Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 31-32

trước
tiếp

Quyển 1 – Chương 31: Thực Lực Khó Lường

Trạch Nhiên giật mình nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười, Vân Phong híp mắt lại, nếu nam hài nhi trước mặt này cũng có thái độ giống kẻ khác, như vậy chẳng cần làm bạn cũng được.

“Vân Gia, ta từ nhỏ từng nghe phụ thân nói, đó là đại gia tộc rất giỏi, phụ thân cũng luôn nói cho ta biết, Vân Gia sẽ lại có quanh vinh như trước……” Trạch Nhiên cúi đầu nhẹ nhàng nói, những lời này thật khiến Vân Phong có chút giật mình, nàng thật không ngờ, hóa ra cũng có người đứng ở phía Vân Gia.

Vân Gia tuy xuống dốc, nhưng Người Vân Gia quang minh lỗi lạc, còn đối đãi với bình dân, quý tộc như nhau, tích lũy rất nhiều lòng cảm mến vì gia tộc, tuy phần lớn đến từ bình dân, đến từ dân chúng không có sức mạnh, Vân Gia bị quý tộc châm chọc, nhưng trong mắt người thường vẫn là một thần thoại, cho dù có nghèo túng thì cũng không thay đổi.

Trạch Nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt rạng rỡ, khiến Vân Phong nhìn đến có chút hoảng thần, “Vân Phong, chúng ta là bằng hữu, đúng không?”

Vân Phong sửng sốt, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, môi đỏ mọng cũng khẽ cong, “Đúng rồi, từ giờ trở đi, chúng ta là bằng hữu.”

Trạch Nhiên lại hắc hắc nở nụ cười, trên gương mặt nhỏ cười tươi. Bỗng ở chỗ những đứa trẻ đang túm tụm lại truyền đến tiếng xôn xao, Vân Phong cùng Trạch Nhiên đều ngẩng đầu nhìn phía trước, từ xa đã thấy được mấy người chạy đến chỗ họ.

“Là hiệu trưởng! Còn có lão sư Vũ học viện!” Trạch Nhiên thấy rõ mấy người này thì kích động vạn phần, giọng nói cũng run rẩy, ánh mắt đầy cuồng nhiệt, giống như tất cả đứa trẻ khác.

Vân Phong quét mắt tới, quét một vòng trên người mấy người ở xa xa, đã hiểu được thực lực của họ, một lục cấp, hai ba người ngũ cấp, thực lực Vũ học viện cũng không tệ.

Mấy người đi đến trước mặt bọn nhỏ, lão giả đi đầu híp mắt nhìn một vòng, khẽ tạm dừng vài giây trên người Vân Phong, sau đó lại chuyển hướng về nơi khác.

Vân Phong và Trạch Nhiên đứng ở phía sau, tiểu hài tử vừa thấy mấy người này, có chút điên cuồng chen chúc tiến lên, tranh nhau đứng trước, hy vọng lão sư có thể phát hiện ra mình, Trạch Nhiên ngay từ đầu cũng muốn đi đến trước, nhưng thấy Vân Phong bên cạnh không nhúc nhích, vẫn vô cùng trấn định đứng phía sau, so với trấn định của Vân Phong, Trạch Nhiên đột nhiên cảm thấy mình có chút lỗ mãng, thần sắc không khỏi xấu hổ, cũng bỏ qua cơ hội lên trước, im lặng đứng sau cùng Vân Phong.

Phía sau hai người, tiểu hài tử vẫn chen nhau lên, hai người này lại nổi bật hơn hẳn, vài vị lão sư thấy hai đứa trẻ lạnh nhạt ở sau, ánh mắt không khỏi tỏ vẻ khen ngợi, so với những đứa bằng tuổi, hai hài tử này có sự bình tĩnh, đúng là hiếm thấy.

Nam nhân trung niên vừa đứng ở cửa cũng có mặt, thấy Vân Phong ở phía sau sau, trong mắt tỏa ra hơi nóng, làm Vân Phong dựng tóc gáy, lui về phía sau nửa bước.

Lão giả đi đầu đánh giá xong tất cả đứa trẻ, thản nhiên lộ ra một nụ cười, mắt lại lần nữa nhìn về Vân Phong cùng Trạch Nhiên vẻ mặt bình tĩnh đứng sau, trong lòng có chút vui vẻ.

