Thổ Hào, Chúng Ta Làm Bằng Hữu Có Được Không?

Chương 19-20

trước
tiếp

Chương 19

Lý Chí hôn lên khóe mắt phiếm hồng của Nghiêm Mộ Thanh.

Sau đó, hắn đem tiểu huynh đệ của mình đặt ở huyệt khẩu của đối phương.

Nghiêm Mộ Thanh đôi mắt như hạt châu đảo quanh, còn đắm chìm trong đả kích bị nam nhân dùng ngón tay sáp tới bắn ra, lại cảm giác được một luồng nóng ở giữa hai đùi uy hiếp tới không thể bỏ qua.

“Lý Chí, anh… chờ… A…”

Sau khi xác nhận là không bị thương tới Nghiêm Mộ Thanh, Lý Chí nhắm ngay lỗ nhỏ, chỉnh một cái liền đâm vào.

Thực thích!

Lý Chí thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

“Nghiêm Mộ Thanh, anh muốn chết ở trên người của em!”

Không phải Nghiêm tổng, cũng không phải Nghiêm đại thiếu, nam nhân vẻ mặt thỏa mãn kêu ra, chính là tên của chính mình.

Nghiêm Mộ Thanh trong lòng giống như có lông chim lướt qua trêu chọc, y dời tầm mắt, không dám nhìn khuôn mặt hiện ra vẻ trầm luân kia của Lý Chí, nhẹ nhàng thúc giục: “Anh động hay không động?”

“Động, phải động.” Lý Chí mở hai mắt, sớm không còn là đôi mắt cá chết ngày thường, trong mắt phượng tràn ngập tình dục. Hắn mỉm cười nâng tay đem mông của nam nhân căng ra độ căng lớn nhất, bắt đầu mưa rền gió dữ luật động.

“Ân… rất, quá nhanh…”

Nghiêm Mộ Thanh bị công kích mãnh liệt đột nhiên đâm tới làm cho lay động, cắn môi dưới, ý đồ ngăn cản những tiếng rên rỉ sắp thoát ra.

Lý Chí cúi đầu hôn lên cánh môi của y, ngẩng đầu nói: “Thao chết em, Nghiêm Mộ Thanh.”

“Ngô a…” Nghiêm Mộ Thanh bị nam nhân sáp tới thần chí không rõ, chỉ có thể kêu tên của nam nhân, “Lý Chí…”

Lý Chí nhíu nhíu mày, thắt lưng động tác không ngừng, lôi kéo hai chân của Nghiêm Mộ Thanh tới trên eo mình, thân thể cúi xuống, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn nam nhân, “Đã đáp ứng làm vợ anh, còn ở trên giường kêu tên họ nam nhân của mình?”

“… A… ngô… Lý Chí… điểm nhẹ chút…” Nhìn thấy người dưới thân bị bản thân thao tới mức ý thức không rõ kêu tên mình, Lý Chí tiến tới bên tai của nam nhân, dụ hống nói: “Tức phụ nhi, ngoan, gọi lão công.”

Tất cả mẫn cảm thân thể đều bị nam nhân trên người nắm giữ, Nghiêm Mộ Thanh bị sáp tới thần trí hoảng hốt, đối với lời nói của nam nhân chẳng biết có nghe rõ được hay không, chỉ biết người trên thân chính là chúa tể của chính mình, chính mình phải nghe theo hắn, vì thế y mở miệng, vô thức phục tùng.

“Lão công… ô ô, lão… công… nóng…”

Lý Chí đỏ mắt, lại quỷ dị mím môi nở nụ cười, hắn thò tay xuống dưới, bắt đầu lại vuốt ve tính khí bắt đầu ngẩng đầu lên của người dưới thân, “Bà xã lại cứng rồi.”

Nói như vậy, lại hoàn toàn không có ý tứ hỗ trợ, chính là hai tay bắt lấy hai chân trơn nhẵn đang đặt trên thắt lưng mình của Nghiêm Mộ Thanh, nhẹ giọng mệnh lệnh, “Kẹp chặt.” Lập tức cảm nhận được hai chân thon dài trên lưng thuận theo quấn lấy chính mình, Lý Chí cúi đầu thưởng cho nam nhân một cái hôn khẽ.

Hắn cùng thanh âm ôn nhu nhất trên đời, mềm mại nhất trên đời, nói: “Thực ngoan.”

