Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 39-40

trước
tiếp

Quyển 1 – Chương 39: Lâm Mông, Chết!

Khí mạch bị phế, Lâm Gia tiêu tốn bao tiền tài, tinh lực, hy vọng trên người Lâm Mông, thậm chí danh sách đề cử của Vũ học viện, toàn bộ biến thành bọt nước!

“Vân Phong, đồ đê tiện! Ngươi cũng dám……!” Khóe miệng Lâm Mông chảy máu, mắt phẫn hận nhìn Vân Phong, như muốn dùng ánh mắt hóa thành kiếm sắc, giết tươi nữ hài trước mắt này.

Khóe miệng Vân Phong cười yếu ớt như trước, nhìn Lâm Mông giờ phút này quỳ trên mặt đất, mắt lộ vẻ lạnh như băng, đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy!

Người quan sát xung quanh, cho dù là Mai Băng cũng không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, mọi người cũng chỉ thấy Lâm Mông bị đánh một quyền, sau đó miệng phun máu tươi trực tiếp quỳ trên mặt đất, khiến mọi người lại hít một ngụm lãnh khí, ngay cả đám người vừa rồi rầm rĩ gọi Lâm Mông giết Vân Phong, hoàn toàn câm nín vào lúc này, thần sắc dị thường khó coi.

Lâm Mông, Lâm Mông tam cấp cao nhất lại bị Vân Phong một quyền đánh gục, Vân Phong kia thực lực cỡ nào! Đã tới tứ cấp sao, nàng là tân sinh năm nay đấy, tứ cấp…… yêu nghiệt cỡ nào đây, yêu nghiệt cỡ nào thiên phú! Cho dù là Mai Băng, Lâm Mông cũng hoàn toàn không thể so sánh!

Người đang xem cuộc chiến không khỏi đưa mắt nhìn Mai Băng, người mạnh nhất Vũ học viện, nhìn thấy hắn không kinh ngạc, đều cảm thấy run rẩy, Mai Băng số 1 của Vũ Học Viện quả có khác, chứng kiến màn này còn có thể mặt không đổi sắc! Những người khác đều không biết, đó là bởi vì Mai Băng đã sớm chính mắt chứng kiến thực lực của Vân Phong, lúc ấy, hắn cũng giống những người này, khiếp sợ! Không thể tin được!

Lâm Mông quỳ trên mặt đất không lên tiếng, Vân Phong không mở miệng, giữa sân là một sự yên tĩnh quỷ dị, Mai Băng mặt nhăn nhíu mày, quyết đấu đến đây kỳ thật thắng bại đã phân rõ ràng, Lâm Mông bị Vân Phong đánh gục bằng một quyền, thực lực như vậy còn có ai dám nói Vân Phong là phế vật?

Giờ Lâm Mông mở miệng nhận thua, trận quyết đấu này có thể chấm dứt, nhưng Lâm Mông quỳ xuống giữa sân lại chậm chạp không mở miệng, cho dù Vân Phong đưa tay giết hắn, cũng không thể trách người khác.

Lâm Mông bây giờ cũng bối rối, một búng máu đọng ở ngực không thể thoát ra ngoài, chuyện khí mạch bị phế khiến hắn căn bản không thể nhận, thậm chí không thể đối mặt với gia chủ của Lâm Gia!

Lâm Mông hận, hắn cũng oán, vì sao Vân Phong lúc trước rõ ràng đã bị hắn giết chết lại sống lại, khí mạch của nàng bị mình phế bỏ là chuyện thật, vì sao lại có thể dùng một quyền đánh gục mình!

Giờ phút này nhận thua căn bản không mở miệng được, nhận thua, Lâm Mông hắn là loại người nào, nếu nhận thua thì mặt mũi Lâm Gia để đâu, huống chi là trước mặt Vân Phong, tiểu tiện nhân này, mình lúc trước nên tăng thêm mấy chưởng, hoàn toàn diệt nàng!

Lâm Mông ác độc nhìn lại, Vân Phong chỉ lạnh lùng cười, hắn tưởng khí mạch phế bỏ là xong à, còn chưa đủ đâu!

