Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 36

trước
tiếp

Chương 36 Công ty đòi nợ

Lòng Bạch Ngọc Thuần như tro tàn, đối diện với sự bức ép của công ty cho vay, cô ấy hối hận tại sao lúc đầu không nghiêm túc đọc kỹ hợp đồng, chỉ bị giục hai câu đã ký hợp đồng lấy tiền của người ta.

Bây giờ phải trả hết khoản vay một trăm nghìn trong vòng ba ngày, nếu không phải thực hiện theo hợp đồng, chấp nhận công việc của công ty cho vay đưa ra, đến quán bar làm công chúa trong phòng.

Vậy thì có khác gì bản thân đầu?

Mặc dù Bạch Ngọc Thuần nghèo, đến từ vùng nông thôn ở vùng núi tỉnh Xuyên, tư tưởng của cô ấy vô cùng bảo thủ, cô ấy cảm thấy điều quan trọng nhất cuộc đời người phụ nữ là trinh tiết và gia đình.

Bây giờ cô ấy cảm thấy bệnh tim của mẹ đã chữa khỏi rồi, bệnh viện cũng tiến hành phỏng vấn trường hợp đặc biệt về bệnh tình nguy kịch của mẹ cô ấy, còn trợ cấp mười nghìn tệ phí dinh dưỡng, cô ấy không cần lo mẹ thiếu dinh dưỡng nữa.

Cô ấy cảm thấy mình đã cố gắng hết sức, không còn vướng bận gì nữa rồi, bây giờ cô ấy muốn liều mạng để giữ gìn trinh tiết của mình.

Cô ấy thà chết chứ không muốn đi làm công việc đó.

Người đàn ông đòi nợ phía sau Bạch Ngọc Thuần lớn giọng nói: “Ngăn cô ta lại, cô ta muốn tự tử.

Một tiếng hét lớn khiến nhiều sinh viên trên đường sợ hãi quay đầu lại nhìn, nhưng Bạch Ngọc Thuần chạy rất nhanh, nhiều người chưa kịp phản ứng đã thấy Bạch Ngọc Thuần tông vào tường rồi.

Tốc độ nhanh như vậy, bức tường lạnh lẽo, tông vào như vậy chẳng phải đi đời hay sao?

“Thôi rồi! Đi tong rồi.” Ba người đàn ông đòi nợ thấy không kịp nữa thì nghiêng đầu không đuổi theo nữa. Chuyện liên quan đến mạng người thế này, bọn họ phải mau chóng rời đi, nếu không sẽ rước họa vào thân.

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Tần Minh đã đứng trước bức tường.

Bạch Ngọc Thuần nhướng mắt, chỉ thấy lồng ngực rắn chắc của một người đang ngăn cô ấy lại, cô ấy muốn tránh đi nhưng đã không còn kịp nữa, đâm thẳng vào ngực Tần Minh.

“Hự!” Tần Minh bị cô ấy tông vào ngực, xương sườn đau đến nỗi cả người ngã về sau, va vào bức tường.

“Hà, hà!” Tần Minh ôm ngực, cơn đau này thật sự khó chịu, nhưng dù sao thì anh cũng cứu được Bạch Ngọc Thuần rồi, không để cô ấy đập đầu chết, còn Bạch Ngọc Thuần vì đập mạnh quá nên ngất đi trong lòng Tần Minh.

Ba người đàn ông đòi nợ đó thấy Bạch Ngọc Thuần được người ta cứu rồi thì lập tức chạy lại.

Người đàn ông đòi nợ nói: “Cậu nhóc làm tốt lắm, giao người cho chúng tôi đi.”

Tần Minh ôm Bạch Ngọc Thuần đã ngất xỉu, nói: “Cô ấy là sinh viên khoa thương mại điện tử chúng tôi, các người chắc không phải người trong trường nhỉ? Tôi khuyên các người đừng gây sự, có rất nhiều người xung quanh vây lại rồi đấy.

“Chậc.” Người đàn ông đòi nợ mất kiên nhẫn uy hiếp: “Bạn này, đừng thấy người đẹp là không nhấc chân được. Đây là củ khoai nóng bỏng tay đấy, nếu cậu muốn cứu cô ta thì trả khoản vay một trăm nghìn mà cô ta nợ trước đi, chúng tôi là công ty cho vay chính quy, có hợp đồng cả đấy.”

