Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 19-20

trước
tiếp

Chương 19: Hoàng thú? Bắt được đem làm toạ kỵ.

Con ngươi nhìn xuống, vuốt ve đầu Thanh Long, khoé môi nở nụ cười, nhàn nhạt hỏi: “Thanh Long, ngươi rất cường?”

Thân thể co lại, Thanh Long cẩn thận nhìn Dạ Nhược Ly sau đó quăng mắt nhìn về phía hai vị khách không mời mà tới kia, chớp đôi mắt trong veo như nước, nói với vẻ chắc chắn: “Không, ta rất yếu, thật sự rất yếu, cho dù là người bình thường cũng có thể giết chết được ta, ta sao có thể là Huyền thú có thực lực cường đại được?”

Cho dù cường đại, nó cũng không thừa nhận, thoạt nhìn hai người này không giống như người tốt. Huống chi trong thủ hạ của chủ nhân, nó đúng là yếu nhất nếu không cũng không sớm tỉnh lại nhất, nhưng chỉ cần nó có thể khôi phục lại thực lực kiếp trước hai ngươi kia cũng không phải là đối thủ của nó, đáng tiếc thời gian tỉnh lại vô cùng ngắn nên không thể phục hồi lại được.

“Tiểu nha đầu, ngươi tưởng rằng hai người bọn ta là đồ ngu sao?” Người áo đen mỉa mai nói, ánh mắt thâm thuý khoá chặt vào Thanh Long: “Bất luận hôm nay xảy ra chuyện gì ta nhất định phải đem con rắn nhỏ này mang về rừng rậm Huyền thú, con người là đám chùng tộc ti tiện không xứng có được nó.”

Huyền thú cấp thấp bọn hắn có thể không quan tâm nhưng nếu phát hiện ra thực lực cường đại thì bọn họ nhất định phải mang về. Vì bọn hắn không cho phép Huyền thú giúp đỡ con người, Huyền thú chỉ có thể trở về với rừng rậm Huyền thú mà thôi.”

“Tứ ca, đừng nói nhiều với nàng ta, trực tiếp đoạt lấy là xong,” Nam nhân kia xoa tay tiến tới, khuôn mặt đầy khinh thường hiển nhiên không đem thiếu nữ trước mặt để vào mắt: “Này tiểu nha đầu, đây là ngươi tự chuốc khổ vào thân, đừng trách thúc thúc hạ thủ không lưu tình.”

“Chờ một chút!” Trước khi nam nhân kia ra tay, Dạ Nhược Ly lên tiếng.

“Ha ha, tiểu nha đầu sợ rồi sao?” Nam nhân dừng động tác lại, dương dương tự đắc nhìn Dạ Nhược Ly.

“Ta biết rõ ra không phải là đối thử của các ngươi, chiến đấu đối với chúng ta mà nói không có ý nghĩa gì.” Dạ Nhược Ly liếc nhìn nam nhân, con mắt rơi vào người áo đen, lộ vẻ tinh quang: “Chắc tình trạng cơ thể ngươi, ngươi biết rõ phải không?”

Người áo đen cả kinh, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, người thiếu nữ này sao có thể biết chuyện đó?

“Đúng vậy, ta đúng là bị tổn thương nặng,” Nắm chặt nắm đấm, người áo đen tràn đầy căm hận: “Đều là do con người đê tiện, nếu không phải ta bị ám toán ta sẽ không bị trì trệ tu vi không thể tiến thêm được như thế, nhưng cái này với ngươi có quan hệ gì?”

Khoé môi hơi nhếch lên, Dạ Nhược Ly vuốt cằm, bộ dạng lộ ý thâm trường: “Nếu ta nói ta có thể giúp ngươi thì sao?”

“Cái gì?” Người áo đen sững sờ rồi ngay lập tức hoàn hồn, cười lạnh một tiếng mang vẻ trào phúng: “Ngươi cho là ngươi nói như thế ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Tuy ta rất kinh ngạc ngươi có thể nhìn ra tình trạng thân thể ta nhưng không có nghĩa ngươi có bản lĩnh giúp ta.”

Dạ Nhược Ly không nói nhiều, duỗi ngón tay một luồng ánh sáng màu hồng bắn ra, trực tiếp bay vào miệng người áo đen.

