Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 88

trước
tiếp

Chương 88

Tiêu Thiên Nhậm suy nghĩ một chút, không che giấu được sự chán ghét càng lớn nói: “Nhiều năm gần đây, vật tư bọn Liên Như Phong đem về ngày càng ít, thôn dân của chúng ta từ sớm đã hận Liên Như Phong, chẳng qua là vì sinh tồn, chỉ đành im lặng khóc không ra tiếng mà thôi.”

Nói đến đây Tiêu Thiên Nhậm lại thở dài: “Quan trọng là mọi người hiện tại lo lắng nếu Liên Như Phong chết sau này sẽ có ai đến thay thế vị trí của gã đến đổi vật tư ở Bộ lạc Thanh Dương.

Lâm Diệp nghe vậy, lại thấy nhẹ nhõm nói: “Đơn giản như thế mà, chờ giải quyết xong bọn người Liên Như Phong, ta sẽ đến giúp mọi người vấn đề giải quyết vật tư sinh hoạt!”

Tinh thần Tiêu Thiên Nhậm sôi sục: “Lâm Diệp, ngươi muốn đối phó với Liên Như Phong, vậy ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

Lâm Diệp không trực tiếp trả lời, chỉ cười cười nói: “Tiêu bá, hãy giao chuyện này cho ta đi, người không cần lo lắng.”

Trên khuôn mặt trắng nõn là nụ cười thong dong dưới ánh mặt trời không có lời nào tả được, Tiêu Thiên Nhậm trong bất giác bị cuốn hút, sự lưỡng lự trong lòng Tiêu Thiên Nhậm đều bị quét sạch, dứt khoát nói: “Vậy cứ quyết định như vậy!”

Đêm khuya.

Lâm Diệp một mình ngồi trước bàn học, nhìn ngôi sao dày đặc ngoài cửa sổ, Lâm Diệp rơi vào trầm tư.

Hiện tại vết thương trên cơ thể hắn đã ổn, sẽ không cản trở tu hành, hơn nữa còn có được ‘Thông Thiên bí cảnh’ làm cho hắn càng thêm tự tin về tu vi của mình.

Dưới tình hình này không cần phải tiếp tục ở lại thôn Phi Vân.

“Đợi giải quyết lo âu cho thôn Phi Vân, ta sẽ đi… Lộc tiên sinh, là ai năm đó đã lấy đi căn nguyên linh mạch của ta chứ?”

Lâm Diệp đã biết từ nhỏ mình là một đứa trẻ bị vứt bỏ, căn bản hắn đã không hy vọng tìm được phụ mẫu của mình.

Nhưng lời của Lộc tiên sinh làm hắn hiểu rõ, nếu như tìm được người năm đó lấy đi căn nguyên linh mạch của hắn thì có thể sẽ có chút manh mối biết được phụ mẫu của mình là ai?

Đương nhiên hứng thú tìm được phụ mẫu của hắn không quá lớn, hắn chỉ muốn biết quân địch năm đó vì sao lại đoạt lại căn nguyên linh mạch của mình!

Bởi vì chuyện này mới làm cho hắn xém chết, mặc dù sống sót nhưng không thể nào tu hành sao Lâm Diệp lại không hận chứ?

Mối thù này nhất định phải báo!

Dù không có dặn dò của Lộc tiên sinh, hắn cũng phải hỏi cho rõ mới được!

Dựa vào gì chứ?

Dựa vào gì lại lấy đi căn nguyên linh mạch của ta.

Một mình suy tư rất lâu, Lâm Diệp lại hít sâu một hơi đè nén thù hận dưới đáy lòng, hắn ở Khoáng Sơn Lao Ngục tăm tối và đầy máu tanh nên hiểu rất rõ muốn báo thù một người trước giờ không phải là chuyện đơn giản.

Và với vài lời của Lộc tiên sinh cũng cho hắn đoán được hung thủ ở vương quốc Tử Diệu, sao có thể dễ dàng báo thù chứ?

Vương quốc Tử Diệu to lớn này hung thủ là ai, hình dáng thế nào, có tu vi ra sao?

Tất cả Lâm Diệp đều không biết.

Nhưng hắn cũng không sốt ruột, hắn rất kiên nhẫn chỉ cần hắn tiếp tục tìm kiếm nhất định một ngày nào đó sẽ tìm thấy.

Dĩ nhiên là hắn phải sống sót ở vương quốc Tử Diệu này, còn phải trở nên mạnh mẽ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.