Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 245

trước
tiếp

Chương 245 Bệnh hiểm

 

Một đám người nhà họ Mộc hấp tấp chạy tới viện dưỡng lão Nam Sơn, ông cụ đang được điều trị trong phòng bệnh ICU.

 

Mộc Hạo còn có vợ lẽ, mọi người nhà ông ba đang lo lắng chờ đợi trước cửa phòng.

 

Từ trước đến nay ba anh em này đều không hòa thuận, nếu như Mộc Hải Nhiễm qua đời, ba anh em cũng sẽ không còn cơ hội gặp mặt nhau.

 

Cô út Mộc Thư Vân giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi em đã không nói rõ. Ba đã được điều trị nhưng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng việc điều trị này rất quan trọng, đợi sau khi có các chỉ tiêu thì hoàn toàn có thể chẩn đoán chính xác nguyên nhân của căn bệnh, cho nên cần mọi người tới đây một chuyến.”

 

Ba anh em Mộc Hạo không nói chuyện mà chỉ im lặng chờ đợi.

 

Còn mấy con cháu trong nhà thì đứng rải rác khắp nơi, Tần Minh cũng tới, không phải vì cỤ Mộc tặng anh một căn biệt thự mà chỉ vì trước đây anh cảm nhận được sự quan tâm của cụ Mộc dành cho mình.

 

Nhưng anh là người đứng xa nhất, ngay gần vị trí cửa ra vào, khi thấy ở đây có nhiều người như vậy, anh có cảm giác rằng sớm muộn gì mình cũng phải rời khỏi nhà họ Mộc, nghĩ vậy, anh chần chừ rồi vẫn quyết đoán xoay người rời đi.

 

Mộc Tiêu Kiều lại đi theo và nói: “Anh không thể đi, đợi ông nội tỉnh lại sẽ gặp chúng ta.

 

Tần Minh nói: “Được rồi, tôi không muốn đóng kịch nữa, mệt người.”

 

Mộc Tiêu Kiều thấy Tần Minh khăng khăng muốn đi, cô ta cắn răng và hô to: “Chồng.”

 

Tần Minh hoảng sợ dừng bước lại, tuy một tiếng “chồng” này không phải thật lòng thật dạ, nhưng khi nghe đúng là rất thoải mái, dù sao vợ hờ cũng là vợ.

 

Nhưng Tần Minh đã quyết định đi, anh nói: “Đợi lát nữa ông cụ tỉnh lại, nhiều chuyên gia trình độ cao nhất trên thế giới như vậy sẽ chẩn đoán chính xác được nguyên nhân thực sự của căn bệnh, vậy là bệnh được chữa rồi. Cũng đã đạt được mục đích xung hỉ, cô cũng nên yên tâm, chúng ta không cần đóng kịch nữa.”

 

Mộc Tiêu Kiều nói: “Nhờ có mối quan hệ của anh nên mới tìm được những chuyên gia trình độ cao nhất trên thế giới này đến đấy, nếu như không kết hôn với anh, ông nội của tôi sẽ không nhận được điều trị hàng đầu thế giới. Giống như chuyện của Chu Thịnh Văn vậy, nhờ có anh nên mới được giải quyết. Nếu như anh không có ở đây thì tất cả đều khó mà nói.

 

Mới đầu tôi cũng không tin lời của ông thầy bói. Ông ta nói rằng mệnh của mọi người trong nhà họ Mộc chúng tôi xung khắc với nhau, một khi ông nội qua đời, nhà họ Mộc chúng tôi sẽ khiến gia cảnh sa sút. Muốn thay đổi vận mệnh thì nhất định phải có người hi sinh, tìm một người có bát tự Bàn Long phù hợp để trấn áp mệnh của mọi người. Mà bát tự của tôi là tốt nhất, vừa hay bát tự của anh lại thích hợp với tôi nhất.”

 

“Ông thầy bói đó nói bát tự của anh là mệnh Bàn Long, các phương diện đều phù hợp.”

 

Tần Minh cười bất đắc dĩ, anh nói: “Nhà của tôi nghèo như vậy, tôi chỉ là một tên giẻ rách mà còn mệnh Bàn Long gì chứ? Cô cũng tin á?”