“Ọt ọt!”

Người áo đen không ngờ tới sự việc xảy ra như vậy, chờ hằn kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa, viên đan dược kia đã sớm hoá thành chất lỏng theo yết hầu chậm rãi chảy xuôi vào cơ thể.

“Tứ ca, huynh làm sao vậy?” Nam nhân đỡ thân thể người áo đen, trong mắt không che đậy sự lo lắng, hắn quay đầu hung ác nhìn Dạ Nhược Ly: “Xú nha đầu, nếu Tứ ca lão tử có mệnh hệ gì, lão tử sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!”

Dạ Nhược Ly nhíu mày, từ chối cho ý kiến, đứng yên lẳng lặng nhìn người áo đen.

“Ngũ đệ,” người áo đen vươn cánh tay ngăn cản nam nhân bên cạnh, nhìn về phía Dạ Nhược Ly, nói: “Chỉ cần ngươi có thể giúp ta, ta sẽ tha cho ngươi không truy cứu nữa.”

Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn rõ ràng cản nhận kinh mạch bị bế tắc bỗng nhúc nhích, một tia huyền khí ấm áp hoà vào trong kinh mạch của hắn, trong một lần hô hấp huyền khí kia đã biến mất. Mặc dù huyền khí không hoá thành huyền khí của hắn nhưng bao lâu rồi hắn mới có thể cảm nhận được khí tức huyền khí?”

Cho nên hắn nguyện tin tưởng Dạ Nhược Ly.

“Ngươi cho rằng ta sẽ chấp nhận điều kiện thiệt thòi như vậy sao?” Dạ Nhược Ly cười lạnh, hai tay ôm ngực, lạnh nhạt nhìn người áo đen.

“Ngươi muốn như thế nào?” Người áo đen khẽ biến đổi sắc mặc, ánh mắt mang vẻ bất thiện.

Dạ Nhược Ly vuốt ve đầu Thanh Long, nói với giọng đương nhiên phải thế: “Rất đơn giản, ta muốn hai ngươi làm hộ vệ cho ta trong vòng ba năm, ba năm sau ta sẽ chữa nội thương cuả ngươi, hơn nữa thả tự do cho các ngươi. Thế nào? Điều kiên này cũng không phải rất khó.”

“Không có khả năng!” Người áo đen không chút suy nghĩ mà cự tuyệt, hắn chính là Huyền thú chân chính sao có thể thuần phục một con người? Điều này không thể xảy ra, tuy kì hạn chỉ có ba năm nhưng đó vĩnh viễn là nỗi sỉ nhục của hắn: “Yêu cầu của ngươi ta không thể đáp ứng, huống chi để hoàng thú biết được, chúng ta cũng không tránh khỏi một kiếp.”

Dạ Nhược Ly nhún vai, con ngươi đen như mực xoẹt qua hai người, môi son thốt ra những lời ngông cuồng, không để ai vào mắt: “Hoàng thú kia sớm muộn cũng có ngày ta sẽ bắt hắn là toạ kỵ (vật cưỡi).”

Hai người cùng mở to hai mắt ra nhìn, không thể tin được thiếu nữ tuyệt sắc kia. Quá mức càn quấy, quá kiêu ngạo rồi, nàng lại muốn hoàng thú tôn quý đem làm toạ kỵ… Nghĩ tới nam nhân cường đại kia, hai người đồng loạt rùng mình không biết nếu hắn trở thành toạ kỵ sẽ có dáng vẻ như thế nào?

“Ngươi, ngươi dám vũ nhục hoàng thú của chúng ta, thật to gan!” Người hoàn hồn lại đầu tiên là nam nhân hắc y, hắn nắm chặt nắm đấm, hai con mắt phẫn nộ gắt gao nhìn Dạ Nhược Ly, nhưng câu nói tiếp theo của Dạ Nhược Ly lại làm hành động của hắn ngưng lại.