Tư chất những đứa nhập học quý này, không có nhiều tiềm lực, nhưng hai tiểu gia hỏa đứng phía sau kia lại khác, kích động cùng cuồng nhiệt trong mắt tiểu nam hài không thoát được khỏi mắt lão giả, trong lòng hiệu trưởng hiểu được, nếu không phải có bé gái bên cạnh, nam hài nhi này chỉ sợ cũng muốn xông lên, nói đến tư chất, nam hài nhi tốt hơn những người khác rất nhiều, nhưng tiểu gia hỏa bên cạnh hắn……

Hiệu trưởng thấy ngờ vực, vừa rồi Hoàng lão sư vọt vào mang theo vẻ mặt kích động nói có một nhân vật yêu nghiệt, hắn mới đầu cũng cho rằng là trò đùa, yêu nghiệt có thể so sánh được với Mai Băng và Lâm Mông ư? Hai người một là giai đoạn trước tứ cấp, một là tam cấp cao nhất, nếu thực sự yêu nghiệt như vậy, hắn làm sao có thể không biết?

Hiệu trưởng ôm thái độ đùa giỡn lại nhìn thấy Vân Phong, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, lấy thực lực lục cấp của hắn lại không tra xét được dao động khí mạch của tiểu gia hỏa này!

Thực lực trên cấp 6 sao? Hiệu trưởng nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy không thể tin được, dù sao Vân Phong năm nay mới 9 tuổi, nếu thực lực đã vượt qua cấp 6, chẳng lẽ nàng đã có tu vi từ trong bụng mẹ?

Cũng không trách được hiệu trưởng, mặc hắn nghĩ thế nào cũng sẽ không đoán được khí mạch Vân Phong bị phế bỏ, dù sao khí mạch bị phế là chuyện rất tàn nhẫn, nếu không phải thâm cừu đại hận, ai lại phế bỏ khí mạch của một người? Khí mạch bị phế tự nhiên không có nửa điểm dao động, cho dù một cao thủ cấp bậc thống lĩnh đến, cũng sẽ không tra xét được dao động, bởi vì Vân Phong căn bản không có!

Vân Phong hiển nhiên không biết mình đã bị hiệu trưởng tưởng tượng thành thực lực cao hơn cấp 6, tuy cái đó và thực lực của nàng không kém mấy, nhưng ở con đường chiến sĩ, nàng ngoài thân thể mạnh mẽ thì không còn gì.

Từ từ thu hồi ánh mắt, hiệu trưởng mỉm cười, ra dấu với lũ trẻ đứa này đẩy đứa kia trước mặt, ý bảo chúng trật tự.

“Các trò, trong nửa tháng tiếp theo ta hy vọng các con có thể chuyên tâm tu luyện, cố gắng không ngại khổ, dù sao sau nửa tháng những kẻ lười biếng hay không có tư chất sẽ phải đi khỏi đây, không ai ngoại lệ, mặc kệ là có gia thế và tài phú lớn đến đâu!”

Lời hiệu trưởng khiến bọn nhỏ đều cảm thấy có chút nghiêm túc, vài đứa trẻ trong đó có chút bất mãn bĩu môi, thực rõ ràng hiệu trưởng vừa rồi cố ý nhắc đến chúng nó.

“Vũ học viện chia thành ngoại viện và nội viện, tương lai nửa tháng tới, các con sẽ được lão sư bên ngoài viện chỉ dạy, chưa được tiến vào nội viện.”

Vân Phong âm thầm suy tư, nội viện…… Xem ra nội viện là khu vực của đệ tử cao cấp, vậy Lâm Gia, cũng sẽ ở đó.

“Tốt lắm, hôm nay báo danh đã chấm dứt, ngày mai là ngày đầu tiên ở Vũ học viện của các con.” Hiệu trưởng nói xong, cùng vài vị lão sư đi mất, bọn nhỏ lập tức tản ra, một đám thần sắc lộ vẻ kích động, Vũ học viện, bước đầu tiên trở thành cao thủ chiến sĩ!

“Mình nhất định sẽ cố gắng, nhất định ở lại!” Trạch Nhiên nói một câu khiến Vân Phong khẽ quay đầu, thấy được ánh mắt kiên nghị của Trạch Nhiên, Vân Phong gật đầu, “Yên tâm, bạn sẽ ở lại.”

