Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 243

trước
tiếp

Chương 243 Mượn điện thoại

 

Chương Dao thấy con gái cuối cùng cũng có ý muốn hỏi thăm thì rất vui mừng, lập tức lấy một tập tài liệu ra, nói: “Nhà ông Tần, quê ở Thượng Hải. Mặc dù những nhà giàu có lớn nhỏ trong nước chúng ta đều quen biết, nhưng có một gia tộc giàu có hàng đầu vô cùng khiêm tốn mà người bình thường không biết, bởi vì có rất ít các bài báo liên quan, bởi vì không ai dám đưa tin cả. Nhất là ”

 

Nhiếp Hải Đường không hề hứng thú, cô cắt ngang: “Vậy người con trai nào của nhà ông Tần này tương đối dễ nói chuyện? Tương đối tốt bụng?”

 

Chương Dao nói: “Ừm… Con trai thứ ba – Tần Thọ, năm nay hai mươi lăm tuổi, là sinh viên ưu tú của đại học Cambridge ở Anh, tính tình nho nhã dễ gần, được người ta nhận xét rất tốt… Ai da, con cười cái gì chứ?”

 

“Ha ha ha, Tần Thọ, cầm thú à?” Nhiếp Hải Đường cười một hồi, sau đó nói: “Cái tên này ai đặt vậy? Không nghĩ đến vấn đề đồng âm sao?”

 

Chương Dao trợn mắt: “Với bối cảnh nhà họ thì ai dám cười nhạo cái tên này chứ? Vả lại, cái tên này là năm đó họ mời một thầy đạo giáo nổi tiếng bởi ra, hàm ý là sống thọ đấy. Con gặp được người ta thì đừng có cười khiến người ta khó chịu.

 

Nhiếp Hải Đường lại nói: “Vậy đợi lát nữa gặp mặt?”

 

Chương Dao mừng rỡ, ôm lấy con gái, nói: “Được chứ, con đã muốn gặp thì mẹ sẽ đi thu xếp ngay. Ai da, cuối cùng con gái tôi cũng suy nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần con có thể gả vào gia tộc giàu có hàng đầu này thì mẹ làm người xấu lâu như vậy cũng đáng. Con thay một bộ đồ cổ trang đi, cậu Tần Thọ đó là người thích Hán phục, con phải làm theo sở thích của người ta.

 

Nhiếp Hải Đường trợn mắt cạn lời, nếu đó là người thích SM thì sao? Có phải sẽ mang theo roi da và nến không? Xem mắt thế này có thể tin được à? Quả thực chẳng khác gì vua thời cổ đại chọn thê thiếp cả, không xem người ta là người mà.

 

Cô thầm lẩm bẩm: “Được, để lừa lấy được điện thoại liên lạc lại với Tần Minh, mình sẽ nhịn”

 

Nhiếp Hải Đường mặc một bộ cổ trang cung đình, bước đi một cách vô cùng cẩn thận, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Cô phát hiện bên ngoài tòa lâu đài ở nước Đức này xe ùn ùn đổ về, các cô gái ở khắp nơi trên thế giới với phong cách khác nhau đi vào bên trong.

 

Nhiếp Hải Đường thật sự vô cùng phản cảm và chán ghét kiểu nhà giàu xem mắt thế này, nhưng bây giờ cô không có tiền, lại ở nơi đất khách quê người khó khăn từng bước. Cô nghĩ kỹ rồi, lừa lấy được một chiếc điện thoại để liên lạc với Tần Minh, tìm sự giúp đỡ của Tần Minh.

 

Nhiếp Hải Đường thầm nói: “May mà trước đây mình học thuộc số điện thoại của Tần Minh, nếu không mình thật sự chẳng tìm được ai giúp rồi.

 

Trong một căn phòng nào đó ở tòa lâu đài kiểu Âu, trên một chiếc bàn dài đặt hoa tươi và đồ dùng bằng bạc, một người đàn ông nho nhã trong bộ vest đang thảnh thơi ngồi ở đầu còn lại của bàn xem một tập tài liệu. Sau khi anh ta thấy Nhiếp Hải Đường đi vào thì ngẩn người, không thể dời mắt khỏi người Nhiếp Hải Đường.

 

Rõ ràng Tần Thọ rất hứng thú với Nhiếp Hải Đường đang mặc một bộ Hán phục, chọn đúng sở thích của anh ta rồi.

 

Chương Dao thấy Tần Thọ bị hớp hồn thì thầm vui mừng. Sau khi đưa con gái vào thì bà ta lui ra ngoài, trong căn phòng rộng lớn chỉ có Nhiếp Hải Đường và Tần Thọ.