“Ta bận rất nhiều việc, không có thời gian chơi cùng các ngươi, nếu như không để ta giúp thì ta sẽ rời đi, nhưng ta có thể nói chính xác cho các ngươi biết nếu như không có đan dược của ta, đơi f này hắn đừng mơ đến việc tăng thực lực hơn nữa thương thế của hắn sẽ chuyển biến xấu đi, cuối cùng sẽ mất sạch tất cả tu vị đến tận cùng của sinh mệnh cho nên tử vong…”

“Cái gì? Điều này sao có thể?” Nam nhân nhổ nước miếng, sững sờ trong nháy mắt, ánh mắt nhìn về phía người áo đen, câu hỏi mang theo tia mong chờ: “Tứ ca, nàng ta nói không đúng, phải không? Huynh sao có thể bị thương nặng như thế?”

Dừng lại ở con mắt mong chờ của nam nhân, cuối cùng người áo đen gật đầu: “Ngũ đệ, nàng nói không sai, trong khoảng thời gian này tu vi của ta đang mất dần, mặc dù không rút xuống một cấp nhưng ta cảm nhận được huyền khí đang dần dần tiêu tán…”

“Tứ ca, sao huynh lại không nói cho bọn ta biết…” Trong mắt nam nhân lộ vẻ sầu lo, khoảng thời gian ngắn này người áo đen cũng không biết nói gì cho tốt.

“Suy nghĩ xong chưa?” Dạ Nhược Ly cầm Thanh Long lên nhàm chán xoa thân thể của nó cũng không để ý đến ánh mắt kháng nghị của Thanh Long, cũng khôn ngẩng đầu lên nói: “Trên đời nay chỉ có ta mới có thể cứu ngươi, dùng ba năm tự do đổi lấy tính mạng của ngươi, đây là một vụ trao đổi có lợi.”

Người áo đen do dự, hắn không có cách nào đưa ra quyết định, nam nhân chịu không nổi vỗ một chưởng lên vai hắn: “Tứ ca, ngươi còn suy nghĩ gì nữa? Bất qua ba năm chỉ trôi qua trong nháy mắt,vì huynh đệ, đệ nguyện vào núi đao xuống vạc dầu, nếu lão đại và hoàng thú phát hiện đệ sẽ chịu phạt cùng huynh.”

Trầm mặc nửa ngày người áo đen mới lên tiếng: “Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nếu nhu ba năm sau ngươi không thể chữa khỏi cho ta, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”

“Ngươi có thể yên tâm, Dạ Nhược Ly ta nói được làm được, chỉ là trước đó có thể nói cho ta biết tên của các ngươi?” Dạ Nhược Ly cười nhạt một tiếng, nàng đã sớm luyện xong đan dược chữa thương chỉ có điều trong vòng ba năm nàng sẽ không đưa cho bọn họ, ai biết được khi có đan dược rồi bọn họ có chạy trốn hay không? Đối với người xa lạ nàng không dễ dàng tin tưởng.

“Ta là Báo Vương, huyền báo, đây là đệ đệ ta Ưng Vương, tên Huyền Ưng.”

Ưng Vương? Dạ Nhược Ly nháy mắt con mắt đen nhìn Huyền Ưng: “Ngươi xác nhận ngươi không phải là Hùng Vương hay Hổ Vương?”

Huyền Ưng lập tức xịu mặt, hắn chỉ hơn cường tráng một chút nhưng hắn là Ưng Vương hàng thật giá thật 100%.

“Khục khục.’ Huyền Báo ho hai tiếng, trong mắt mỉm cười vỗ vỗ bả vai Huyền Ưng: “Ngũ đệ, đệ nên giảm béo rồi, từ nay về sau mỗi ngày chỉ được phép ăn một bữa cơm.”

“Cái gì?” Nghe vậy, Huyền Ưng trực tiếp nhảy dựng lên, hai mắt rưng rưng đáng thương bắt lấy cánh tay của Huyền Báo: “Tứ ca, huynh không thể đối xử với đệ như thế, huynh chính là đang mưu sát đệ, mỗi ngày ăn có một bữa cơm huynh không muốn ta sống nữa phải không?”

“Thật sao? Không muốn? Vậy đệ có thể trở về rừng râm Huyền thú.”

“Đừng, đừng, là huynh đệ ruột, đệ nghe lời huynh là được chứ gì.”