Trạch Nhiên cười, răng nanh và lúm đồng tiền cực kỳ đáng yêu, “Vân Phong, bạn cũng phải ở lại, chúng ta cùng ở lại.”

Vân Phong ngạc nhiên, có không được tự nhiên ừ một tiếng, Trạch Nhiên không phát giác, ánh mắt nóng cháy nhìn nội viện Vũ học viện, hắn cũng sẽ tiến vào nội viện, nhất định!

Hiệu trưởng mang theo vài vị lão sư đi tới nội viện, nơi này đệ tử tu luyện cũng không nhiều, so với ngoại viện thì yên tĩnh hơn, nam nhân trung niên vừa rồi giờ phút này vẻ mặt kích động nói với hiệu trưởng, “Hiệu trưởng, nha đầu kia thế nào, ta không nói sai mà.”

Hiệu trưởng cùng hai lão sư nghe xong đều căng thẳng, nam nhân trung niên thấy thế thì nói, “Vân Phong…… Vân Gia thật đúng là khác biệt.” Một lão sư nói, trong ánh mắt có cảm khái, chuyện Vân Gia ở Tạp Lan Đế Quốc, có mấy người không biết? Vị Triệu hồi sư kia, khiến Tạp Lan Đế Quốc có thể hô phong hoán vũ ở Đông Đại Lục!

“Nói thật, ta không dò được dao động khí mạch của tiểu gia hỏa kia, thật sự là khó mà tin được.” Một nữ lão sư nhẹ nhàng nói xong, hai vị ngũ cấp lão sư khác cũng giật nhẹ khóe miệng, một thiên tài hậu bối ngang trời xuất thế như vậy, bọn họ cũng có chút xấu hổ, bọn họ có lẽ cũng không đủ tư cách dạy.

“Ha ha, khi ta thấy tiểu nha đầu kia cũng giật mình không ít, hiệu trưởng, nha đầu đó có thực lực cấp 6 sao?” Nam nhân trung niên cười ha ha, có chút chờ mong nhìn về phía hiệu trưởng, thực lực ngũ cấp của họ không dò xét được nha đầu kia, nói vậy hiệu trưởng nhất định có thể, dù sao hắn là chiến sĩ cấp 6.

Hiệu trưởng sửng sốt, rồi cười xấu hổ, nhìn ba vị lão sư mang theo chờ mong ánh mắt, ho khan một tiếng, “…… Ta cũng không dò xét được thực lực của tiểu gia hỏa kia.”

Cái gì?! Ba lão sư đều trừng lớn mắt, nam nhân trung niên lại có chút khẩn trương, ngay cả hiệu trưởng cũng không dò xét được nha đầu kia?! Cấp 6 đấy, chiến sĩ cấp 6 không tra được, tiểu nha đầu kia chẳng lẽ đã là thất cấp?

“Ôi, yêu nghiệt, yêu nghiệt a……” Nam nhân trung niên nói, giọng nói run rẩy không thôi, hai vị lão sư khác còn chưa kịp tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ, Vân Phong năm nay bao nhiêu, đã đi vào hàng ngũ chiến sĩ cao cấp? Nhân vật yêu nghiệt như thế, vì sao bọn họ không nhận ra? Nếu không phải nàng chủ động tiến đến, Vũ học viện sẽ bỏ lỡ! Nếu bỏ qua, đó là tổn thất bao nhiêu???

“Hiệu trưởng, danh ngạch đề cử năm nay……”

Lão giả khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt đầy cuồng nhiệt, “Vũ học viện Xuân Phong Trấn, năm nay sẽ nổi bật nhất.”

Ba vị lão sư khác vừa nghe, trong lòng chấn động, đúng vậy, có một nha đầu yêu nghiệt như vậy, cho dù không muốn trở nên nổi bật cũng khó đấy!

Quyển 1 – Chương 32: Không So Đo Không Được

Vân Phong đến khiến các lão sư ở Vũ học viện này mát lòng hả dạ, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến họ trở tay không kịp, may mà Vũ học viện không bỏ qua một yêu nghiệt như vậy, bằng không sẽ vô cùng đau đớn.