Trong lòng khẽ suy tư, Lâm Mông lập tức cảm thấy trên người Vân Phong dần dâng lên lãnh ý, không khỏi run người, nàng thật sự muốn giết hắn! Lâm Mông không phải kẻ ngốc, dưới tình hình này dù mất mặt cũng phải bảo vệ tính mạng? Còn mạng thì còn mọi thứ!

Môi nhiễm máu đột nhiên mở ra, một câu nhận thua còn chưa kịp nói ra, Lâm Mông chỉ cảm thấy đầu vai của mình truyền đến đau đớn, khiến hắn kêu thành tiếng “A!”

Mọi người đang xem cuộc chiến không khỏi run lên, kêu thảm thiết thê lương như vậy khiến bọn họ đều tâm sinh hoảng sợ, nhất là người từng thấy trận chiến cùng Vương Hữu Tài, vẻ mặt lại trắng bệch đến cực điểm, bọn họ đều có thể hiểu, Lâm Mông, thiên tài số 2 Vũ học viện, sắp sửa có kết cục giống Vương Hữu Tài.

“Muốn nhận thua? Không có cửa đâu.” Vân Phong bỏ lại một câu, mắt hạ xuống, tay nhỏ bé mảnh khảnh đột nhiên giữ lấy hàm dưới của Lâm Mông, hai híp mắt lại, tiếp theo, chỉ nghe tiếng “Rắc rắc”, ngay cả tư cách nói chuyện Lâm Mông cũng đánh mất, xương hàm của hắn vỡ nát, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi, dáng vẻ rất chật vật.

Dáng vẻ Lâm Mông lúc này khiến mọi người chấn kinh, Lâm Mông cao cao tại thượng đây sao? Lâm Mông càn rỡ không ai dám quản ở Vũ Học Viện giờ quỳ trên mặt đất, vẻ mặt máu tươi không thể phản kháng?!

Vân Phong đưa mắt lạnh nhìn Lâm Mông quỳ trên mặt đất ngũ quan hoàn toàn vặn vẹo, giờ phút này hắn hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc mới đến, chính hắn cũng không tưởng tượng được mình lúc này, nhưng vẫn chưa đủ, chưa đủ làm nguôi cơn giận của Vân Phong!

Trước ánh mắt sững sờ của mọi người, Vân Phong đưa tay giữ cổ Lâm Mông, nhấc hắn lên cao, Lâm Mông cao hơn Vân Phong một đầu cứ thế bị nhấc lên, giống như con gà rù, không thể phản kháng.

“Khụ! Khụ!” Hai chân Lâm Mông đạp đạp trong không trung, hai tay cũng không nén được cầm tay Vân Phong, hắn chỉ cảm thấy cổ bị bóp chặt, khí quản bị đè nén không thở nổi.

Mọi người xem cuộc chiến không khỏi lại một lần nữa trừng lớn mắt, không rõ Lâm Mông đang làm gì, cho dù bị đánh quỳ gối cũng không nên phản ứng như thế chứ, Lâm Mông là tam cấp cao nhất, dù thế cũng không nên giãy dụa chứ!

Mai Băng cũng nhướng mày, chỉ cảm thấy biểu hiện của Lâm Mông giờ phút này đúng là ngoài dự kiến, thực lực tam cấp cao nhất lại không phản kháng nổi, nói ra chẳng ai tin!

Nhưng ngoài Vân Phong và Lâm Mông, căn bản không ai biết, tam cấp cao nhất? Thế đã sao, khí mạch Lâm Mông bị Vân Phong phế bỏ, cho dù bây giờ hắn đối mặt với tân sinh của Vũ học viện, người khác cũng có thể dễ dàng nghiền chết hắn!

Sợ hãi tràn lan trong Lâm Mông, khí mạch bị phế trở thành một phế nhân, người mạnh thứ hai ở Vũ học viện, hắn ngang ngược uy nghiêm thế nào ở Vũ học viện! Nhưng lần này ngã mạnh từ trên xuống, đúng là thật thảm!

“Vân… Phong…, Lâm Gia sẽ không tha… cho… Ngươi…!” Lâm Mông ôm cổ họng, trừng đôi mắt đỏ, nhìn Vân Phong, tràn ngập lời nguyền rủa.