Dạ Nhược Ly bất giác mỉm cười, đối với Huyền thú Huyền Ưng này nàng không hề thấy ác cảm, tuy rằng lúc đầu nhìn không hợp mắt nhưng tính cách làm nàng có chút thưởng thức. Lúc này Dạ Nhược Ly cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn đằng sau mình, tuy không có ác ý nhưng nàng vẫn nên phòng vệ thì hơn.

Người đằng sau nheo cặp mắt phượng dài hẹp, đôi môi đỏ mọng nở ra dáng vẻ tươi cười điên đảo chúng sinh, ánh mắt nhìn thật sâu vào thiếu nữ, thì thào lẩm bẩm: “Vậy mà cũng bị phát hiện? Ha ha, bổn vương thật muốn biết ngươi có bao nhiêu bí mật.”

Dứt lời, một trận gió thổi qua, nam nhân đứng trên cây biến mất nhưng chưa từng xuất hiện….

 

Chương 20: đã đến.

“Tứ ca, đây là vật gì?”

Lúc này trên đường phố phồn hoa nhộn nhịp của Hiên Viên thành Huyền Ưng cầm một cái trống có dây (cái trống nhỏ nhỏ có 2 sợi dây khi lắc qua lắc lại 2 sợi dây có gắn hạt đâp vào trống phát ra tiếng động- cái này hay có trong phim á) đưa lên tai lắc qua lắc lại, đôi mắt ngạc nhiên mở to, nghi hoặc nhìn cái trống cũng không ngừng động tác lại tựa hồ như chưa bao giờ thấy qua món đồ chơi nhỏ nhắn này, vẻ mặt hào hứng nói: “Đem thứ này về tặng lão đại, lão đại nhất định sẽ rất vui.”

Khoé mắt run rẩy, khuôn mặt đen xì của Huyền Báo hiển thị vẻ bắt đắc dĩ: “Đừng xem lão đại và ngươi đều có đầu óc như nhau, còn có vật này ở đâu ra?” Hắn nhớ rõ ràng hắn không hề cho tên ngốc này ngân lượng.

“Đương nhiên là lấy đến đây.” Huyền Ưng đem cái trống nhỏ cho vào ngực, nói đương nhiên không có chút cảm giác mình làm sai.

“Đồ đần, ta và ngươi đã nói qua bao nhiêu lần rồi, đừng có gây chuyện thị phi cho ta, nơi này không phải là nơi ngươi có thể tuỳ ý xằng bậy như ở rừng rậm Huyền thú!” Huyền Báo lấy tay che trán, thở dài ngao ngán, hai bên thái dương giật giật, hận không thể đè tên ngốc này xuống đánh một trận.

Huyền Báo chưa kịp động thủ, giọng nói từ phía sau lưng truyền tới: “Đứng lại, ăn trộm, đứng lại cho ta!”

Huyền Báo hà Huyền Ưng nhìn nhau, đáy lòng đồng thời tuôn ra một ý nghĩ – trốn! Trong chớp mắt, hai người vung bước chân nhắm phía trước lao lên để lại một làn bụi sau lưng.

Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài, xuất ra mấy đồng tiền ném cho người bán hàng sau đó đi về hướng hai huynh đệ biến mất đuổi theo. Nàng thật sự không biết để hai huynh đệ kia ở đây đến cùng là phúc hay là hoạ, xem ra nàng tạo quá nhiều phiền toái rồi.

“Các ngươi không cần chạy, họ sẽ không đuổi theo đâu.”

Cũng may hai huynh đệ chạy không nhanh chỉ trong chốc lát Dạ Nhược Ly đã đuổi kịp, nghe được lời nói đó bọn hắn mới dừng chân trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nếu con người hay huyền thú biết được bọn hắn ăn trộm, mặt mũi của rừng rậm Huyền thú coi như mất sạch.

“Vì sao ta lại phải chạy theo tên ngu ngốc này? Rõ ràng người trộm đồ không phải ta…”

“Tứ ca, hắn đặt đồ vật ở đằng kia không phải cho người ta lấy sao?” Huyền Ưng khó hiểu gãi gãi đầu, mặt mũi mờ mịt: “ Ở rừng rậm Huyền thú chính là như vậy mà, ở đây có cái gì khác? Tứ ca, con người thật phức tạp quá đi.”