 

Nhiếp Hải Đường nhìn Tần Thọ, trông rất tuấn tú lịch sự, dáng vẻ hiên ngang, rất có khí chất của một cậu chủ nhà giàu hàng đầu, nhưng ánh mắt đó khiến cô không thoải mái, khác với ánh mắt trong veo của Tần Minh.

 

Tần Thọ cười nói: “Chào cô, cô Đường ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, quả nhiên là vẻ đẹp trời ban, không cần trang điểm cũng đẹp hơn khối cô gái trang điểm. Hơn nửa cô rất có khí chất, mặc đồ cổ trang cũng rất đẹp.

 

Nhiếp Hải Đường bình tĩnh nói: “Cảm ơn lời khen. Nhưng tôi cảm thấy, ai cũng có tuổi trẻ, rồi sẽ già đi và trở nên xấu xí, người quan tâm đến vẻ bề ngoài đều là kẻ tầm thường.

 

Tần Thọ bật cười: “Cô nói đúng lắm. Nhưng tôi là một người trần mắt thịt, thích người đẹp là rất bình thường, đặc biệt là người đẹp thật sự như cô Đường đây. Nghe nói cô vừa đến vài ngày trước rồi đột nhiên trốn ra ngoài, cô thật sự có phong cách, đến cũng đến rồi sao lại chạy ra ngoài? Chúng tôi cũng đầu có ăn thịt người.

 

Nhiếp Hải Đường nói: “Tôi hoàn toàn không muốn đến, vì mẹ tôi chế bạn trai tôi nghèo nên gài bẫy lừa tôi đến

 

Tần Thọ sững sờ, rồi cười lớn: “Ha ha ha, thủ vị lắm. Nói thật, không ít người đến xem mắt tôi, thậm chí còn sẵn lòng chơi tình một đêm với tôi, làm tình nhân của tôi thì nhiều vô số kể. Cô là người đầu tiên nói rằng cô bị lừa đến đấy, đây là kế hoạch của cô à?”

 

Mặt Nhiếp Hải Đường có vẻ hơi giận, nói: “Cái kia… Anh Tần, rất xin lỗi đã làm phiền buổi xem mắt của anh, thực ra tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc có được không? Tôi muốn gọi cho bạn trai tôi, anh ấy sẽ nghĩ cách cứu tôi.

 

Tần Thọ im lặng một lúc, anh ta vắt chéo chân, nói: “Cô Nhiếp, tôi không có nghĩa vụ này. Cô rất xinh đẹp, tôi cũng rất thích cô, nhưng bối cảnh gia đình cô khá bình thường, không xứng với thân phận của tôi. Cô làm tình nhân của tôi thì thế nào? Mỗi năm mười triệu phí chi tiêu, nếu sinh con trai thì thưởng cho nhà cô một công ty, đảm bảo giá trị thị trường sẽ hơn mười tỷ, hơn nữa, con trai cô sinh ra cũng sẽ có quyền thừa kế gia tộc nhà họ Tần chúng tôi. Cuối cùng, tầm ảnh hưởng của nhà chúng tôi có thể giúp được rất nhiều cho nhà họ Nhiếp ở thành phố Quảng, có thể khiến nhà họ Nhiếp có được không gian rộng lớn để cải thiện và phát triển chỉ trong một thời gian ngắn.

 

Nhiếp Hải Đường ngẩn người, cô chỉ muốn mượn một chiếc điện thoại thôi mà người này lại bảo cô làm tình nhân của anh ta? Đúng là vô lý mà, kiểu người gì thế chứ?

 

Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng phải tôi nói rồi sao? Tôi bị lừa đến đây, tôi không muốn xem mắt gì cả, nếu làm phiền việc xem mắt của anh thì cho tôi xin lỗi, nhưng xin anh hãy tôn trọng tôi.”

 

Tần Thọ chống cằm, ngón tay lướt qua môi, anh ta nhìn Nhiếp Hải Đường, nói: “Trong tài liệu mẹ cô cung cấp cho tôi cũng nhắc đến người tên Tần Minh kia, hình như hai người chỉ vừa qua lại với nhau mà thôi. Một tên nghèo từ thôn núi ra mà thành tích học tập cũng rất cao, nhưng dù sao thì cũng không quyền không thể, sau này cũng chỉ đi làm công ăn lương thôi. Quả thực bám vào nhà họ Nhiếp thì có thể bớt được hai mươi năm phấn đấu so với người khác. Nhưng tôi có chỗ nào không bằng cậu ta?”

 

Nhiếp Hải Đường tức giận đứng lên, chán ghét nói: “Anh có chỗ nào thua kém anh ấy, không, anh không xứng để so với anh ấy.

 

Cô quay người rời đi, không mượn được điện thoại mà còn ôm một bụng tức, cô vô cùng bực bội.