 

Mộc Tiêu Kiều lắc đầu và nói: “Tôi không tin, sao tôi có thể tin được? Nhưng ba tôi yêu cầu tôi kết hôn với anh, tôi cũng lo lắng rằng không cứu được ông nội. Trước đây ông nội của tôi đi khắp nơi, giao lưu rộng rãi với bạn bè, nhân mạch và quan hệ của ông luôn là yếu tố then chốt để đảm bảo sự hưng thịnh của nhà họ Mộc chúng tôi. Ba tôi suy nghĩ trên phương diện này, mà tôi lại muốn ông nội sống lâu hơn nữa.

 

Lúc ấy ông thầy bói kia còn đưa ra phương án thứ hai, đó chính là nuôi tiểu quỷ Nam Dương, nhưng sau này sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của thế hệ sau. Ba tôi bảo tôi chọn, cuối cùng tôi chọn kết hôn xung hỉ với anh.”

 

Tần Minh nghe Mộc Tiêu Kiều nói như vậy thì lau trán với vẻ thương cảm, ông cụ Mộc Hải Nhiễm này mê tín quá rồi, đúng là càng vô dụng thì càng mê tín, làm hại cả cháu của mình, Mộc Hạo đã bị nhiễm thói hư, Mộc Tiêu Kiều cũng thế.

 

Mộc Tiêu Kiều còn nói thêm: “Nhưng sau khi anh ở rể, quả thực tình huống của nhà chúng tôi luôn có chiều hướng tốt. Giá cổ phiếu tăng lên, bệnh tình của ông nội chuyển biến tốt đẹp, khi tôi gặp phiền phức thì anh cũng hỗ trợ giải quyết, nhờ có anh mà ông nội cũng nhận được sự điều trị tốt hơn, mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp. Tôi… có hơi tin tưởng lời nói của ông thầy bói kia rồi.”

 

Không ngờ cô lại tin? Mộc Tiêu Kiều, suy nghĩ của cô đang bắt đầu hướng về phía bờ vực nguy hiểm, hãy kịp thời tỉnh ngộ đi.

 

Tần Minh híp lại mắt, trong lòng thầm nói: “Giá cổ phiếu tăng lên hẳn là do Thích Minh Huy và Hầu Khánh biết anh ở nhà họ Mộc nên mới cố ý giúp đỡ một chút. Bệnh tình của cụ Mộc chuyển biến tốt đẹp là nhờ có đội ngũ y bác sĩ hàng đầu trên thế giới được mời về phát huy tác dụng.

 

Khoan đã!

 

Tần Minh đột nhiên hít một hơi khí lạnh với vẻ nghi hoặc, chẳng phải đây đều là sức ảnh hưởng sau lưng anh đang giúp đỡ nhà họ Mộc? Khiến nhà họ Mộc xoay chuyển tình trạng suy tàn của gia tộc sao?

 

Trong lòng Tần Minh chợt hốt hoảng, ông thầy bói Trương kia thật có bản lĩnh, đoán trúng phóc luôn?

 

Ông thầy bói Trương đã tính toán rằng mình có tướng làm đế vương, thật ra ông ta đã tính đúng, nếu Tần Minh thuận lợi kế thừa tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ thì anh chính là ông vua đế quốc xí nghiệp lớn mạnh nhất thế giới.

 

Hay nói cách khác thì ông thầy bói Trương coi Tần Minh như ‘đại thần vậy, “tặng cho ” nhà họ Mộc, cho nên đây là phương hướng chính xác của anh trong việc hóa giải vấn đề nhà họ Mộc.

 

Mà Tần Minh cũng lợi dụng thân phận người thừa kế tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ của mình để giúp đỡ nhà họ Mộc, tất cả đều trông có vẻ “trùng hợp” như vậy nhưng lại giống như lẽ hiển nhiên của vận mệnh.

 

Mộc Tiêu Kiều còn nói thêm: “Những ngày này tôi đã quan sát và nhận ra anh ở rể không phải vì tiền. Vậy thì e là cũng có lý do giống nhà họ Mộc chúng tôi, gặp phải phiền phức, sau đó nghe theo ý kiến của ông thầy bói kia mà đi ở rể, lợi dụng xung hỉ để hóa giải phiền phức, đúng không?”

 

Tần Minh nhíu mày, người phụ nữ này cũng thông minh đấy.