Nghiêm Mộ Thanh trong mông mang theo tính khí nóng bỏng của đối phương, hai chân quấn lấy trên thắt lưng hữu lực của đối phương, bị đối phương liên tục thao tới nơi sâu nhất trong thân thể. Thân thể mỗi một chỗ đều bị đối phương nắm trong tay, ở trên giường của đối phương.

Nghiêm Mộ Thanh tựa như điên cuồng, đem hai tay vô lực vòng lên trên cổ của Lý Chí, nhìn thẳng vào tầm mắt áp bách của đối phương, vô thức mở miệng: “Lão công.”

Mà nam nhân đáp lại y, vĩnh viễn là đâm chọc, toàn bộ một lần lại một lần hết sức rút ra đâm vào, đem Nghiêm Mộ Thanh thao tới mức rên rỉ đứt quãng.

Tính khí của Nghiêm Mộ Thanh đã muốn bành trướng tới tận cùng, Lý Chí hạ mắt nhìn thứ kia, ý tứ hàm xúc không rõ cười khẽ một tiếng.

Lập tức hắn đem tính khí của bản thân, cường thế đâm vào lỗ nhỏ của Nghiêm Mộ Thanh, quy đầu không chút thương tiếc đẩy tới điểm G của đối phương.

“Ngô… A a a!!” Không có bất luận an ủi gì, Nghiêm Mộ Thanh cứ như vậy bị nam nhân mạnh mẽ thao tới bắn ra, đồng thời không sai, Lý Chí cũng bắn ra trong cơ thể của Nghiêm Mộ Thanh.

Nghiêm Mộ Thanh ngồi phịch ở trên giường, tùy ý để nam nhân đem tính khí rút ra, nâng lên hai chân của mình, vui vẻ thưởng thức cảnh đẹp tinh dịch từng chút một chảy ra, sau đó ôm lấy bản thân hướng về phía phòng tắm đi tới.

Trong hơi nước lượn lờ, nam nhân thưởng thức tính khí mềm nhũn của mình, khóe miệng ẩn chứa ý cười thỏa mãn.

“Nghiêm tổng đêm nay bắn ba lượt, làm sao không cương?”

Một nửa là mệt, một nửa là bị nam nhân làm cho tức giận, Nghiêm Mộ Thanh hai mắt khẽ lật, mất đi ý thức.

Chương 20

Nghiêm Mộ Thanh bị ánh nắng rạng rỡ ngoài cửa sổ làm cho tỉnh lại.

Trong ý thức hỗn độn, trải qua ngày hôm qua chậm rãi xuất hiện ở trong đầu.

Lý Chí buồn cười nhìn người đang giả bộ ngủ trong lồng ngực, tuy rằng ánh mắt nhắm chặt, biểu tình cũng không có biến hóa, nhưng thân thể trong nháy mắt cứng ngắc cùng hai má đỏ ửng đã bán đứng y. Lý Chí tiến tới bên tai đối phương, nhẹ giọng gọi: “Đừng giả bộ ngũ, đứng lên ăn cơm.”

Nghiêm Mộ Thanh bất đắc dĩ mở mắt ra: “Anh sẽ nấu cơm?”

Lý Chí bĩu môi: “Không cần xem thường anh… Anh không nấu ăn chẳng lẽ bên ngoài sẽ không bán sao.”

Nghiêm Mộ Thanh nở nụ cười, cố gắng xem nhẹ cảm giác không khỏe ở tiểu huyệt phía sau, chống khuỷu tay đứng dậy. Nửa người trên vừa mới rời khỏi mặt giường, đã bị cánh tay cường thế đặt sẵn trên thắt lưng kéo trở về, “Còn đau phải không?” Lý Chí vùi đầu vào phần gáy của Nghiêm Mộ Thanh, khẽ hôn.

Có chút ngứa, Nghiêm Mộ Thanh lại không né tránh: “Không, không đau… chính là có chút kỳ quái…”

Nam nhân ở bên phần gáy của y, ồm ồm nở nụ cười: “Không đau là được, còn kỳ quái mà em nói… quen là tốt rồi.”

Không chịu nổi lời nói thô tục ám chỉ của nam nhân, Nghiêm Mộ Thanh vươn tay đẩy cái đầu như con chó nhỏ đang vùi ở trên gáy mình kia ra: “Không phải nói là ăn cơm sao.”

