lâm Thái y gật đầu, cất bước đi qua, ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiêm cẩn phân biệt dược liệu, tất cả mọi người mở to mắt nhìn.

Ngay lúc đang kiểm tra thực hư, Lí Mẫn Phong tiếp tục nói: “Tam muội, muội vẫn nên nhận tội sớm đi, đợi đến lúc Lâm Thái y nghiệm ra kết quả, muội sẽ càng khó xử.”

Lí Vị Ương nhìn vị Đại ca phong thần tuấn lãng này, trong lòng cười lạnh. Hắn dù sao tuổi còn trẻ, chưa lăn lộn ở trong quan trường, không quá quen thuộc với những kỹ xảo quỷ dị này trong hậu viện, nếu đổi lại là hắn của mười năm sau, nhất định sẽ không nói chắc như đinh đóng cột thế này: “Đại ca, muội không làm chuyện đấy!”

Lí Mẫn Phong nhìn Vị Ương nở nụ cười, trong mắt mang theo vài phần tàn nhẫn vốn không nên xuất hiện trên người một thiếu niên, sau đó hắn nhìn về phía Tử Yên, “Ngươi còn có chứng cớ gì?!”

Tử Yên liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, đáy mắt có một tia áy náy không dễ phát hiện, chung quy không chống cự được với dụ hoặc cẩm y ngọc thực, nhẫn tâm nói: “Nô tỳ chính mắt nhìn thấy tiểu thư giấu giếm một bao giấy, len lén trộm ra.”

Lí Mẫn Phong gật đầu: “Bao giấy ở đâu?”

Tử Yên lấy từ trong người ra một bao giấy, nói: “Chính là cái này.” Sau đó, nàng mở ra trước mặt mọi người, Nhị phu nhân khẽ hô lên một tiếng: “Hồng Tham?”

Tử Yên cúi đầu xuống, nói: “Không, đây là Tô Tử Tam tiểu thư dùng để thay thế cho Hồng Tham, các vị chủ tử hãy xem, có phải nhìn qua giống y đúc Hồng Tham?”

Lão phu nhân gật đầu, lập tức có nha đầu nâng bao giấy này, cầm lên cho bà xem. Bà nhìn thoáng qua, quả thực không nhận ra sự khác nhau với Hồng Tham, sắc mặt biến thành khó coi.

Thác Bạt Chân rất có hứng thú nhìn, đường đường Tam tiểu thư phủ Thừa tướng lại làm ra loại chuyện này, quả thực vừa đáng buồn vừa buồn cười, quả nhiên, loại thứ nữ, đúng là không có gì tốt đẹp!

Lí Mẫn Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Tam muội, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, hiện giờ thứ này đã lộ ra trước mặt người khác rồi, muội còn nói dối thế nào nữa!”

Lí Vị Ương nhàn nhạt liếc nhìn Tử Yên: “Nàng ta tố cáo ta, tất nhiên đã chuẩn bị từ trước, hiện giờ lấy ra thứ gọi là vật chứng thì có gì ngạc nhiên!”

Lí Mẫn Phong nở nụ cười, nói: “Không ngờ đến lúc này, Tam muội vẫn cố chấp khăng khăng! Được, muội đã không thừa nhận, có dám để mọi người trong phòng đi điều tra không?!”

Lí Thường Hỉ gật đầu nói: “Đúng thế, Tam tỷ tỷ trong lòng đã không có quỷ, vậy thì để mọi người đi điều tra đi!”

Lí Trường Nhạc cũng nhẹ nhàng nói: “Tam muội, Đại tỷ cũng không tin muội làm chuyện này, nhưng mà náo loạn đến bây giờ, nếu như muốn trả lại sự trong sạch cho muội, chỉ có thể để mọi người đến kiếm tra phòng muội, đến lúc đó chân tướng tự nhiên rõ ràng —— “

Tam phu nhân nhíu mày, Tử Yên là nha đầu bên người Lí Vị Ương, nàng ta đã có thể vu hãm Lí Vị Ương, đương nhiên cũng có thể giấu thứ gì đó trong phòng ngủ. Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn, nếu thật sự điều tra ra gì đó, Lí Vị Ương có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được!

Thời điểm căng thẳng như vậy, Lí Vị Ương lại nở nụ cười. Nụ cười của nàng, thoạt nhìn trấn định như vậy, tự tại như vậy, làm trong nháy mắt Lí Mẫn Phong nổi cả da gà.

Chương 44: Lật tay nắm càn khôn

Lí Mẫn Phong lấy lại bình tĩnh, hắn biết, Tử Yên nhất định đã đặt mười lượng vàng cùng những lát Hồng Tham hắn chuẩn bị từ trước vào phòng Lí Vị Ương, chỉ cần tìm thấy, mặc kệ Lí Vị Ương tranh cãi thế nào cũng không hữu dụng.

Đối xử với nàng ta như vậy đúng là tàn nhẫn, nhưng ai bảo địa vị nàng ta trong lòng lão phu nhân càng ngày càng cao lại còn không biết nghe lời? Trong lòng Lí Mẫn Phong, trong nhà này chỉ có mẫu thân cùng muội muội ruột thịt của mình Lí Trường Nhạc mới là người, còn những muội muội thứ xuất, chỉ là một đám kiến, con kiếm đã dám mạo phạm quyền uy của bọn họ, tất nhiên sẽ phải trả giá thật lớn! Lí Vị Ương, lần này không chết cũng phải cút ra khỏi Lí gia!

Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, Vị Ương chỉ là thứ nữ, lại còn mang điềm xấu, nếu con bé thật sự trộm đồ của lão phu nhân, ngấm ngầm xử lý cũng được. Ông nghĩ như vậy, cúi đầu uống trà, mọi chuyện tuỳ ý Lí Mẫn Phong.

Lúc này, chỉ có Tam phu nhân chậm rãi nói: “Ta tin Vị Ương vô tội, con bé không phải người như thế.”

Lí Vị Ương quay đầu nhìn về phía Tam phu nhân sắc mặt bình tĩnh, nở nụ cười: “Đa tạ Tam thẩm, đáng tiếc chỉ có người tin tưởng ta, phụ thân cùng mẫu thân, đều cảm thấy ta sai.” Sau đó nàng nhìn về phía Lí Mẫn Phong, trong ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh băng, “Đại ca, ta cũng là muội muội của ca, tuy ta không phải con vợ cả, mà trên người ta chảy cùng một dòng máu giống ca, ca vì sao phải bức ta đến đường cùng như vậy?”

Lí Mẫn Phong thản nhiên nói: “Tam muội, đừng nói những lời không có ý nghĩa như thế, ta sẽ không vì đồng tình muội mà đổi trắng thay đen!”

Đổi trắng thay đen? Lí Vị Ương cười lạnh trong lòng.

Lí Trường Nhạc dịu dàng nói: “Tam muội, Đại ca cũng vì tốt cho muội thôi.”

Lí Vị Ương nhìn về phía nàng ta lạnh lùng nói: “Vì tốt cho ta? Sao ta không thấy Đại ca oan uổng Đại tỷ nhỉ? Trên đời có Đại ca như vậy sao? Trăm phương nghìn kế vu hãm muội muội của mình là trộm!”