“Lão sư, tâm tình ngài giống như thực không tệ.” Trong Nội viện, một thiếu niên thấy lão sư chỉ dẫn của mình cười rất vui vẻ, thiếu niên rõ ràng biết, lão sư không cười vì mình, bởi vì mấy lão sư kia đều thế, rất lạ.

“Ha ha, xú tiểu tử ngươi có sức quan sát không tệ, xem ra hôm nay ta biểu hiện quá rồi!” Hoàng lão sư, cũng chính là người ngày đó giữ cửa cười ha ha, dùng sức vỗ bả vai thiếu niên, thiếu niên thiếu chút nữa té xuống mặt đất.

“Xảy ra chuyện gì, có thể khiến lão sư vui vẻ như vậy?” Thiếu niên đứng vững rồi, thần sắc có chút tái nhợt, Hoàng lão sư lại cười ha ha.

“Năm nay Vũ học viện chúng ta, sẽ rất hãnh diện!”

Thiếu niên vừa nghe thì có chút hiểu ra, đứng thẳng thân mình, điều động chiến khí từ từ chảy đến các bộ vị trên người, giảm bớt áp lực lão sư tạo thành cho mình.

“Lâm Mông và Mai Băng đều là nhân tài, hãnh diện là nhất định, nhưng cá nhân con xem trọng Lâm Mông.” Vũ học viện đã vô hình chia thành hai phái ủng hộ Lâm Mông và Mai Băng, mà thiếu niên rõ ràng thuộc phái Lâm Mông, thiếu niên là một trong mấy người hay đi cùng Lâm Mông.

Hoàng lão sư vừa nghe lại cười ha ha, làm thiếu niên khó hiểu, lại vỗ một chưởng xuống dưới, thiếu niên vừa đứng vững lại ngã xuống, ngẩng mặt lên thấy nụ cười khinh thường ở khóe miệng lão sư mình.

“Chỉ bằng Lâm Mông? Hừ! Tiểu tử ngươi ngày thường ở cùng Lâm Mông tưởng ta không biết? Lâm Gia tưởng Vũ học viện là thiên hạ của họ?”

Khẩu khí Hoàng lão sư khiến thiếu niên không dám thở mạnh, ngày thường Lâm Mông kiêu ngạo ương ngạnh, thậm chí coi thường lão sư của Vũ học viện, Lâm Mông rất hay bắt nạt người khác, ngoài Mai Băng, trong học viện chẳng có ai chưa bị ức hiếp bởi gã.

Tư chất Lâm Mông cuối cùng như thế nào, lão sư Vũ học viện lại không nhìn ra chắc? Tuy cao hơn người thường một tý, nhưng cũng chỉ thế thôi, nếu không nhờ Lâm Gia đốt nhiều dược liệu như thế, Lâm Mông sao có thể đánh đồng cùng Mai Băng? Nghĩ đến Vân Phong, Hoàng lão sư cười lớn hơn nữa, bây giờ có một yêu nghiệt như vậy, đề cử duy nhất của danh ngạch kia ngoài nha đầu đó, chỉ sợ không ai có được, Lâm Gia nhiều năm đốt vàng chỉ sợ phí của rồi.

“Nha đầu kia, sợ là sẽ khiến Lâm Gia hận nghiến răng ngứa lợi, ha ha!”

Thiếu niên chật vật bò dậy, ngồi dưới đất, nghe lời lão sư rồi phỏng đoán trong lòng, chẳng lẽ lần nhập học này có nhân vật thiên tài? Nhưng thiên tài thế nào cũng sao bằng cấp bậc của Lâm Mông chứ!

“Lão sư, nha đầu thầy nói là……?”

Hoàng lão sư nhìn thiếu niên ngồi dưới đất, trong ánh mắt xẹt qua thất vọng, ai, nếu đồ đệ của mình có một phần mười tư chất của nha đầu kia, gương mặt già nua của hắn cũng có thể tỏa sáng.

“Hừ! Hỏi cái này làm gì, ngươi có thể so sánh được à? Còn không cố gắng tu luyện!” Hoàng lão sư thần sắc không tốt gầm nhẹ một tiếng, lập tức xoay người rời đi, chỉ có mấy câu nói kia là lọt vào tai thiếu niên.