Vân Phong lạnh lùng cong khóe miệng, mỉm cười với Lâm Mông, “Tốt lắm, ta chờ.” Vừa dứt lời, cổ tay mảnh khảnh đột nhiên cuốn lên, thân mình Lâm Mông lại rơi mạnh xuống, Vân Phong lại đi tới như gió, bàn tay mảnh khảnh đột nhiên nắm chặt, tiến tới chỗ Lâm Mông!

Nàng đã nói, dám đụng vào Vân Gia, sẽ trả lại gấp trăm lần!

“Bốp bốp binh!” Tiếng vang liên tục vọng vào không khí yên tĩnh, đây là tiếng kêu của thân thể, từng quyền thấm vào thớ thịt, khớp xương!

Người xem cuộc chiến mở to mắt, hơi thở ngừng vài giây, sau đó đều lớn tiếng thở hổn hển, lại nhìn Lâm Mông, sớm đã không còn tức giận, ngũ quan lộ ra tuyệt vọng sợ hãi, giống như thống khổ trước khi chết.

Thần sắc Mai Băng hơi đổi, không khỏi nhìn nữ hài giữa sân vẻ mặt lạnh lùng, Lâm Mông đã chết, mười quyền rắn chắn vừa rồi đánh vào người Lâm Mông, vo.anh,ca3c/qt9tp nếu hắn đoán không nhầm, xương cốt toàn thân Lâm Mông đã hoàn toàn vỡ nát….

Rất độc, rất tuyệt tình!

Mai Băng hít một hơi thật sâu, Lâm Mông chết Lâm Gia nhất định sẽ tức giận, nàng lẽ ra nên giữ lại mạng cho hắn…… Nhưng nghĩ đến tác phong của Lâm Gia Mai Băng cũng hiểu được, cho dù Vân Phong lưu lại một mạng của Lâm Mông, Lâm Gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ! Nhưng xem tư thế của Vân Phong, cho dù Lâm Gia truy cứu, nàng cũng không sợ. Nhìn thoáng qua Lâm Mông té trên mặt đất không còn tức giận, Mai Băng cũng rất kiêng kị Vân Phong, nữ hài này hắn không thể đuổi theo, Người Vân Gia, không thể chọc.

Tuy kết quả trận đấu đã định, nhưng trình tự vẫn phải giữ, Mai Băng bình tĩnh lại, nhẹ giọng quát, “Vân Phong, thắng!”

Quyển 1 – Chương 40: Ta Không Cần, Cho Ngươi Được Rồi

“Vân Phong! Ngươi lại giết chết Lâm Mông! Ngươi…… Ngươi……!” Đám người theo Lâm Mông đã sớm tái mặt, bọn họ không ai đoán được Lâm Mông lại bị giết, Lâm Mông tam cấp cao nhất cứ như vậy chết trong tay một kẻ bị coi là phế vật, đây là chuyện điên cuồng đến cỡ nào!

Đổi thành người khác đều lo đến hậu quả giết Lâm Mông, ai cũng biết Lâm Mông là huyệt chết của Lâm Gia, nếu ai chọc Lâm Mông chẳng khác nào chọc giận toàn bộ Lâm Gia! Chọc giận toàn bộ Lâm Gia, Xuân Phong Trấn còn chưa ai dám, cho nên Lâm Mông bất luận ở đâu, đều được coi như tiểu bá vương ở Xuân Phong Trấn, bất luận là ai, đều phải nể mặt Lâm Gia mà nhượng vài phần mặt mũi cho Lâm Mông.

Nhưng Lâm Mông chọc ai không chọc, lại hạ độc thủ với Vân Gia, Vân Phong nếu không giết hắn, vậy sẽ chẳng mang họ Vân, Lâm Gia vô liêm sỉ chiếm đoạt gia nghiệp Vân Gia, càng ngoan độc ra tay hại Người Vân Gia, thù này sớm muộn cũng phải báo, gia nghiệp phải đoạt lại, một phần không thiếu! Mưu hại tính mạng cũng phải trả!

“Giết thì giết, sao chứ?” Vân Phong thản nhiên đảo mắt qua, ánh mắt bình thản vô ba làm cho đám người Lâm Mông căng thẳng, chỉ cảm thấy áp lực trực diện đánh tới, dưới uy áp cấp 6, bọn họ làm sao có thể vô sự?