Lí Trường Nhạc sửng sốt, ngượng ngùng nói: “Nếu Tam muội thật sự ngay thẳng không vụ lợi, chi bằng để mọi người đi kiểm tra phòng muội mới tốt, nếu Đại ca thật sự oan uổng muội, tỷ nhất định sẽ bảo Đại ca nhận lỗi với muội.”

Lí Mẫn Phong lạnh lùng cười: “Trường Nhạc, chẳng lẽ muội còn không nhìn ra, Tam muội muội đang chột dạ.”

Lí Vị Ương nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn Lí Tiêu Nhiên đang yên lặng không một tiếng động: “Phụ thân, người cũng cảm thấy chuyện này là con làm sao?”

“Theo những gì Đại ca ngươi nói, đúng là như thế.” Lí Tiêu Nhiên thản nhiên nói.

Lí Mẫn Phong gật đầu, nói: “Phụ thân, nếu chuyện này xác nhận rõ ràng, như vậy nên gạch tên Tam muội ra khỏi gia phả, đuổi ra khỏi Lí gia, không thể để Tam muội tuỳ ý bại hoại môn phong Lí gia, nhiễu loạn gia đình bất an, gà chó không yên.”

“Đại thiếu gia làm như vậy hơi quá đáng!” Tam phu nhân nhíu mày.

“Tam thẩm, đây là chuyện Đại phòng chúng ta, mong người đừng xen lời.” Lí Mẫn Phong không hề để ý đến.

“Ta là người Tam phòng, nhưng dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, ta không thể nói ra cách nhìn nhận của bản thân sao?” Tam phu nhân nói rất có khí phách.

Lí Mẫn Phong hừ lạnh một tiếng, không đưa ra lời bình luận.

Lí Vị Ương nhìn Tam phu nhân thật lâu, trong mắt hàm chứa sự biết ơn. Sau đó, cuối cùng nàng nhìn về phía Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, người thật sự muốn đuổi con đi?”

Lí Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, cuối cùng gật đầu nói: “Vị Ương, nếu con thật sự đã làm chuyện sai trái, phụ thân chỉ có thể đuổi con đi, từ nay về sau con không còn là người Lí gia nữa!”

Vốn tưởng rằng Lí Vị Ương sẽ kinh hoảng, ai ngờ nàng lại cười nhẹ: “Người chân chính làm trộm lại đang hô bắt trộm, ta có gì phải chột dạ. Đại ca đã muốn kiểm tra, vậy thì đi điều tra đi.”

Lão phu nhân liếc nhìn Lí Mẫn Phong, ngăn cản hắn dẫn người đi kiểm tra, mà để La ma ma dẫn người rời đi.

Lí Mẫn Phong cười lạnh lùng, chỉ chờ xem kết quả.

Bên kia, Lâm Thái y cực kỳ cẩn thận, không phải chỉ nhìn qua rồi thôi, mà nhặt từng mảnh nhỏ, vừa ngửi vừa nếm, cho đến lúc qua thời gian quá nửa chén trà, ông mang sắc mặt nghi hoặc quay đầu nhìn Lí Mẫn Phong.

Trong lòng Lí Mẫn Phong có sự vui sướng, sải bước về phía trước một bước nói: “Thế nào, Lâm Thái y, đây là Tô Tử chứ!”

Trên mặt Lâm Thái y có sự kỳ quái: “Tô Tử?”

Lí Trường Nhạc thở dài, nói: “Vị Ương, muội sao có thể làm chuyện như vậy chứ, muội xem hiện tại náo loạn thành như vậy, còn kinh động đến cả Thái y, nếu muội sớm nhận sai, lão phu nhân chắc chắn sẽ tha thứ cho muội —— “

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, nói: “Đại tỷ, Thái y còn chưa kết luận, sao Đại tỷ đã nóng vội như vậy.”

Hàng lông mày cong vút của Lí Trường Nhạc hơi nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa nước mắt, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bằng chứng như núi, Vị Ương, muội không biết trong lòng tỷ tỷ đau đớn biết bao nhiêu —— “

Lí Vị Ương cười mỉm nói: “Đại tỷ, vẫn nên nghe Thái y kết luận đi!”

Lão phu nhân mở miệng, nói: “Lâm Thái y, rốt cuộc đây có phải là Tô Tử hay không?”

Lâm Thái y bật cười, chỉ vào mảnh nhỏ trong tay, nói: “Đại tiểu thư, sao tiểu thư có thể nhận ra Tô Tử?”

Lí Trường Nhạc nói không chút hoang mang: “Ta đã đọc qua Kinh Sử Sử Tập, sách thuốc cũng xem qua không ít, cho nên mới có thể nhận ra.”

(kinh, sử, tử, tập: cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập)

Lâm Thái y lắc đầu, mở lòng bàn tay ra cho mọi người thấy: “Sách về thảo mộc có nói Hồng Tham, sinh trưởng ở nơi đất phì nhiêu trên sơn cốc, bề ngoài nửa trong suốt, màu hồng nâu, ngẫu nhiên có chỗ đốm màu nâu vàng đậm, có nếp nhăn, nếp nhăn rất nhỏ tạo thành ngấn, bên trên còn có những vòng tròn không rõ ràng… vị rất đắng. . .”

“Mà Tô Tử, tuy hình dạng bên ngoài rất giống Hồng Tham, nhưng Tô Tử góc cạnh rõ ràng, hương vị hơi ngọt.” Nói xong ánh mắt nhìn về phía Lí Trường Nhạc, cười nói, “Cho nên Đại tiểu thư nhìn lầm rồi, đây chính xác là Hồng Tham, không bị trộn lẫn gì hết.”

Lời này làm sắc mặt Lí Trường Nhạc đại biến, nàng có chút hốt hoảng, “Thái y… có phải, có phải ông nhìn nhầm rồi không…”

“Đại tỷ,” Lí Vị Ương nở nụ cười, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Sao Lâm Thái y nói đây là Hồng Tham, Đại tỷ có vẻ rất thất vọng vậy.”

Lí Trường Nhạc lắp bắp kinh hãi, nghẹn họng trợn tròn mắt, quay đầu nhìn về phía Lí Mẫn Phong. Mà vẻ mặt Lí Mẫn Phong cũng cực kỳ khiếp sợ: “Lâm Thái y, có phải ngài nhìn lầm hay không.”

Sắc mặt Lâm Thái y lạnh xuống: “Ta đã làm nghề y hơn mười năm, tuy không dám nói y thuật cao minh, nhưng Hồng Tham cùng Tô Tử nếu không phân biệt được, thì Thái Y viện ta cũng không dám ngồi lại! Lí công tử, xin ngài hãy nói cẩn thận!”

“Điều này sao có thể ——” Lí Mẫn Phong trấn định lại, chung quy vẫn chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, hắn nghe xong lời này, quay đầu thật mạnh nhìn chằm chằm Tử Yên, như thể muốn ăn luôn cả nàng ta. Hắn rõ ràng đã dặn nhân lúc Lí Vị Ương không chú ý, đổi Hồng Tham trong nước trà của lão phu nhân thành Tô Tử, trong chén trà sao có thể vẫn là Hồng Tham! Chẳng lẽ tiện nhân này không làm theo phân phó của mình!