Thiếu niên nghe được sắc mặt đột nhiên trắng vài phần, trong mắt là kinh hoảng, Vân Gia…… Vân Phong…… Nàng, nàng không phải bị Lâm Mông đánh chết rồi à? Thật sự còn sống? Nhưng…… không thể, khí mạch Vân Phong không phải đã bị……

Mặt thiếu niên tái xanh. Vội bò dậy rồi chạy thẳng vào trong nội viện.

“Vân Phong, sư phụ của ngươi là ai?” Trạch Nhiên mỉm cười nhìn nữ hài tử có chút lạnh lùng bên cạnh, cảm thấy cá tính của nàng trầm ổn không giống tuổi.

Vân Phong khẽ nhíu nhíu mày, tiểu hài tử vừa vào học đều được giao cho các lão sư, chỉ trừ nàng, đối với Vân Phong mà nói cũng không lo ngại, dù sao nàng đến Vũ học viện cũng không phải vì tu luyện chiến sĩ, nàng chỉ cần thân phận ở Vũ học viện mà thôi.

“Sư phụ của ngươi là ai?” Vân Phong không trả lời, ngược lại hỏi Trạch Nhiên một câu, Trạch Nhiên cười hắc hắc, hơi có chút kiêu ngạo nói với Vân Phong, lão sư hắn là lão sư nội viện, Vân Phong không khỏi cười nhẹ, Trạch Nhiên vừa vào học đã có thể được lão sư nội viện chỉ điểm, đãi ngộ này cũng không tệ, nếu không có gì xảy ả, Trạch Nhiên sẽ trở thành mầm non được bồi dưỡng.

“Trạch Nhiên huynh!” Một tiếng la khiến hai người đều nhìn lại, một tiểu nam hài quần áo đẹp đẽ quý giá đi tới, phía sau cũng có vài đứa trẻ, Trạch Nhiên có chút mờ mịt, hắn cũng quen hắn ta, đối phương làm sao biết mình tên?

Trạch Nhiên cũng không biết, tất cả đứa trẻ vừa vào học chỉ có Trạch Nhiên hắn được lão sư nội viện chỉ đạo, ý nghĩa mọi người đều hiểu được, tuy tuổi bọn trẻ còn nhỏ, nhưng dưới sự đào tạo của xã hội, xu nhịnh và dối trá đã thành thói quen rồi.

Vân Phong đánh giá tiểu nam hài đi tới, nhìn quần áo đối phương liền hiểu được là người có của cải, ngược lại với Trạch Nhiên, một người như vậy đến kết giao là vì sao, Vân Phong từ chối cho ý kiến, lạnh lùng cười, như xem biểu diễn.

“Ngươi là……” Trạch Nhiên ngượng ngùng cười cười, “Trạch Nhiên huynh, tại hạ Vương Hữu Tài, có thể cùng Trạch Nhiên huynh tiến vào Vũ học viện này, cũng có chút duyên phận.”

Vương Hữu Tài? Tên này cũng thật hài hước, Vân Phong cười thầm, nhìn Trạch Nhiên vẫn mờ mịt, không khỏi có chút cảm khái Trạch Nhiên thật ngây thơ, Vân Phong đột nhiên cảm thấy ánh mắt Vương Hữu Tài quét về phía mình, nếu nàng không nhìn lầm, trong ánh mắt kia là khinh thường và khinh thường, Vân Phong cũng lập tức hiểu được, mình lại bị coi thường.

Tất cả đứa trẻ đều có lão sư, Vân Phong không có, Vũ học viện sở dĩ không để Vân Phong có lão sư, đúng là bởi vì tự biết không xứng dạy Vân Phong, yêu nghiệt ngay cả hiệu trưởng cũng không thấu thực lực, có ai dám lớn mật nói để ta dạy cô bé? Hiệu trưởng không dám, các lão sư khác càng không dám.

Các sư phụ nội viện thật muốn thỉnh giáo Vân Phong, dù sao tuổi nhỏ đã có tu vi như thế, thật khiến các thầy cô cảm thấy vạn phần xấu hổ, cũng nhiều người thấy không phục.

Nhưng hành động như vậy làm cho Vân Phong bị hiểu lầm nghiêm trọng, trong mắt mấy tiểu hài tử vừa vào học, Vân Phong chỉ là thứ bị Vũ học viện vứt bỏ, bị Vũ học viện vứt bỏ có nghĩa gì, nghĩa là không tư chất, vô dụng!