Cả đám tái mặt, run rẩy tha thi thể Lâm Mông đi, mới chạm tay vào liền kinh ngạc phát hiện, Lâm Mông chết quá mức thê thảm, cả hàm dưới bị bóp nát, toàn thân tựa như bọt biển, xương cốt đều gãy!

“Vân Phong, Lâm Gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi đã đánh chết Lâm Mông, chờ xem!” Đám Lâm Mông nghiến răng nghiến lợi với Vân Phong, nhưng chỉ nói cho sướng miệng, dù sao có thể đánh chết Lâm Mông cấp 3 cao nhất đơn giản như thế, bọn họ cũng chẳng ngu mà tự động giơ đầu chịu chết.

Vân Phong lạnh lùng cười, không để ý đến đối phương, Lâm Mông chết cũng chết rồi, hai người bọn họ quyết đấu quang minh chính đại, có nhiều người chứng kiến như thế, huống hồ còn có Mai Băng làm trọng tài, Lâm Gia hắn nếu kiện tội giết người, nàng cũng không sợ, tìm tới cửa thì Vân Gia sẽ sợ sao?

Nếu là trước đây, Vân Gia còn có thể suy nghĩ, nhưng bây giờ thì khác, Vân Phong sẽ để Lâm Gia biết, ngươi cầm đi bao nhiêu đồ của ta, ta sẽ không để ngươi mang hai tay trở về!

Đám Lâm Mông bắt tay vào đưa thi thể Lâm Mông đi, thần sắc bọn chúng khó coi muốn chết, nếu Lâm Gia biết được tin tức này sẽ tức giận thế nào, Lâm Mông đã chết, hi vọng duy nhất của Lâm Gia không còn, danh sách của Vũ học viện không còn, Lâm Gia tiêu bao bạc trên người Lâm Mông cũng đều thành bọt nước.

Lâm Gia giết Vân Phong, chỉ là không dự đoán được Vân Phong sẽ chết mà sống lại, mà Vân Phong xuống tay giết Lâm Mông, trừ phi lại có thêm chuyện thần kỳ xuyên không lần nữa, nhưng cho dù Lâm Mông có may mắn thoát chết, khí mạch bị phế, xương cốt toàn thân vỡ nát, dù là Đại La Kim Tiên, cũng chẳng sửa nổi số mạng của hắn.

Lâm Gia, nhất định bắt đầu từ bây giờ, sẽ dần đi đến bờ suy tàn.

Vân Phong đưa mắt lạnh nhìn đám Lâm Mông đi xa, rồi khinh thường hừ một tiếng, xoay người muốn đi, vừa quay đầu lại thấy được Trạch Nhiên mỉm cười rạng rỡ với mình, Vân Phong cũng không lạnh lùng nữa, mỉm cười với Trạch Nhiên, nụ cười này khiến khuôn mặt xinh đẹp tăng thêm phần tuyệt sắc, nếu không tận mắt chứng kiến, ai ngờ được cô nương xinh đẹp này lại ra tay tàn độc như thế!

Mai Băng thấy nụ cười ở khóe miệng Vân Phong, không khỏi nao nao, sau đó nụ cười kia biến mất như phù dung sớm nở tối tàn, nhìn thấy Vân Phong muốn đi, Mai Băng không khỏi tiến lên từng bước, mở miệng gọi nàng.

“Vân Phong, chờ đã.”

Vân Phong có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Mai Băng, nói thật nàng không có hảo cảm cũng không chán ghét Mai Băng, Trạch Nhiên vừa thấy Mai Băng, không khỏi khẽ cau mày.

Mai Băng cười với Vân Phong, rất có phong độ, Vân Phong không đổi sắc mặt, Mai Băng không khỏi xấu hổ, lập tức nói, “Nếu không có gì khác, danh sách của Vũ học viện sẽ là ngươi đoạt được?”

Vân Phong nghe xong không khỏi sửng sốt, danh sách của Vũ học viện? Đó là cái gì vậy? “Danh sách gì, ta không biết.”