Lúc này Tử Yên cũng ngây người, nàng rõ ràng đã đổi rồi, sao có thể thành kết quả như thế này!

Lí Vị Ương lạnh lùng cười, đám người này bất luận thế nào cũng không thể ngờ được, bản thân mình đã sớm để Bạch Chỉ nhìn chằm chằm Tử Yên, phát hiện nàng ta có hành động, lập tức tìm cơ hội đổi trà lại!

“Đại tỷ vô duyên vô cớ nói đây là Tô Tử, mà Đại ca, lại oan uổng ta là trộm cắp!” Vẻ mặt Lí Vị Ương thoạt nhìn như bị tổn thương, ánh mắt lại sáng đến kinh người, “Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì!”

 

Chương 18

Đột nhiên Đại phu nhân đứng lên: “Trường Nhạc, sao con có thể nói bừa như thế chứ!” Nói xong, bà vội vàng nháy mắt với Lí Trường Nhạc, Lí Trường Nhạc chấn động, một giọt mồ hôi như viên minh châu đính tại trâm cài trên đầu, rơi xuống mát mát lành lành dừng trên má, gần như quên hô hấp, một lát sau đột nhiên phản ứng lại, nói: “Tam muội, là Đại tỷ nhìn lầm, làm muội bị oan ức rồi!”

Nhìn hai người biểu diễn, Lí Vị Ương không nhịn được lắc đầu, sự thay đổi thất thường sáng nắng chiều mưa, tính cách hai mặt này, kiếp trước bản thân vì sao ngốc như vậy, không phải kỹ thuật diễn của bọn họ quá tốt, mà là bản thân quá khát vọng tình thân, cho nên mới bị bọn họ che mắt.

Thác Bạt Chân nhìn tình cảnh này, nhíu mày. Đây là có chuyện gì xảy ra?

Lí Mẫn Phong luôn khoe khoang mình thông minh, chưa bao giờ chịu đựng sự thất bại, nhất thời mặt đỏ lên, nói: “Người điều tra còn chưa trở về —— “

Lúc này, hắn rõ ràng đang hy vọng Tử Yên chỉ nhất thời thất thủ mà thôi, những thứ đặt trong phòng Lí Vị Ương chắc chắn sẽ tìm thấy!

Đúng lúc này, La ma ma dẫn theo người vào, dập đầu với lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, lão gia, phòng Tam tiểu thư rất sạch sẽ, không có gì hết.”

Sắc mặt Lí Mẫn Phong, trở nên cực kỳ khó coi. Đại phu nhân ngồi bên đứng bật dậy, rồi lại chậm rãi ngồi xuống, bà đột nhiên ý thức được, hai người con của mình, đã bị người khác nhìn thấu mọi hành động!

Lí Vị Ương nở nụ cười, trong nháy mắt vẻ tươi cười này sáng lạn như đoá hoa chớm nở vào mùa xuân, ánh sáng toả ra thật chói mắt làm người khác không thể nhìn thẳng: “Đại ca có phải thấy rất kỳ quái hay không, vì sao Đại ca phân phó Tử Yên vụng trộm đổi trà muội pha cho lão phu nhân cuối cùng lại tra ra không phải Tô Tử, vì sao Tử Yên rõ ràng đã bỏ Hồng Tham cùng vàng bạc trong phòng ta mà cũng không thấy?”

“Lí Vị Ương, ngươi đừng có ngậm máu phun người!” Lí Mẫn Phong giận tím mặt, quát mắng.

“Đại ca, Đại ca tự cho là mình làm chuyện không một sai sót, nhưng Đại ca nên biết rằng, trên đời không có tường nào gió thổi không ra.” Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Chỉ có điều phải xem lão phu nhân cùng phụ thân có nguyện ý cho Vị Ương một cái công đạo hay không. Nếu phụ thân thiên vị Đại ca, như vậy Vị Ương lập tức giả bộ như chưa có chuyện gì phát sinh hết.”

Chưa có chuyện gì phát sinh? Hiện giờ Tam Hoàng tử cùng Thái y đều ở đây, sao có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh?! Mày của Lí Tiêu Nhiên gần như nhíu thành một đường.

Lí Mẫn Phong cũng hối hận vô cùng, hắn đột nhiên ý thức được muội muội trước mắt này không ngu xuẩn như mình đã nghĩ, chỉ cần khẽ ra tay là có thể làm cho nàng ta chết không có chỗ chôn, người bản thân mình cố ý mời đến hiện giờ lại thành trở ngại lớn nhất, chính vì có người ngoài ở đây, phụ thân không thể không xử lý công bằng! Ban đầu vốn sợ lão phu nhân cản trở bản thân xử phạt Lí Vị Ương, hiện giờ lại thành chuyển đá đến đập chân mình! Lí Mẫn Phong hận đến nghiến răng: “Vị Ương, lời này của ngươi là có ý gì, ta oan uổng ngươi lúc nào, dù sao là Trường Nhạc nhất thời nhìn nhầm Hồng Tham thành Tô Tử, ta suy nghĩ tới thân thể của lão phu nhân, cho nên mới nhất thời hiểu lầm ngươi, nếu ngươi không phục, ta châm trà xin lỗi là xong, cần gì phải bức ép phụ thân.”

Lí Vị Ương nở nụ cười một tiếng, nói: “Châm trà xin lỗi? Vừa rồi Đại ca luôn miệng nói, nếu Vị Ương chứng thực là có lỗi, sẽ bị đuổi ra khỏi Lí gia, như vậy hiện tại chứng minh Đại ca sai, người bị đuổi ra khỏi Lí gia có phải sẽ là Đại ca?”

Lí Tiêu Nhiên ho khan một tiếng, nói: “Vị Ương, Đại ca cùng Đại tỷ con chỉ lo lắng cho lão phu nhân —— “

Lí Vị Ương nhìn Lí Tiêu Nhiên, gương mặt dần toát ra sự lạnh lẽo: “Phụ thân, không phải Vị Ương muốn uy hiếp bất luận kẻ nào, nữ nhi chỉ cảm thấy tủi thân, vì sao con cẩn trọng hầu hạ lão phu nhân, lại còn bị oan uổng như vậy? Không sai, Vị Ương xác thực không có thân phận tôn quý như Đại tỷ và Đại ca, nhưng mà đối với lão phu nhân, đối với phụ thân mẫu thân Vị Ương cũng rất hiếu thuận, phụ thân sao có thể không hỏi rõ trắng đen đã nói muốn đuổi Vị Ương ra khỏi phủ?”

Lí Tiêu Nhiên bị Lí Vị Ương hỏi, nhất thời á khẩu không nói được gì.

Nàng nói tiếp: “Phụ thân, từ nhỏ Vị Ương không lớn lên ở bên người, nhưng mà nhiều năm qua con luôn chờ đợi để được nhìn thấy người, bởi vì Vị Ương cho rằng, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là cha và con gái, người nhất định sẽ che chở cho Vị Ương, thay con làm chủ, sẽ không để người khác tuỳ ý ức hiếp con —— “

Trong lòng Lí Tiêu Nhiên bị chấn động thật mạnh, ông nhìn khuôn mặt thanh tú lại mang theo sự buồn bã của nữ nhi, đột nhiên ý thức được, bản thân mình đã quá bất công.