“Trạch Nhiên huynh, làm bằng hữu đệ nói một câu, kết giao với người này cần phải cẩn thận.” Vương Hữu Tài nhìn Vân Phong với ánh mắt mờ ám, mấy người sau hắn cũng thế, Vân Phong không khỏi nở nụ cười, coi thực lực của hắn lấy đầu ngón tay cũng có thể bóp chết, bọn chúng lại tưởng mình là phế vật sao? Thật là thú vị, thực lực đối lập cách xa khiến Vân Phong căn bản chẳng bận so đo với chúng.

“Ngươi…… có ý gì?” Trạch Nhiên nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua Vân Phong, Vương Hữu Tài có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Trạch Nhiên, đầu óc đám bình dân sao như cái mõ thế, gõ mãi chẳng thông!

“Lấy tư chất của Trạch Nhiên huynh tự nhiên là phải kết giao với người cùng đẳng cấp, không nên kết giao với phế vật mà Vũ học viện cũng chẳng cần, sẽ làm giảm giá trị con người.”

Lời này vừa nói ra, Trạch Nhiên có ngốc cũng hiểu được ý tứ Vương Hữu Tài, lập tức thần sắc trầm xuống, tức giận nhìn chằm chằm Vương Hữu Tài, “Cái này không phiền ngươi lo lắng, nếu không còn việc gì, thì mau đi đi.”

Vương Hữu Tài bị Trạch Nhiên hắt nước như thế, sắc mặt có chút ức chế, “Trạch Nhiên huynh, Lâm Mông là đại biểu huynh của ta, là đại nhân vật của Vũ học viện, nếu Trạch Nhiên huynh thông minh, sẽ biết nên làm thế nào.”

Trạch Nhiên vừa nghe, lạnh lùng cười, cuối cùng không để ý Vương Hữu Tài nữa, đi đến trước mặt Vân Phong, kéo tay Vân Phong quay đầu bước đi.

Trạch Nhiên ủng hộ khiến Vân Phong có chút giật mình, lại tăng thêm phần thiện cảm với người bạn mới quen này,nhìn Vương Hữu Tài như ăn phải khói, gian manh khỏi Trạch Nhiên một câu, tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn bị Vương Hữu Tài nghe được.

“Trạch Nhiên, hắn nói Lâm Mông là đại biểu huynh của hắn, nếu ngươi kết giao cùng hắn, xem ra ưu việt không ít.”

“Lâm Mông gì chứ, chưa từng nghe qua! Ngươi còn không nói cho ta biết sư phụ của ngươi là ai?”

Vương Hữu Tài nhìn hai người vừa nói vừa cười, mình tự nhiên trở thành không khí, lập tức cao giọng quát, “Trạch Nhiên, ngươi đừng quá đáng! Ta và ngươi kết giao là xem trọng ngươi, kết giao với phế vật ta thấy ngươi chẳng có tiền đồ đâu!”

Trạch Nhiên đột nhiên dừng bước, Vân Phong thấy mày hắn giật vài cái, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, Vân Phong xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nghiêm lại, Vương Hữu Tài bị nhìn đến sợ hãi.

“Phế vật, ngươi nhìn cái gì!”

Vân Phong nở nụ cười, mày khẽ nhấc, “Ngươi vừa nói, Lâm Mông là đại biểu huynh của ngươi?”

Vương Hữu Tài cười ha ha, “Sao, sợ à! Đại biểu huynh ta là người ngươi không chọc nổi đâu nhé! Nếu thức thời liền quỳ xuống nhận sai, ta sẽ không so đo.”

Bàn tay Trạch Nhiên đột nhiên nắm chặt, chỉ cảm thấy khinh người quá đáng! Nhưng hắn bây giờ chẳng có thực lực chống lại hắn ta, hắn nhẫn, chỉ có thể nhẫn!

Khóe miệng Vân Phong ý cười lạnh hơn, mắt tỏa ra áp lực vô hình khiến thân thể Vương Hữu Tài có chút run nhè nhẹ, nàng vốn không muốn so đo cùng hắn, nhưng nếu hắn và Lâm Mông có quan hệ, không so đo sao được chứ?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.