 

Mộc Tiêu Kiều còn nói thêm: “Thật ra anh muốn ly hôn chính là muốn rời đi. E rằng cũng là vì anh đã không còn phiền phức nào cả. Xung hỉ có hai mặt, giúp ông nội của tôi và cũng giúp đỡ anh. Hiện tại phiền phức của anh đã không còn thì anh vứt bỏ chúng tôi như gánh nặng, mà nhà họ Mộc của tôi thì vẫn còn phiền phức. Anh làm vậy có cảm thấy công bằng không?”

 

Tần Minh còn chưa kịp trả lời thì bác sĩ đã chạy ra khỏi phòng bệnh.

 

Mọi người thấy vậy thì tiến đến như ong vỡ tổ để nghe kết quả chẩn đoán bệnh.

 

Một chuyên gia già từ nước ngoài cầm báo cáo và nói: “Bệnh của ông Mộc rất hiếm gặp, trên thế giới cũng chỉ có ba trường hợp. Á, ông ấy là trường hợp thứ ba.”

 

Mọi người lập tức vội vàng hỏi: “Đó là bệnh gì?”

 

Vị chuyên gia già đó tiếp tục nói: “Đây được gọi là bệnh Figo, là loại bệnh di truyền lặn của nhiễm sắc thể Y, nam giới trong gia tộc sẽ mang gen này, nguyên nhân là do L454G bất thường khiến cho glucocerebrosidase bất thường. Hiện tại vẫn rất khó để kiểm chứng nguyên nhân phát bệnh của căn bệnh này, nhưng nó rất dễ khiến cho người bệnh thường xuyên hôn mê và thể chất khác thường, thời gian dài sẽ dẫn đến chết”

 

Mọi người nghe thấy vậy thì trở nên mông lung, đùa gì thế? Bệnh di truyền?

 

Mộc Hạo hỏi thẳng: “Vậy có thuốc chữa không?”

 

“Hmm, một khi phát bệnh thì chỉ có thể tìm thuốc đặc trị..” Chuyên gia nước ngoài bất lực mím môi: “Hiện nay trên thế giới không có bất kỳ một đơn vị chữa bệnh nào có thuốc đặc trị, nhưng viện nghiên cứu công nghệ sinh dược Splawn ở Mỹ vẫn đang nghiên cứu căn bệnh Figo này, hình như đã làm thử nghiệm lâm sàng xong và hiệu quả rất tốt, bệnh tình của một người bệnh trong số đó vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát, nhưng hiện nay thuốc vẫn chưa được tung ra thị trường. Nhưng đối với tình huống của ông Mộc thì có thể thử.”

 

Mộc Hạo mừng rỡ nói: “Vậy hãy mau mua thuốc đặc trị đó đi, bao nhiêu tiền chúng tôi đều mua.

 

Vị chuyên gia nhíu mày khó hiểu: “Cậu không hiểu đâu, có tiền cũng không mua được, đó là viện nghiên cứu tư nhân, không phải dùng tiền là có thể xử lý được, cũng không có nhiều người biết đến. Nếu không phải là tôi điều trị cho ông Mộc thì các người cũng sẽ không biết nhiễm sắc thể Y của nam giới trong gia tộc các người có căn bệnh di truyền này.”

 

Mộc Tiêu Kiều nói: “Vậy không có cách nào sao?”

 

Vị chuyên gia nọ bĩu môi nói: “Có, tìm Boss của chúng tôi, chỉ cần Boss của chúng tôi lên tiếng thì cái tên Kristen, chủ tịch viện nghiên cứu công nghệ sinh dược Splawn ở Mỹ kia nhất định phải giao thuốc ra.”

 

Mộc Hạo gặng hỏi: “Boss của các ông? Anh ta là ai? Ông chủ đứng sau viện dưỡng lão Nam Sơn? Mã Thiệu Phó sao?”

 

Vị chuyên gia nước ngoài cười nói: “Ha ha, ông Mã và tôi chỉ là đồng đội, xét về cấp bậc thì ông ấy còn thấp hơn tôi, ông ấy không phải Boss của chúng tôi. Tôi cũng không tiện tiết lộ chuyện này, cậu có thể đi tìm ông Mã. Được rồi, trước tiên chuyển người bệnh đến phòng nghỉ ngơi đã, mọi người có thể đi thăm.”

 

Đám người nhà họ Mộc đi theo vào phòng bệnh, Mộc Tiêu Kiều chủ động giữ chặt tay Tần Minh và nói: “Ch… Chồng, đi vào thôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.