Lão phu nhân đã hiểu ra tất cả, lúc này nghiêm mặt nói: “Vị Ương, nếu con có gì oan ức, cứ nói cho tổ mẫu biết, nếu con có lý, ta nhất định sẽ làm chủ cho con.”

Lí Vị Ương khấu đầu thật thấp tạ ơn lão phu nhân, sau đó nói: “Đại ca có nhân chứng, Vị Ương cũng có, xin lão phu nhân chấp thuận cho nhân chứng của Vị Ương tiến vào.”

Lão phu nhân gật đầu, Lí Vị Ương lập tức phân phó Lục Tân đi mời người bên ngoài tiến vào.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Lục Tân dẫn một nam tử trung niên cao gầy từ ngoài bước vào, hắn vừa vào phòng đã hành lễ với mọi người ngồi trên cao, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.

Lí Vị Ương chỉ nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Đại ca, Đại ca có biết hắn không?”

Lí Mẫn Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn là cái gì, vì sao ta phải biết hắn!”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Thác Bạt Chân, trong nét mặt dẫn theo sự lạnh lẽo: “Tất nhiên, người Đại ca quen biết đều là vương tôn công tử, thiên vương quý tộc, đối với chưởng quầy của một hiệu thuốc nho nhỏ, khẳng định không có ấn tượng gì. Chỉ có điều Đại ca không nhớ rõ hắn, nhưng hắn lại nhớ Đại ca. Cao chưởng quầy, nói rõ chuyện đã xảy ra.”

Tuy trên mặt Cao chưởng quầy hiện ra sự nghi hoặc rất nhỏ, nhưng vẫn mở miệng nói: “Hai ngày trước, có một người bộ dáng như tên sai vặt đến hiệu thuốc của chúng tiểu nhân, nói rõ muốn mua Tô Tử, bởi vì thứ này không thường dùng, cho nên tiểu nhân thấy rất kỳ quái, lập tức hỏi thêm đôi ba câu, kết quả bị mắng đến tối tăm mặt mũi, người đó vứt cho tiểu nhân một thỏi vàng, bảo tiểu nhân, nếu như có người hỏi, thì nói Tam tiểu thư phủ Thừa tướng cần dùng, còn phải nói với người khác, hàng tháng Tam tiểu thư đều đến đây bán Hồng Tham.”

Trái tim Lí Mẫn Phong bỗng chốc lạnh xuống, ban đầu hắn cảm thấy Lí Vị Ương chung quy chỉ là một tiểu nha đầu, không khó đối phó, cho nên mọi chuyện phân phó tên sai vặt của mình đi làm, dù sao sống lâu cũng có tâm nhãn, để phòng ngừa bị Nhị phòng Tam phòng biết được nhược điểm gì đó, cho nên cố ý không động thủ ở hiệu thuốc danh nghĩa của nhà mình, mà chọn một hiệu thuốc xa xa, ai ngờ vẫn bị bại lộ. Hắn lạnh lùng nhìn Cao chưởng quầy kia, nói: “Nói năng bậy bạ, ngươi không còn cần lưỡi của mình nữa hả!”

Cao chưởng quầy không hiểu tranh đấu trong hào môn thế gia, hắn sững người tại chỗ, như không biết phải làm sao.

Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: “Ngươi đã thu vàng của người ta vu cáo cho Tam tiểu thư, hiện giờ vì sao lại làm chứng cho Tam tiểu thư?”

Cao chưởng quầy vẻ mặt đầy ý cười, không nói gì cả.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Người ta mở cửa làm ăn buôn bán, đương nhiên tiền tài là quan trọng nhất. Bởi vì con đã cho hắn hai đĩnh vàng, hắn tất nhiên sẽ ăn ngay nói thật, Đại ca, Đại ca còn gì muốn nói hay không?”

Chương 46: Quỳ xuống nhận sai

Căn phòng to như vậy, yên tĩnh đến đáng sợ.

Chỉ dùng sức lực của bản thân chống lại tất cả mọi người? Trong ánh mắt Thác Bạt Chân, xẹt qua một tia cười nhạo.

Ngay khoảnh khắc đó, Lí Vị Ương tinh tường nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ác nghiệt của đối phương, đột nhiên nhớ tới sự đau khổ khi hai chân mình bị chém đứt, có cảm giác hít thở không thông. Mặc kệ là lúc nào, luôn chỉ có bản thân một mình chiến đấu.

“Tam tỷ sẽ không nói dối!” Đúng lúc này, một bàn tay bỗng dưng lại gần, cách một lớp áo, nắm lấy tay nàng.

Cả người Lí Vị Ương chấn động.

Nàng quay đầu, từ bàn tay đang nắm chặt tay mình kia nhìn lên, dưới ánh mặt trời tươi đẹp, một đôi mắt lấp lánh như sao, ánh mắt kiên định, thuần khiết, tràn đầy sự tin tưởng.

Tiểu thiếu niên này, trên trán bao phủ bởi mồ hôi trong suốt, lúc nghe thấy tin tức, việc đầu tiên làm là chạy tới bên cạnh nàng.

Cũng thật kỳ quái, vừa rồi nàng còn cảm thấy hít thở không thông.

Nhưng giờ phút này, một dòng nước ấm chảy xuống đáy lòng, ngay khi tất cả mọi người chất vấn nàng, nghi ngờ nàng, thậm chí căm ghét hận nàng, đứa nhỏ này lại đứng bên cạnh nàng.

Ấm áp, thoải mái, lại còn như… cứu mạng.

Nàng nắm lấy tay Lí Mẫn Đức, cảm giác ấm áp từ tay hắn không ngừng truyền qua, sau đó, sự rét lạnh vừa rồi cũng tan thành mây khói.

Nàng —— tuyệt đối sẽ không nhận thua.

Cái gì công bằng, cái gì tình thân, toàn bộ nàng đều không cần, cái nàng cần, chính là sự thận trọng trong từng bước đi!

Lí Vị Ương nắm thật chặt tay Lí Mẫn Đức, sau đó mới buông ra, bước nhanh đến trước mặt lão phu nhân quỳ xuống: “Lão phu nhân, từ lúc Vị Ương trở về, không biết đã đem đến bao nhiêu phiền toái trong nhà, xin lão phu nhân – đưa con trở lại Bình thành!”

Vẻ mặt của nàng kiên định không mang theo chút tình cảm nào, nhưng trong mắt, lại ẩn chứa dòng nước trong suốt, trong phút chốc, làm người khác không dám nhìn kỹ hơn.

Căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người như ngừng hô hấp.

Đúng lúc này, lão phu nhân nở nụ cười, mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, khoé môi nhướng lên, biểu cảm vốn lạnh nhạt nhất thời dịu dàng vô cùng.

“Phong nhi, quỳ xuống châm trà nhận sai với Tam muội.” Lão phu nhân hạ quyết định.