Huyền Báo lại thở dài, bất đắc dĩ nhìn Dạ Nhược Ly: “Dạ cô nương đệ đệ của ta lần đầu ròi khỏi rừng Huyền thú nên không hiểu biết nhiều về quy củ của con người, khiến cô nương chê cười rồi.”

“Không sao,” Dạ Nhược Ly vuốt cằm mỉm cười, trong mắt hiện hào quang khác thường: “Chỉ là từ nay về sau ngươi nên coi chừng hắn, trong vòng ba năm này cần gì cứ nói, ngàn lần đừng để hắn gây chuyện, việc luyện đan dược giúp ngươi ta đã có, sau khi trở về ta sẽ đem dược liệu cần thiết ghi cho ngươi.”

“Tốt, ở rừng rậm Huyền thú dược liệu không thiếu.” Huyền Báo tự đắc vỗ ngực, tuy hắn không phải là Luyện Đan sư nhưng cũng biết khi luyện đan cần ít nhất mười dược liệu, nhưng mà khi cầm tờ giấy viết chi chit trên trăm dược liệu trân quý, lòng của hắn không ngừng rỉ máu.

Đúng lúc này, một bộ áo xám xuất hiện trước mắt Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tươi cười nói: “Vị cô nương này, Niệm tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi.”

“Niệm tiểu thư?” Dạ Nhược Ly nhíu mày, nhìn vị nam tử áo xám tuấn mỹ lạnh nhạt nói: “Thật có lỗi, ta không biết ai họ Niệm.”

“Ta chỉ đến truyền lời, lời đã nói xong ngươi có đi hay không là chuyện của ngươi, tiểu thư ở phòng thứ nhất bên trái chờ ngươi,” Nam nhân áo xám nhún vai, vẻ mặt không sao cả, nói xong mấy lời đó xoay người bước về tửu lâu.

Trầm tư một lát, cuối cùng Dạ Nhược Ly cũng quyết định đi gặp vị Niệm tiểu thư thần bí kia.

“Huyền Báo, Huyền Ưng các ngươi cầm khối ngọc bội này đến hộ quốc phủ tướng quân, cha dượng ta sẽ thay ta chiêu đãi các ngươi, tuỳ tiện hỏi một người cũng có thể tìm được chỗ đó.” Dạ Nhược Ly giật một miếng ngọc bài xanh biếc từ bên hông xuống rồi ném vào tay Huyền Báo: “Ta đi một lát sẽ trở về.”

Trong phòng rượu, nử tử dựa vào ghế bạch đàn, lười biếng ngáp một cái, trừng mí mắt nhìn người vừa đi vào, hỏi: “Thế nào rồi? Nàng ta tới chưa?”

Nam nhân áo xám bước đến bên nử tử, đứng sau lưng hai tay đặt lên vai nàng: “Nàng ta tới hay không ta không biết, bất quá ta đã nói cho nàng ta biết rồi, Niệm nhi ta đoán nàng ta sẽ tới, bất luận là ai cũng đều muốn biết người tới tìm mình rốt cuộc là ai.”

Khoé mắt nử tử run rẩy một hồi, đôi tay trắng như phấn đánh về nam tử sau lưng “Phanh” một tiếng, nắm đấm trúng vào lỗ mũi nam nhân, ngay lập tức một dòng máu chảy xuống.

“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Niệm tiểu thư cũng không cho phép gọi Niệm nhi, phải gọi ta là Khê tiểu thư hoặc là Khê.”

Nam nhân áo xám bụm mũi, ai oán liếc nhìn Niệm Khê, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Bạo lực như vậy sau này không ai thèm cưới.”

Sắc mặt lập tức tối lại, Niệm Khê nắm chặt bàn tay trắng như phấn, cắn chặt răng, phẫn nộ trừng mắt nhìn nam nhân kia: “Không biết xấu hổ, ta nghe thấy rồi đấy, nếu như ngươi không muốn chết thì vẫn nên nói thầm trong lòng đừng nói thành tiếng, nếu không ta sẽ cho ngươi chết rất khó coi.”

Nam nhân áo xám sợ run người, vội vàng nịnh hót: “Ha ha, Khê tiểu thư, người nghe nhầm rồi, ta vừa rồi không nói gì mà, thật sự…”

Niệm Khê còn muốn nói gì đó, ánh ánh chú ý nhìn cánh cửa được đẩy vào, thấy Dạ Nhược Ly liền đem mấy lời muốn nói nuốt xuống, trên miệng tươi cười: “Tiểu thư Dạ Nhược Ly, đã lâu không gặp.”