Tần Minh khinh thường nói: “Chính xác, nợ nần phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên. Nhưng các người giở thủ đoạn, lừa dối một nữ sinh viên đang cần tiền gấp để cứu mẹ, có lẽ ngay từ đầu đã không minh bạch gì rồi. Hừ, các người cho rằng tôi không biết mảnh khỏe của các người sao? Đe dọa dụ dỗ cô ấy lên xe, nói lần đầu tiên có thể bán được giá tốt. Đợi cô ấy lợi lỏng đề phòng, không cần chờ đến quán bar, ở trên xe các người sẽ luân phiên làm nhục cô ấy, sau đó hoàn toàn phá hủy danh dự của cô ấy. Đến quán bar lại bị má mì dạy dỗ, một cô gái nhà lành đang tốt đẹp bị các người biến thành gái điểm, cả đời chỉ có thể làm việc kiếm tiền cho các người, cuộc đời cô ấy cứ thế bị hủy hoại rồi. Muốn trả tiền cũng được thôi, chỉ trả một nửa.”

Người đàn ông đòi nợ nghe thế thì lòng chùng xuống, thằng nhóc này hiểu biết nhiều đấy, không ngờ lại biết cả mánh khỏe của bọn họ?

Dù sao thì hiện tại nữ sinh đại học xinh đẹp ít ỏi lắm, từ nhà giàu cho đến dân buôn đều đổ xô vào sinh viên đại học xinh đẹp thôi. Nếu tận dụng tốt, sắp xếp ngủ với tầng lớp thượng lưu, trong một năm ngắn ngủi có thể mọi được hàng triệu tiền lãi.

Đây cũng là lý do tại sao gia đình Bạch Ngọc Thuần nghèo khó mà bọn họ vẫn sẵn sàng cho cô ấy vay tiền, bởi vì cô ấy xinh đẹp.

“Phụt.” Người đàn ông đòi nợ nổi cáu, phun đờm ra bên chân Tần Minh, nói: “Nhóc con, cậu chán sống à. Lên, xử nó. Mẹ kiếp, cậu là cái thá gì mà dám làm hỏng việc tốt của ông đây”

Hai người đàn ông đầu đỉnh cao lớn tiến tới, ánh mắt bọn họ sắc bén, dáng người trồng rất có kinh nghiệm, mặc quần áo rằn ri, đeo một sợi dây chuyền bạc.

Tần Minh búng tay, hai vệ sĩ đồ đen lập tức xông ra, chặn ngay trước mặt Tần Minh.

Người đàn ông đòi nợ kinh ngạc nói: “À há, hóa ra là cậu ấm nhà giàu khiêm tốn à, còn có tiền thuê vệ sĩ. Khà khà, nhưng ở thành phố Quảng này, đường nào Sunshine Bluebird chúng tôi cũng được hoan nghênh. Đừng tưởng mình có vài đồng tiền là muốn làm gì thì làm.

Tần Minh nhàn nhạt cười: “Tôi có tiền, thật sự có thể muốn làm gì thì làm, ra tay.”

Vừa ra lệnh, bốn người của cả hai bên ra tay đánh nhau. Vệ sĩ bên phía Tần Minh có lương cao, phúc lợi tốt, bình thường có nhiều thời gian để luyện tập, vì vậy không cần đến vũ khí, tay không chiến đấu cũng có thể chiếm ưu thế.

Bịch bịch bịch, vệ sĩ của Tần Minh dựa vào kinh nghiệm phong phú đánh đầu trúng đấy, càng đánh càng dũng mãnh, hoàn toàn không để thuộc hạ của người đàn ông đòi nợ đến gần Tần Minh nửa bước, ngược lại còn bị vệ sĩ đánh dồn dập, tấn công nhiều chỗ, khắp người bầm tím, đau đớn khó mà nhịn được.

Sắc mặt người đàn ông đòi nợ càng trở nên khó coi, anh ta biết nếu cứ tiếp tục thế này thì hôm nay chẳng làm ăn được gì rồi.

Anh ta lập tức gọi điện thoại, nói: “A Long, đừng ngủ nữa, mau đến đây đi, gặp phải một thằng xương cứng rồi.”

Tần Minh cười khẩy nói: “Ôi, tìm người giúp à? Chậc, vật họp theo loài người chia theo nhóm. Anh vô dụng như vậy, người anh gọi đến chắc cũng là đồ vô dụng nhỉ?”