Sắc mặt Lí Mẫn Phong đại biến, quay đầu không tin nổi, mà chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của lão phu nhân. Hắn cắn chặt răng, nhanh chóng đi qua, dùng sức cầm lấy chén trà như có hận thù gì với chén trà vậy, thở hổn hển đi đến trước mặt Lí Vị Ương, toàn bộ cơ bắp trên khuôn mặt đều co rút, sống chết cũng không mở miệng được. Mà Đại phu nhân bên cạnh, trên mặt đã lộ ra sự phẫn hận đến cực điểm, nếu không phải cố kỵ mọi người đang ở đây, chỉ sợ bà đã xông lên xé nát khuôn mặt của Lí Vị Ương.

Lí Trường Nhạc đột nhiên quay đầu, trong mắt chứa lệ, cầu xin nhìn Thác Bạt Chân.

Trong nháy mắt, trên mặt Lí Vị Ương hiện ra sự trào phúng nhàn nhạt.

Nàng nhìn Lí Mẫn Phong, chuẩn bị quỳ xuống!

Đúng lúc này, đột nhiên có một cánh tay thon dài vươn ra chặn lại, ngăn cản động tác của Lí Mẫn Phong: “Mẫn Phong huynh, dưới chân nam nhi có hoàng kim, có thể lạy thiên địa quân thân sư, quỳ lạy một nữ tử thì còn ra thể thống gì?!”

(Lạy thiên địa quân thân sư: lạy trời đất, vua, phụ thân mẫu thân, sư phụ)

Khuôn mặt đẹp đẽ của Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân cùng với hoa phục rực rỡ càng có vẻ tuấn mỹ dị thường, hơn nữa mày rậm mi dài đôi mắt thật sâu, làm người khác không thể dời mắt đi.

Lí Mẫn Phong ngạc nhiên, sau đó động tác dừng lại.

Lí Vị Ương chuyển tầm mắt, lẳng lặng nhìn Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân nhìn thẳng nàng, lần đầu tiên, hắn thật sự nhìn kỹ Lí Vị Ương.

Rõ ràng đã rất ẩn nhẫn kiềm chế, rất trầm tĩnh, nhưng lại làm cho người khác cảm giác lửa giận trong thân thể nàng đang bắt đầu khởi động chuẩn bị phun trào ra. Thoạt nhìn nàng thanh tú mảnh mai như vậy, nhưng mà, thế gian lại không có lực lượng nào, có thể lật đổ nàng. Mâu thuẫn như thế, lại hài hoà như thế, tự nhiên như vốn có, tập trung trong một con người.

Thác Bạt Chân nghĩ, bên người hắn có vô số nữ tử, có cao quý như Hoàng hậu, có hiền thục trí tuệ như Mai Quý phi, có cao nhã như Võ Hiền phi, có mỹ mạo như Lí Trường Nhạc… nhưng mà, giống Lí Vị Ương, đúng là lần đầu gặp.

Đây rõ ràng là một cây hải đường mạnh mẽ vươn cao, nở rộ ngay giữa trần thế.

Quật cường mà xinh đẹp.

Đáng tiếc, xuất thân thứ nữ, quá mức ti tiện! Mắt hắn chuyển thành u ám, đón nhận tiếp nhận ánh mắt cảm kích của Lí Trường Nhạc.

Tất cả mọi người ngẩn ra, Tam Hoàng tử ra mặt cứu Lí Mẫn Phong, nếu Lí Vị Ương còn kiên trì muốn Lí Mẫn Phong quỳ xuống nhận sai, vậy thì thật trái với lệ thường!

Lão phu nhân nhìn tình cảnh này, nhíu mày.

Đại phu nhân lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may hôm nay có Tam Hoàng tử ở đây, rất kịp thời!

Lí Vị Ương cười lạnh, không thèm nhìn Thác Bạt Chân đang nhìn chằm chằm nàng, đi đến trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống hành lễ thật mạnh: “Đa tạ lão phu nhân đã làm chủ cho Lí Vị Ương, chỉ có điều ca ca thân thể cao quý, Vị Ương không nhận nổi!”

Lão phu nhân nhàn nhạt liếc nhìn Thác Bạt Chân, môi khẽ mở: “Vậy để Phong nhi quỳ một đêm trong từ đường, về phần nhận sai, để Trường Nhạc thay huynh trưởng làm đi.”

Ba người Đại phu nhân vừa rồi còn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đồng thời biến đổi.

Đôi mắt trong suốt như thu thuỷ của Lí Trường Nhạc toát ra sự tổng hợp của bất an, xấu hổ, cấp bách, nàng nhìn về phía Thác Bạt Chân, hiển nhiên là hy vọng hắn giải vây cho bản thân.

Có một nhưng không có hai, Thác Bạt Chân chỉ áy náy nhìn Lí Trường Nhạc, vẻ mặt không thể làm được.

Đại phu nhân nhanh chóng phán đoán tình thế, giữa con trai trưởng và nữ nhi yêu quý, cuối cùng quyết định lựa chọn: “Trường Nhạc, con thay Đại ca của con, bồi tội với Vị Ương đi.”

Lí Trường Nhạc không tin nổi nhìn về phía Đại phu nhân, đối phương nháy mắt với nàng, nàng chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cố gắng tự trấn định, bưng chén trà lên nhìn Lí Vị Ương nửa ngày vẫn không nhúc nhích, cuối cùng đi đến, giọng nói yếu ớt: “Tam muội.”

Lí Vị Ương mỉm cười nhìn nàng ta, mũi như đang hít vào không khí lạnh băng, trấn áp lại lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt trong thân thể.

Lí Trường Nhạc chậm rãi quỳ xuống, tươi cười cứng ngắc: “Vừa rồi Đại tỷ và Đại ca đã hiểu lầm muội —— “

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Đại tỷ nhầm rồi, không phải hiểu lầm, mà là oan uổng.”

Lí Trường Nhạc mái tóc đen láy như mây, lông mi dài cong kiều diễm như hoa hồng chớm nở giờ mang theo hơi nước, trong mắt mọi người, đều có cảm giác không đành lòng.

Đại phu nhân càng cáu giận hơn, nữ nhi yêu quý tự bản thân mình tỉ mẩn nuôi lớn, tương lai nhất định cao quý không ai bằng, bây giờ lại phải quỳ gối dưới chân một nữ tử thứ xuất nhỏ bé, ngay cả sau này Lí Trường Nhạc hiển quý, thì vĩnh viễn cũng không xoá được sự khuất nhục này.

Lí Trường Nhạc gần như không giấu được ý hận thù trong lòng, quẫn bách cúi đầu thật thấp, “Đúng. Oan uổng muội.” Nàng ta dừng lại một chút, mới nói tiếp, “Mong muội tha thứ.”

Lí Trường Nhạc cắn đôi môi đỏ tươi, mắt lã chã chực khóc, tất cả mọi người đều rung động trước sự xinh đẹp của nàng ta giờ phút này, đúng là, mỹ nhân nơi nơi đều có, nhưng tư sắc khuynh quốc khuynh thành dù đi tìm cũng khó gặp.

Lí Vị Ương nhìn nàng ta, nói từng chữ từng câu: “Đại tỷ, muội chưa từng trách tỷ cùng Đại ca.”

Ta chỉ hận không thể uống máu các ngươi, ăn thịt các ngươi.

“Chung quy chỉ là hiểu lầm.”

Một ngày nào đó ta sẽ tàn sát hết bọn ngươi không để lại một người.

“Chúng ta vẫn là tỷ muội tốt.”