“Ăn.” Lý Chí ngẩng đầu lên, tay ôm trọn thắt lưng của đối phương cũng không buông ra, trong giọng nói mang theo chút làm nũng khiến cho người ta nổi da gà: “Bất quá em phải đáp ứng anh một chuyện, anh mới cho em ăn.”

Nhằm vào một từ ‘cho ăn’, thật sâu hít một hơi: “Chuyện gì?”

Nam nhân cười nhẹ vài tiếng, lồng ngực rung lên truyền tới thân thể của người đang kề sát trong lòng: “Em chuyển tới đây.”

Qua nửa ngày, người trong lồng ngực không có lên tiếng, Lý Chí nghĩ tới đối phương không có nghe rõ, còn thật sự lặp lại một lần nữa: “Em chuyển qua đây, cùng anh sống chung.”

Lại qua một hồi lâu, nam nhân mang theo ngữ khí thử hỏi: “Khụ, cái kia… trong lòng luẩn quẩn này, phát triển đều nhanh như vậy sao…”

Lý Chí thiếu chút nữa cười phun ra, không thể tưởng tượng được Nghiêm Mộ Thanh tình nhân đại chúng như vậy, cư nhiên sẽ bảo thủ thế. Hắn nhịn không được hôn một cái lên sườn mặt của người trong lòng: “Sao lại nhanh, anh không cảm thấy như vậy a. Anh từ lúc học đại học tới bây giờ, quen biết em cũng đã tới 6 năm. Quen biết một người 6 năm mới gọi tới bảo cùng sống chung, như thế nào lại nhanh?”

Nghiêm Mộ Thanh không cho là đúng: “Kia không giống…”

Lý Chí nói: “Làm sao không giống?” Lại tựa hồ nhớ tới cái gì đó, “Em chê phòng của anh nhỏ? Nghiêm Mộ Thanh, anh nói cho em biết, em hiện tại là vợ của anh, lão công nuôi vợ mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện thường tình). Mặc kệ em có bao nhiêu tiền, có thể mua bao nhiêu phòng ở, em đều phải ngoan ngoãn sống cùng anh trong phòng ở mà anh mua, mặc quần áo anh mua, làm ấm giường cho anh.” Hai tay uy hiếp xiết chặt “Nghe thấy không?”

Nghiêm Mộ Thanh hàng mi mắt run rẩy: “Khụ, đã biết, mau đứng lên đi…” Nói xong, không để ý tới biểu tình vui sường của nam nhân, thừa dịp kẽ hở, lực đạo nơi thắt lưng biến mất, từ trên giường của nam nhân đứng lên, đi tập tễnh hướng tới phòng ăn.

“Ôi chao, tức phụ nhi, để anh đỡ em!”

Một mặt bởi vì xấu hổ, một mặt bởi vì sự hoảng hốt do lại bị nam nhân khống chế, khiến hai chân y như nhũn ra. Nghiêm Mộ Thanh một tay chống tường, bên ngoài mạnh mẽ bên trong đường hoàng: “Anh… đi lau cái bàn.”

“Tuân mệnh.”

Nhìn thấy Lý Chí vẻ mặt mang theo biểu tình thỏa mãn, hai ba cái liền lau sạch sẽ bàn ăn, lại đem thức ăn trong hộp đồ ăn mua ở bên ngoài hâm nóng xong, sau đó bưng lên. Một đũa lại một đũa, hắn đem đồ ăn hướng tới trong bát của chính mình chất thành chồng.

Nghiêm Mộ Thanh trong lòng yên lặng phiền muộn, như thế nào đối với người này lại luôn thoái nhượng vô điều kiện chứ.

Người được thoái nhượng vô điều kiện nghiêm mặt ngẩng đầu lên: “Tức phụ nhi, anh gọi điện cho công ty giúp hai chúng ta xin phép rồi.”

Mi gian nhảy dựng: “Anh… anh…”

Lý Chí nhìn ngón tay thon dài đang gắp đồ ăn ở trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng một cái.

“Anh tâm đi, anh nói với An ca rằng em ngày hôm qua giúp anh viết báo cáo tới nửa đêm, hai người đều suy nhược thần kinh.”

Này là cái lý do thối nát gì a… Nghiêm Mộ Thanh im lặng.

“Cho nên chúng ta còn có thời gian cả ngày, có thể như vậy như vậy, như vậy như vậy…”

“Lý – Chí!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.