Người đàn ông đòi nợ mắng: “Đệch, thắng nhóc cậu đợi đó cho tôi, đợi lát nữa xé rách cái miệng thối của cậu, chỗ chúng tôi có nhiều phụ nữ giàu có lắm, thắng trai bao như cậu chắc chắn rất được bọn họ chào đón, để cậu thử cảm giác miếng nhôm chà nồi của các bà giàu có.

Hai người đang mắng chửi nhau thì một người đàn ông cà lơ phất phơ, mang dép lê, trông như vừa ngủ dậy đi tới.

Người đàn ông đòi nợ nhìn thấy A Long đến thì hớn hở ra mặt, cười nói: “Nhóc con, cậu tiêu rồi, dám đối đầu với chúng tôi, chán sống rồi mà. A Long, xử hết bọn họ đi.

A Long hất cằm, quét đôi mắt như rắn độc nhìn hai vệ sĩ của Tần Minh.

Hai vệ sĩ cũng cảm thấy không ổn, người thanh niên này trông bình thường không có gì lạ, còn mang dép lê, nhưng năng lượng của anh ta rất mạnh. Mặc dù trời tối nhưng bên cạnh có đèn đường, thị lực của vệ sĩ cũng không yếu, có thể nhìn thấy nhiều vết dao, vết đạn trên tay anh ta, đặc biệt là một chiếc quần ngắn lộ ra hai đùi rắn chắc, các đường cơ và gần vô cùng rõ ràng. Hẳn là người thường chạy bộ mới có thể có được đôi chân như vậy.

Nhất là khi người thanh niên tên A Long này đưa tay gãi đầu, ngón trỏ tay phải của anh ta đầy các vết chai dày cộm, chứng tỏ đã cầm súng lâu năm. Trong thời đại hòa bình này, ai là người sẽ cầm súng trường kỳ chứ?

Hai vệ sĩ đến bên cạnh Tần Minh, nói: “Cậu chủ, người này không đơn giản, có lẽ từng làm lính. Lát nữa chúng tôi đối phó với anh ta, cậu chủ đi trước đi.”

Tần Minh kinh ngạc, theo như Tổng Dĩnh nói thì hai vệ sĩ của mình thuộc hàng top trong nước, thế mà lại sợ khi đối diện với một người mang dép lê?

A Long vặn cổ, vẫy tay với hai người, nói: “Cùng lên đi, hai đòn là xử xong các người rồi, tôi còn phải về ngủ nữa.

“Nhóc con, lớn giọng đấy.”

“Để chúng tôi xem anh có bản lĩnh gì.”

Sau khi bị xem thường, hai vệ sĩ bốc lửa giận, cùng nhau xông về phía A Long, nhưng lúc họ xông lại gần A Long, còn cách khoảng một mét thì A Long ra tay.

Anh ta lấy tốc độ nhanh hơn, lùi một bước, giậm chân, tấn công hai vệ sĩ trước bằng cú đấm tay phải, chân trái xoay người tung một cú đá, trúng chính xác vào mặt hai vệ sĩ, cú đá rất mạnh khiến hai vệ sĩ lập tức ngã xuống, hơn nữa còn ngất xỉu.

Đồng tử Tần Minh co rút lại, hoảng sợ nhìn tên A Long đó đang thoải mái phủi tay.

 

Tần Minh khinh thường nói: “Chính xác, nợ nần phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên. Nhưng các người giở thủ đoạn, lừa dối một nữ sinh viên đang cần tiền gấp để cứu mẹ, có lẽ ngay từ đầu đã không minh bạch gì rồi. Hừ, các người cho rằng tôi không biết mảnh khỏe của các người sao? Đe dọa dụ dỗ cô ấy lên xe, nói lần đầu tiên có thể bán được giá tốt. Đợi cô ấy lợi lỏng đề phòng, không cần chờ đến quán bar, ở trên xe các người sẽ luân phiên làm nhục cô ấy, sau đó hoàn toàn phá hủy danh dự của cô ấy. Đến quán bar lại bị má mì dạy dỗ, một cô gái nhà lành đang tốt đẹp bị các người biến thành gái điểm, cả đời chỉ có thể làm việc kiếm tiền cho các người, cuộc đời cô ấy cứ thế bị hủy hoại rồi. Muốn trả tiền cũng được thôi, chỉ trả một nửa.”