Chậm rãi chờ tất cả buông xuống người các ngươi, quá trình này, nhất định sẽ rất thú vị.

Mắt Lí Vị Ương chớp chớp, lập tức mỉm cười vô cùng tươi sáng lộ ra hàm răng trắng bóc: “Xin mời đứng lên đi.”

Đại phu nhân cho rằng tất cả đã xong, lại không phát hiện, ánh mắt Lí Tiêu Nhiên mang theo sự thất vọng nói không nên lời, nhìn chằm chằm mẹ con bọn họ…

Chương 47: Cặn bã nam tặng lễ

Lí Tiêu Nhiên đứng lên, nói: “Như vậy mới là cả nhà hoà thuận, hôm nay các con đã sai ở chỗ nào? Nói thử xem.”

Lí Trường Nhạc e lệ nói: “Nữ nhi học nghệ không tinh, nhất thời nói bừa.”

Lí Mẫn Phong sắc mặt ngưng trọng: “Con làm việc lỗ mãng, hiểu lầm muội muội tốt.”

Lão phu nhân cười nhẹ, nói: “Vị Ương con sai ở chỗ nào?”

Lí Tiêu Nhiên ngạc nhiên.

Lúc này, đột nhiên có giọng nói vang lên: “Tam tỷ đúng là có chỗ sai.”

Mọi người đều giật mình, nhìn về phía tiểu thiếu niên đứng bên cạnh Lí Vị Ương, trên người hắn mặc áo khoác màu đỏ, đeo đai lưng màu xanh nhạt thêu chỉ vàng, khuôn mặt có ba phần tươi cười, nhưng chưa cười đến đáy mắt, nụ cười của hắn mang cảm giác xinh đẹp làm người khác phải đui mù, Tam phu nhân sửng sốt: “Mẫn Đức, con nói gì thế?”

Lí Mẫn Đức lớn tiếng nói: “Tam tỷ có chỗ sai! Tam tỷ sai ở chỗ bần túng quá mức, mới bị người khác nghi ngờ! Nếu Tam tỷ có đủ tiền bạc, sao có thể bị người khác hoài nghi trộm Hồng Tham của lão phu nhân ra ngoài đổi tiền chứ? Chứng minh Tam tỷ rất nghèo đó!”

Nghe qua như lời nói của đứa nhỏ, nhưng mà tất cả mọi người đều ngây người, kể cả Lí Tiêu Nhiên vừa rồi còn mang vẻ mặt chính nghĩa đang chuẩn bị phê bình Lí Vị Ương cũng thế.

Lời nói này của Lí Mẫn Đức, chính là giải vây cho Lí Vị Ương, tránh Lí Tiêu Nhiên trách mắng, đồng thời còn có lợi ích.

Quả nhiên, nghe thấy lão phu nhân nói: “Từ hôm nay trở đi, bạc hàng tháng của Tam tiểu thư tăng lên gấp đôi.”

Lí Thường Hỉ đứng bật dậy: “Lão phu nhân!” Cứ như thế, chẳng phải nàng thấp hơn Lí Vị Ương một bậc sao!

Lão phu nhân thản nhiên nói: “Chuyện này dừng ở đây thôi, ai cũng không được nhắc lại chuyện hôm nay nữa.”

Lí Vị Ương chỉ yên lặng lùi lại hai bước, vẫn duy trì nụ cười mỉm đúng mức của người cháu gái nên có, không còn việc của nàng nữa.

Tam Hoàng tử còn muốn nói chuyện cùng mọi người, Lí Vị Ương lấy cớ mệt mỏi, muốn đi về trước.

Đúng lúc này, đột nhiên Tử Yên nhảy ra giữa, nói thất thanh: “Tam tiểu thư, mang nô tỳ trở về đi! Nô tỳ có tội, cầu xin tiểu thư tha cho nô tỳ!”

Âm mưu bại lộ, Đại phu nhân tuyệt đối sẽ không tha cho Tử Yên, Tử Yên ý thức được điều này, còn không tính là ngu ngốc. Nhưng mà, nàng ta cho rằng mình là nhà từ thiện sao? Đã dám phản bội, sẽ phải trả giá lớn. Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Ngươi đã là người của Đại ca, tuyệt đối không có đạo lý trở về cùng ta! Sau này phải hầu hạ chủ nhân cho tốt!”

Nói xong, nàng đi ra ngoài không thèm quay đầu lại, Tử Yên suy sụp té ngã ra đất, trên mặt đầy sự tuyệt vọng.

Thác Bạt Chân nhìn nàng rời đi, trong mắt hiện lên ý cười. Lí Vị Ương có phải không, hắn đã nhớ kỹ nàng …

Lí Vị Ương đi từ Hà Hương viện ra, lúc này mới buông tay Lí Mẫn Đức: “Sao đệ lại chạy đến đây?”

Lí Mẫn Đức chớp chớp mắt, lông mi thật dài lay động, nói: “Tam tỷ, tỷ gặp nguy hiểm mà, ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ!”

Lí Vị Ương bật cười, véo véo khuôn mặt trắng như đậu hủ, ừm, mềm mềm, cảm giác vô cùng tốt.

Hai má của Lí Mẫn Đức bị véo đến véo đi, đỏ ửng như sắp nhỏ máu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng nàng, “Tam tỷ, sao tỷ cứ chọc đến phiền toái thế!”

Lí Vị Ương nhìn vào đôi mắt đen láy của thiếu niên, lúc đầu cứu mạng hắn, thứ nhất là tiện tay, thứ hai là có chỗ hữu dụng, thứ ba, là vì hắn hơi giống Ngọc Lí. Nhưng mà hiện giờ, dung mạo hắn xuất sắc rõ ràng, không có chút bóng dáng gì như Ngọc Lí, Mẫn Đức, chung quy vẫn là Mẫn Đức.

Lí Mẫn Đức lại kéo tay Lí Vị Ương: “Tam tỷ, đình hóng mát đã chuẩn bị sẵn nước hoa hồng, đi uống đi.”

Trong đình hóng mát, nhũ nương (vú nuôi) lao tới: “Ai da Tam thiếu gia của ta, người cuối cùng cũng quay lại! Còn không trở lại nô tỳ lại phải đi khắp nơi tìm người!”

Lí Vị Ương thấy hơi kỳ quái, Lí Mẫn Đức sao biết mình gặp khó khăn? Giống như hắn từng giờ từng khắc chú ý đến bản thân mình vậy.

Bước vào đình hóng mát, Lí Mẫn Đức ngồi xuống, còn rất nghiêm túc bắt đầu uống nước hoa hồng, giọt nước hồng nhạt vương trên đôi môi hồng nhuận của hắn, làm cho hắn thoạt nhìn cực kỳ tuấn tú.

Lí Vị Ương nhìn hắn, ánh mắt vốn hơi lạnh lùng chậm rãi dịu dàng lại, không nhịn được đưa tay sờ đầu hắn, Lí Mẫn Đức cười rộ, nhìn Lí Vị Ương, bỗng dưng mắt sáng ngời, nhưng chỉ chốc lát sau không biết nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu né đi, Lí Vị Ương sửng sốt.

“Ta không phải là tiểu hài tử.” Đột nhiên hắn cố chấp nói.