“Cái gì? Ngươi không biết?” Trạch Nhiên vừa nghe không khỏi cao giọng hô lên một câu, Vân Phong ngờ vực nhìn Trạch Nhiên, gật đầu, nàng thật không biết, Mai Băng nhìn Vân Phong, lập tức mở miệng.

“Vũ học viện hàng năm đều có một danh ngạch, đệ tử có tên trong đó có thể đến Võ Thần học viện, đến đó tu luyện chiến sĩ sẽ thăng cấp rất nhanh, nếu ngươi đến đó, ta tin Vân Gia sẽ khôi phục lại như trước nhanh thôi.”

Mai Băng nói rất chân thành, vốn hắn nghĩ sẽ thấy gương mặt kích động của Vân Phong, dù sao tiểu nam hài bên cạnh nàng đã hưng phấn đến đỏ mặt rồi, nhưng Mai Băng nhìn lên, Vân Phong vẫn có thần thái như vậy, ngay cả lông mi cũng chẳng động.

Mai Băng căng thẳng, nàng không khỏi quá lạnh nhạt, hay là nén áp lực dưới đáy lòng?

“Vân Phong, ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội này! Vân Gia sẽ có ngày trở nên nổi bật, Lâm Gia cũng không dám ức hiếp Vân Gia nữa!” Trạch Nhiên hưng phấn lôi tay Vân Phong, v4o.anh,cac/qtt0p giọng điệu dồn dập, Vân Phong buồn cười nhìn hắn một cái, rõ ràng là chuyện của Vân Gia, hắn kích động như vậy làm gì?

Khẽ nhéo cánh tay, Vân Phong nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng không muốn danh sách này, cho dù nàng vô dụng, khí mạch của nàng bị phế bỏ là thật, nàng căn bản không tu luyện được chiến sĩ. Còn nữa, khôi phục như trước? Không, nàng muốn Vân Gia đứng ở nơi cao nhất!

“Ta không cần, nếu ngươi thích thì cho ngươi là được.” Vân Phong nói với Trạch Nhiên, giọng điệu rất tùy ý, người nói vô tình người nghe hữu ý, thần sắc Mai Băng đột nhiên trầm xuống, Trạch Nhiên thì mở to hai mắt.

“Cho, cho ta? Trời…… Vân Phong, ngươi không cần?” Trạch Nhiên không thể tin được, danh ngạch duy nhất, tất cả gia tộc ở Xuân Phong Trấn, đứa trẻ bình dân đều muốn vào danh sách đó! Võ Thần học viện của đế quốc đấy! Chỉ cần đến đó thì tương lai sáng lạn vô cùng! Cơ hội như thế đến trước mặt, nàng lại không cần? Không cần thì thôi, còn định cho người khác!

“Vân Phong, tuy thực lực của ngươi không tệ, nhưng lời nói cần khiêm tốn.” Mai Băng không thích lời nói đùa của Vân Phong, dù nàng không cần cũng chẳng đến phiên tiểu nam hài kia.

Vân Phong nhìn Mai Băng, vốn tưởng hắn là loại người khác, không ngờ vẫn vậy, chẳng buồn nói chuyện cùng hắn, xoay người muốn đi, Mai Băng lại nói vọng đến.

“Lâm Gia sẽ không từ bỏ ý đồ, Vân Gia, tự giải quyết cho tốt đi.”

Mai Băng cũng xuất phát từ lòng tốt, nhưng không quá nhiệt tình, Vân Phong lạnh lùng cong khóe miệng, thẳng lưng, bóng người mảnh khảnh kéo dài trên mặt đất, vô hình khiến người ta có cảm giác của một ngọn núi cao lớn.

“Không phiền ngươi lo lắng, tự giải quyết cho tốt, trong lòng ta cũng biết.”

Mai Băng khẽ sửng sốt, nói thật, từ nhỏ đến lớn hắn không quan tâm đến mấy người, một lòng quan tâm lại bị đối phương châm chọc khiêu khích, cẩn thận nhìn Vân Phong, Mai Băng cũng chẳng giận nổi.

Ánh mắt nhìn bóng dáng dần đi xa, Mai Băng cười bất đắc dĩ, đây có tính là tọc mạch không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.