 

Tần Thọ nhếch khóe miệng, nói: “Khoan đã, cô Nhiếp đừng giận, tôi chỉ thử lòng cô chút thôi, không ngờ cô Nhiếp có tình cảm cao đẹp, không bị tiền và lợi ích tác động, tôi càng tán thưởng cô rồi đấy.

 

Nhiếp Hải Đường chất vấn: “Anh có ý gì? Có cho mượn điện thoại không?”

 

Tần Thọ đẩy điện thoại lên mặt bàn, điện thoại trượt đến trước mặt Nhiếp Hải Đường, anh ta nói: “Ý tôi là vừa rồi tôi đùa với cô thôi, ha ha ha, hi vọng cô đừng để trong lòng. Cô Nhiếp, cô có thể dùng điện thoại của tôi, dễ người dễ ta, cứ tự nhiên.

 

Nhiếp Hải Đường vui mừng, thái độ cũng hòa nhã hơn, cô nói: “Cảm ơn”

 

Nhiếp Hải Đường lập tức gọi cho Tần Minh, nhưng điện thoại Tần Minh không gọi được.

 

Cô buồn bực, sao lại không gọi được nhỉ?

 

Nhiếp Hải Đường nhớ đến lần gọi trước, hình như điện thoại Tần Minh bị một cô gái giật mất, giọng nói rất quen, nhưng cô không nhớ được là ai. Họ còn cãi vã, cuối cùng cô nghe thấy tiếng rơi xuống nước, sau đó mất tín hiệu.

 

Nhiếp Hải Đường đoán, có lẽ điện thoại Tần Minh bị rơi xuống nước nên hư rồi.

 

Nhiếp Hải Đường thầm đoán: “Chắc giờ trong nước là buổi tối, có thể không kịp đi sửa điện thoại. Chậc, đúng là xui xẻo mà Gửi tin nhắn cho anh ấy trước vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đọc được thôi.”

 

Nhiếp Hải Đường gửi tin nhắn cho Tần Minh, sau đó trả lại điện thoại, cô nói: “Cảm ơn, tôi… tôi hiểu lầm anh rồi. Hi vọng anh xem mắt suôn sẻ. Ngoài ra, anh có thể nói với mẹ tôi, tôi không phải mẫu người mà anh thích, sau đó phê bình mẹ tôi một trận không? Tôi muốn về sớm một chút.

 

Tần Thọ bật cười thành tiếng: “Được, được chứ. Cô Nhiếp thú vị thật đấy.”

 

Sau khi Nhiếp Hải Đường ra sảnh lớn, Tần Thọ cầm tập tài liệu của Nhiếp Hải Đường, tiện tay đánh dấu tích lên đó, nói một cách đầy hứng thú: “Sắp xem mắt hơn năm mươi người rồi, cuối cùng cũng gặp được một mặt hàng cao cấp.

 

Chẳng bao lâu sau, chương Dao đi vào, bà ta cười một cách rất nhún nhường và hòa nhã, đồng thời trong mắt cũng toát lên vẻ nể sợ, hỏi: “Cậu ba, không biết Hải Đường nhà chúng tôi thế nào?”

 

Tần Thọ nói: “Con gái bà rất được, dáng người đẹp, học thức hay tính cách cũng tốt. Nhưng nhà họ Nhiếp các người… Nói thật, ở thành phố Quảng cũng chỉ là nhà giàu chứ không được xem là gia tộc quyền thế gì, dòng dõi hơi có khoảng cách, không giúp được gì nhiều cho việc tranh giành tài sản của tôi. Tôi muốn để cô ấy làm tình nhân của tôi, nếu cô ấy có thể sinh con trai cho tôi thì đứa con trai đầu lòng sẽ có quyền thừa kế tài sản của tôi. Đây là điều kiện lớn nhất của tôi, bà thấy thế nào?”

 

Chương Dao nghe thế thì trên mặt lộ vẻ thất vọng, đồng thời cũng thầm vui mừng, nếu đứa trẻ do con gái nhà họ Nhiếp sinh ra có quyền thừa kế tài sản của cậu ba nhà họ Tần, vậy cũng là một vinh dự lớn rồi.

 

Chương Dao vội nói: “Làm tình nhân của cậu ba cũng không sao. Con bé Hải Đường cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình hơi bướng, tôi khuyên nó là được ấy mà.”

 

Tần Thọ nói: Ừm, vậy bà phối hợp với tôi diễn một vở kịch, để tôi có được thiện cảm của cô ấy. Ha ha, trên đời này không có người phụ nữ nào là Tần Thọ tôi không chính phục được.

 

Tần Thọ nói xong thì mở điện thoại, nhìn số điện thoại của Tần Minh mà vừa nãy Nhiếp Hải Đường đã gọi, trong mắt toát lên vẻ đầy ẩn ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.