Lí Mẫn Đức chờ mong nhìn nàng: “Ta đã trưởng thành, đừng coi ta là tiểu hài tử!”

Giờ phút này, làn da trắng nõn của hắn như được hoá trang, giọng nói còn mang theo sự trẻ con, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc trang trọng.

Đột nhiên Lí Vị Ương nở nụ cười, vì lời nói trẻ con lúc này của hắn, trên đời này, chỉ có đứa nhỏ, mới nói mình đã trưởng thành.

Lí Mẫn Đức thấy Lí Vị Ương không tin, đột nhiêm nắm lấy tay Lí Vị Ương, nghiêm túc nói, “Ta muốn trở nên kiên cường mạnh mẽ, sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt tỷ.”

Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Lí Vị Ương chớp chớp, không nhịn được nữa, cười ra tiếng.

Lí Mẫn Đức buồn bực. Tam tỷ của hắn, có một đôi mắt đẹp nhất trên đời này: tối đen như mực, dịu dàng như ánh trăng, còn cả… tịch mịch như sao trên trời. Những lời hắn nói, toàn bộ đều là thật tâm.

Hắn thấy tức giận, vì lúc này nàng không tin, vì nàng hoàn toàn không coi là sự thật.

Bạch Chỉ lại nhìn chằm chằm Tam thiếu gia, khe khẽ thở dài, đó là thiếu niên xinh đẹp đến cỡ nào, không ngờ lại thật tâm thật lòng với tiểu thư nhà mình như vậy.

Từ xa, Thác Bạt Chân cáo từ bước ra, lúc đi qua hành lang, đột nhiên dừng chân.

Hắn nhìn thiếu nữ cười tươi như hoa trong đình hóng mát kia, hoàn toàn không thể liên hệ nàng với nữ tử giương nanh múa vuốt, lạnh lùng trong đại sảnh vừa rồi.

Một nữ hài tử tuổi còn trẻ, rõ ràng còn chưa trưởng thành, trên người đã có sự mâu thuẫn cùng phức tạp chỉ thuộc về người trưởng thành, thật sự rất thú vị.

Phía sau, Lí Mẫn Phong chuẩn bị đến từ đường quỳ, oán hận nói: “Nha đầu đáng chết!”

Thác Bạt Chân quay đầu, nói: “Mẫn Phong huynh, lần này, là huynh đã thất sách!”

Lí Mẫn Phong vốn mang tâm tình đùa giỡn, cho rằng vừa ra tay đã có thể dồn Lí Vị Ương vào đường chết, lại không ngờ rằng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mất hết thể diện trước toàn gia, còn hại muội muội cao quý quỳ xuống nhận sai, đúng là ảo não, ôm hận nói: “Sẽ đến lúc nó phải khóc rống!”

Thác Bạt Chân thản nhiên nói: “Nam nhi hẳn nên đêm sức lực đặt trên triều đình, mà không phải trong hậu viện, huynh không nên tham dự loại tranh đấu vô vị này.”

Lí Mẫn Phong lắp bắp kinh hãi, nhất thời im miệng, sắc mặt biến hoá, cuối cùng nói: “Dạ.”

Thác Bạt Chân lại liếc mắt nhìn về Lí Vị Ương ở xa xa, khẽ cười.

Buổi tối, vừa mới dùng xong bữa tối, Mặc Trúc đi vào phòng, nói: “Tiểu thư, Tam Hoàng tử điện hạ phái người tặng lễ vật cho các vị phu nhân tiểu thư.”

Lí Vị Ương nâng mắt lên, như có điều không vui, Mặc Trúc cẩn thận nói: “Tiểu thư, người xem —— “

“Cái gì vậy?” Bạch Chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt Lí Vị Ương, nhẹ giọng hỏi.

“Là một chậu hoa Hải đường.”

Chương 48: Mẫu nghi thiên hạ

Thời tiết này, ấm áp rất thích hợp để hoa nở, cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Lí Vị Ương nhíu mày, nhìn Mặc Trúc chỉ huy người đem Hải đường bưng vào. Hải đường này vừa nhìn đã biết là tuyệt phẩm, nụ hoa hải đường chớm nở màu đỏ tươi, giống như son, mà phần lớn là đã nở rộ, bông cúi bông ngẩng xen lẫn nhau, đậm nhạt đẹp mắt. Lá cây làm nền cũng rất đẹp, sắc xanh nhạt mà tinh tế, đúng là sắc đỏ nổi trên nền xanh, làm người nhìn có cảm giác tuyệt diễm khó tả.

Hoa Hải đường, loại hoa kiếp trước mình yêu thích nhất.

Trong Hoàng cung, từng trồng rất nhiều Hải đường, lúc đó, nàng cho rằng Hải đường tươi đẹp tượng trưng cho sự che chở cùng yêu thương của Thác Bạt Chân với nàng. Sau này nàng mới biết, hoa Hải đường thật ra còn có tên khác là hoa Đoạn trường, thuộc điềm xấu, thực tế Thác Bạt Chân cực kỳ ghét loài hoa này. Tất cả, chỉ là một tuồng kịch, hôm nay hắn lại đưa tới hoa Hải đường, đúng là sự châm chọc đến tuyệt diệu.

Mặc Trúc nói: “Tam điện hạ nói danh hoa xứng mỹ nhân, hôm nay vô ý làm phiền chư vị tiểu thư, cho nên mượn hoa hiến Phật, coi như bồi tội. Tặng cho Đại tiểu thư là Mẫu đơn, Nhị tiểu thư là Tường vi, Tứ tiểu thư là hoa Lài, Ngũ tiểu thư là —— “

Nhìn vẻ mặt của Lí Vị Ương, Mặc Trúc im miệng.

Nhìn những bông Hải đường đỏ như phun lửa, theo bản năng Lí Vị Ương đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm đến một bông nở rộ nhất, dừng lại một lúc, mới cứng ngắc động tay, ngắt xuống. Màu sắc đoá hoa kia đúng là đỏ đến tuyệt diễm, dưới ánh nến, tựa như máu tươi. Tay nàng chậm rãi nắm chặt, cánh hoa bị vặn vẹo giữa những ngón tay, sau đó, dùng sức ném mạnh, bông hoa nát bấy.

Mặc Trúc kinh ngạc nhìn, Lí Vị Ương nói: “Buổi tối gió lớn, quá lạnh làm hỏng hết Hải đường.”

Mặc Trúc đã hiểu ra, cúi đầu nói: “Dạ.”

Bạch Chỉ kinh hãi, tiểu thư rốt cuộc suy nghĩ chuyện gì, các nàng một chút cũng không nắm được…

Phúc An viện

Đại phu nhân vừa về đến phòng, lập tức cho mọi người lui hết, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”

Lí Trường Nhạc ngẩn người, chưa bao giờ thấy mẫu thân nói chuyện lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm nghị như thế, gần như quên phản ứng lại, cho đến lúc Lâm ma ma nhắc nhở, nàng ta mới quỳ xuống.

“Con có biết hôm nay đã làm sai cái gì?”

Lí Trường Nhạc nghe mẫu thân nói, lập tức ý thức được đang nói về chuyện hôm nay mình và Đại ca hãm hại Lí Vị Ương, biết mẫu thân tức giận việc mình giấu diếm, cúi đầu, không nói gì cả.