Người đàn ông đòi nợ nghe thế thì lòng chùng xuống, thằng nhóc này hiểu biết nhiều đấy, không ngờ lại biết cả mánh khỏe của bọn họ?

Dù sao thì hiện tại nữ sinh đại học xinh đẹp ít ỏi lắm, từ nhà giàu cho đến dân buôn đều đổ xô vào sinh viên đại học xinh đẹp thôi. Nếu tận dụng tốt, sắp xếp ngủ với tầng lớp thượng lưu, trong một năm ngắn ngủi có thể mọi được hàng triệu tiền lãi.

Đây cũng là lý do tại sao gia đình Bạch Ngọc Thuần nghèo khó mà bọn họ vẫn sẵn sàng cho cô ấy vay tiền, bởi vì cô ấy xinh đẹp.

“Phụt.” Người đàn ông đòi nợ nổi cáu, phun đờm ra bên chân Tần Minh, nói: “Nhóc con, cậu chán sống à. Lên, xử nó. Mẹ kiếp, cậu là cái thá gì mà dám làm hỏng việc tốt của ông đây”

Hai người đàn ông đầu đỉnh cao lớn tiến tới, ánh mắt bọn họ sắc bén, dáng người trồng rất có kinh nghiệm, mặc quần áo rằn ri, đeo một sợi dây chuyền bạc.

Tần Minh búng tay, hai vệ sĩ đồ đen lập tức xông ra, chặn ngay trước mặt Tần Minh.

Người đàn ông đòi nợ kinh ngạc nói: “À há, hóa ra là cậu ấm nhà giàu khiêm tốn à, còn có tiền thuê vệ sĩ. Khà khà, nhưng ở thành phố Quảng này, đường nào Sunshine Bluebird chúng tôi cũng được hoan nghênh. Đừng tưởng mình có vài đồng tiền là muốn làm gì thì làm.

Tần Minh nhàn nhạt cười: “Tôi có tiền, thật sự có thể muốn làm gì thì làm, ra tay.”

Vừa ra lệnh, bốn người của cả hai bên ra tay đánh nhau. Vệ sĩ bên phía Tần Minh có lương cao, phúc lợi tốt, bình thường có nhiều thời gian để luyện tập, vì vậy không cần đến vũ khí, tay không chiến đấu cũng có thể chiếm ưu thế.

Bịch bịch bịch, vệ sĩ của Tần Minh dựa vào kinh nghiệm phong phú đánh đầu trúng đấy, càng đánh càng dũng mãnh, hoàn toàn không để thuộc hạ của người đàn ông đòi nợ đến gần Tần Minh nửa bước, ngược lại còn bị vệ sĩ đánh dồn dập, tấn công nhiều chỗ, khắp người bầm tím, đau đớn khó mà nhịn được.

Sắc mặt người đàn ông đòi nợ càng trở nên khó coi, anh ta biết nếu cứ tiếp tục thế này thì hôm nay chẳng làm ăn được gì rồi.

Anh ta lập tức gọi điện thoại, nói: “A Long, đừng ngủ nữa, mau đến đây đi, gặp phải một thằng xương cứng rồi.”

Tần Minh cười khẩy nói: “Ôi, tìm người giúp à? Chậc, vật họp theo loài người chia theo nhóm. Anh vô dụng như vậy, người anh gọi đến chắc cũng là đồ vô dụng nhỉ?”

Người đàn ông đòi nợ mắng: “Đệch, thắng nhóc cậu đợi đó cho tôi, đợi lát nữa xé rách cái miệng thối của cậu, chỗ chúng tôi có nhiều phụ nữ giàu có lắm, thắng trai bao như cậu chắc chắn rất được bọn họ chào đón, để cậu thử cảm giác miếng nhôm chà nồi của các bà giàu có.

Hai người đang mắng chửi nhau thì một người đàn ông cà lơ phất phơ, mang dép lê, trông như vừa ngủ dậy đi tới.

Người đàn ông đòi nợ nhìn thấy A Long đến thì hớn hở ra mặt, cười nói: “Nhóc con, cậu tiêu rồi, dám đối đầu với chúng tôi, chán sống rồi mà. A Long, xử hết bọn họ đi.

A Long hất cằm, quét đôi mắt như rắn độc nhìn hai vệ sĩ của Tần Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.