“Là ngươi?” Dạ Nhược Ly sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới vị Niệm tiểu thư này lại là lão bản của phường bán đấu giá, sau đó sắc mặt trầm xuống, đôi mắt nhắm lại, lạnh lùng lên tiếng: “Làm sao ngươi biết tên ta? Chẳng lẽ…ngươi điều tra ta?”

“Về việc này ta thật sự xin lỗi,” Niệm Khê đứng lên, dáng cười chậm rãi thu lại: “Vì thể hiện sự áy náy của ta, ta sẽ đưa cho ngươi một tin tức, hy vọng là có ích đối với tiểu thư.”

“Cái gì?”

“Người ngoài đều biết, hộ quốc tướng quân và Bình an vương gia không hợp nhau, ta cho ngươi biết trong tay Bình vương gia có không ít cao thủ, hơn nữa có một thế lực bí mật đang âm thầm trợ giúp hắn, về phần thế lực kia thì ta không biết.”

Dạ Nhược Ly nhíu mày hỏi: “Những tin tình báo này ngươi làm sao có được?”

“Khắp Hiên Viên quốc này không có gì là Niệm Khê ta không biết.” nở nụ cười đầy tự tin, Niệm Khê dừng lại một chút rồi nói: “Mặt khác ta lại tặng cho ngươi một tin phụ nữa, theo ta được biết Bình an vương gia đối với con gái hắn tình cảm không ở mức tầm thường…”

Nói đến chuyện này trong mắt Dạ Nhược Ly hiện lên ánh sáng sắc nhọn: “Hai tin tức đúng là có giá trị, đối với việc ngươi tự tiện điều tra ta ta sẽ bỏ qua cho ngươi vẫn như ban đầu hợp tác với nhau, chỉ là bây giờ ta còn một số việc cáo từ trước, hội đấu giá năm ngày sau ta nhất định sẽ đến.”

Thời gian cách buổi đấu giá còn lại năm ngày, đến lúc đó nàng sẽ dùng sự kiện này là suy yếu Hiên Viên. Ngay lúc đó, ngoài cửa thành Hiên Viên quốc có một lão giả áo vàng nhìn người ra ra vào vào khinh thường nói: “Đây là chỗ ở của Thiếu chủ? Hừ, một lũ phàm phu tục tử, thật sự chướng mắt, không biết tại sao Thiếu chủ lại chọn một chỗ như vậy?”

“Lục trưởng lão, đừng quên lời nhắc nhở của Đại trưởng lão trước khi đi.” Lão gia đứng bên cạnh lạnh lùng nói, lông mi trắng nhẹ nhăn.

“Không cần ngươi nhiều lời,” lão giả áo vàng không kiên nhẫn cắt lời đối phương, trong mắt sắc bén nhìn về phía trước, cười lạnh một tiếng: “Chắc hẳn phủ tướng quân cũng chỉ có mình Thiếu chủ là huyền giả, mang hắn về rất đơn giản, Ngũ trưởng lão chúng ta không cần chờ người khác, động thủ trước cho thoả đáng.”

“Ai, nghe nói hoàng đế Hiên Viên quốc rất coi trọng Thiếu chủ cho nên…”

“Hoàng đế thì sao, cũng chỉ là phế vật” Lão giả áo vàng có chút khinh thường nói chen vào, khoé môi mỉa mai: “Nơi này chỉ toàn đồ vô dụng quan tâm làm gì? Nếu như hắn dám cản trở thì giết, nếu không phải là huyền giả thì không có tư cách sống.”

Chứng kiến vẻ mặt ngoan lệ của lão giả áo vàng, Ngũ trưởng lão không khỏi lắc đầu thở dài, đại lục có quy định của đại lục, huyền giả không thể khơi mào tranh chấp với võ giả, vì vậy bọn hắn không thể khiêu chiến, bất quá có một điều Lục trưởng lão nói đúng, đối phó với phủ tướng quân dễ như trở bàn tay, hắn cũng không tin có người có thể cản trở bọn hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.