“Con có biết, nhiều năm nay ta dốc lòng bồi dưỡng con, nâng niu con trong lòng bàn tay, cho con vang danh thiên hạ, đều là vì cái gì không!”

Lí Trường Nhạc ngẩng cổ lên, nói: “Con biết mẹ yêu thương con, đã như thế, vì sao mẹ không chịu hả giận hộ nữ nhi, để cho tiểu tiện nhân kia tuỳ ý đạp lên đầu con!”

Đại phu nhân tức giận không nhịn được nữa: “Con đồ nha đầu ngốc! Thường ngày mẹ dạy con như thế nào! Thân phận con như vậy, sao có thể chấp nhặt với cái loại thứ xuất nho nhỏ! Con muốn chọc ta tức chết hả?!”

Lí Trường Nhạc quay đầu đi, nước mắt trong suốt rớt xuống, nhưng vẫn cố chấp không chịu nhận sai.

Đại phu nhân tức giận công tâm, gần như không thở nổi muốn ngất, Lâm ma ma thấy tình thế không tốt, nhanh chạy lên vỗ lưng cho bà, rồi rót một chén nước, Đại phu nhân uống một ngụm, lúc này mới đỡ hơn: “Trường Nhạc, đến giờ con còn không rõ sứ mệnh của mình sao?”

Lí Trường Nhạc sửng sốt, không hiểu gì cả.

Đại phu nhân thở dài, tự mình đi lên nâng nàng ta dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Hài tử ngốc, ngay từ lúc đầu, hy vọng của cả nhà chúng ta đều đặt vào con.”

Đôi mắt xinh đẹp của Lí Trường Nhạc nhiễm một tầng nghi hoặc.

Đại phu nhân nói: “Con là nữ nhi xinh đẹp nhất, thông minh nhất ở Lí gia, con ngẫm lại xem, vì sao từ nhỏ đến lớn ta và cha con phải nghiêm khắc với con như vậy, vì sao yêu cầu con phải tinh thông cầm kỳ thư hoạ mọi thứ, cho dù trời đông giá rét hay ngày hè nóng bức cũng đốc thúc con học không để con buông lơi?”

Lông mi thật dài của Lí Trường Nhạc khẽ rung, nói: “Bởi vì cha mẹ mong đợi rất cao ở con?”

Tươi cười của Đại phu nhân có vẻ thần bí: “Con có bao giờ nghĩ tới vì sao con xinh đẹp như thiên tiên, cha mẹ lại ít khi cho con xuất đầu lộ diện? Con có nghĩ tới vì sao bà mối đi đến đi lui Lí phủ, cha mẹ cũng không đồng ý để con xuất giá? Con có nghĩ tới vì sao mặc kệ con làm gì, phụ thân con cũng chưa từng trách móc nặng nề, yêu thương con như trước?”

Trên mặt Lí Trường Nhạc, càng hiện ra sự khó hiểu.

Đại phu nhân thở dài, vuốt mái tóc dài của nàng ta, nói: “Đến lúc này, con còn không hiểu sao? Ngay từ đầu, cha mẹ đã quyết định, đưa con vào cung, để con làm Hoàng hậu, cho con được mẫu nghi thiên hạ, để quyền thế của Lí gia trở nên không thể bị lay động.”

Lí Trường Nhạc ngây ra: “Nhưng mà Đương kim bệ hạ đã…”

Đại phu nhân nở nụ cười, “Hài tử ngốc, bệ hạ đã già rồi, nhưng mà bệ hạ có con trai, quan trọng nhất là, đám con của bệ hạ đều rất ưu tú, rất giỏi giang, hơn nữa phần lớn tuổi cũng xấp xỉ con. Sau này, một người trong đó sẽ bước lên ngôi vị Hoàng đế, còn con, chỉ cần lẳng lặng chờ thời cơ kia đến.”

Lâm ma ma cúi đầu, hoá ra, trong lòng phu nhân có chủ ý như vậy.

Đại phu nhân mỉm cười, nói: “Con ngẫm lại xem, một Hoàng hậu, phải là danh môn thế gia, thục nữ cao quý đoan trang, cho nên chúng ta bồi dưỡng con lớn lên theo những phẩm chất mà Hoàng hậu nên có.”

“Nhưng mà… Nhưng mà con ——” Tuy Lí Trường Nhạc đã mờ mờ đoán ra tính toán của cha mẹ, nhưng đây là lần đầu tiên thật sự nghe Đại phu nhân chính miệng thừa nhận, hơi giật mình.

“Xuất thân của một Hoàng hậu, phải cao quý, mà cũng không thể là quan to uy hiếp đến ngôi vị Hoàng đế của bệ hạ. Cho nên phụ thân con ngay cả là Thừa tướng, nhưng vẫn giấu tài, nắm chắc thuật tự làm thấp mình, không bồi dưỡng vây cánh, bất cứ thời điểm nào cũng phụ hoạ theo thánh ý của bệ hạ. Có người chê cười phụ thân con nhát như chuột, nhưng đây mới chân chính là đạo làm thần, những người xuất đầu ra, tự cho mình không ai bì kịp, chung quy sẽ có lúc bị tiêu diệt. Hiện giờ, con đã hiểu vì sao hôm nay náo loạn như thế, mà phụ thân con vẫn dốc sức áp chế xuống, không trách cứ con nhiều.”

Lí Trường Nhạc vừa nghe, trên mặt chậm rãi xuất hiện sự đắc ý, mà rất nhanh, nàng đã giận tái mặt: “Nhưng con không chịu nổi khi nhìn tiểu tiện nhân kia đắc ý!”

Đại phu nhân nhíu mày, nghĩ kĩ con gái còn trẻ, nhiều chuyện không rõ ràng, cho nên mới gợi ý: “Tuy ta căm ghét nó, nhưng vẫn kiềm chế không động thủ, con có biết vì sao không?”

Có một ý niệm chuyển động trong đầu Lí Trường Nhạc, chần chừ nói: “Mẹ, mẹ đang đợi cơ hội sao?”

Đại phu nhân nở nụ cười: “Còn không đến mức quá ngốc, đối xử với kẻ địch, nếu không thể một kích tất thắng, thì phải đợi thời cơ đến. Tổ mẫu con hiện giờ đang rất sủng ái nha đầu kia, chúng ta càng gấp gáp càng gặp nhiều rủi ro, lại còn làm vướng máu tanh lên thân mình, con còn chưa phát hiện ra sao, tuy phụ thân con không trách cứ, nhưng đã rất thất vọng vì con rồi!”

Lí Trường Nhạc ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Thất vọng rồi sao?”

Đại phu nhân thở dài, nói: “Nữ nhi xuất sắc nhất Lí gia đúng là con, nhưng mà con lại không phải là nữ nhi duy nhất. Nếu để cho phụ thân con thất vọng không ngừng với con, thì phụ thân con sẽ chậm rãi từ bỏ hy vọng ở con.” Bà nghĩ tiếp, “Nói không chừng Lí Vị Ương đang từng bước một làm phụ thân con…”

Lí Trường Nhạc cắn răng: “Con không tin, phụ thân bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, sẽ bỏ hy vọng nơi con!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.