Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 72

trước
tiếp

Chương 72

“Nếu thuận lợi khâu lại thì nằm chắc được chín phần. Tần Lam Nguyệt nói.

“Chín phần?”

“Nếu khâu lại thành công, nắm chắc đến chín phần cũng không phải nói quá.” Lục Tu không thể tin được, nắm chắc chín phần, tức là có thể bình phục hoàn toàn.

Ngay cả sư huynh của y cũng không dám nói ra như thế.

Y hơi nghi ngờ.

“Hiện tại có hai vấn đề, một là khử trùng, hai là khâu lại.” Tần Lam Nguyệt nói: “Chỉ cần khắc phục được hai điều này, hẳn là không có vấn đề gì.”

“Cụ thể thì phải làm thế nào?” Lục Tu hỏi.

“Lục Bảo, lại đây.

“Vâng.” Giọng Lục run run.

“Lần khâu này khác với lần trước. Ta cần dạy lại cho ngươi phương pháp khẩu. Đường khâu gần thì cần phải vững tay, cẩn thận và chính xác. Người không thể phạm sai lầm bất kỳ sai lầm nào. Người chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Tần Lam Nguyệt nói.

Lục Bảo cần mạnh môi dưới.

Khi khâu lại vết thương cho Minh Hồng, toàn là ở những vị trí không đáng kể, nàng ấy đã quen với Minh Hồng, cũng không có gánh nặng tâm lý nào.

Tuy nhiên, khi làm giải phẫu khâu lại cho Vương Gia, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, nàng ấy rất lo lắng.

“Vương phi nương nương, xin hỏi, nha hoàn của người đã từng học y thuật sao?” Thái dương của Lục Tu run rẩy.

Y cứ nghĩ là Vương phi nương nương sẽ tự tay làm, nhưng không ngờ rằng lại để nha hoàn làm thay.

“Không” Tần Lam Nguyệt đáp.

“Vậy không phải là càn quấy quá sao?” Giọng nói của Lục Tu lạnh đi: “Để một nha hoàn chưa từng học y thuật khâu vết thương cho Vương Gia thì còn ra thể thống gì nữa?”

Y dừng lại một chút, sau đó hỏi Lục Bảo: “Ngươi đã từng khâu vết thương bao giờ chưa?”

Lục Bảo gật đầu: “Từng khâu rồi.”

“Mấy lần?”

“Một lần”

Mặt Lục Tu đen lại như muốn giết người, y còn tưởng у rằng Vương phi nương nương có chút bản lĩnh, không ngờ lại là trò đùa như thế này, y lập tức lạnh lùng nói: “Vương phi nương nương, đây không phải trò đùa, ta sẽ tự nghĩ cách chữa lành cổ tay cho Vương Gia, mời người trở về”

“Ta biết chuyện này có chút không ổn.” Tần Lam Nguyệt cúi đầu nhìn đôi tay của mình, nhưng đôi tay đó hoàn toàn không nghe lời.

“Nếu có thể, ta sẽ không bao giờ để Lục Bảo thay thế.

“Bây giờ ta hoàn toàn không thể khâu được một cách tinh tế. Lục tiên sinh, nếu không khâu lại, vết đứt gần sẽ không lành. Xin ngươi hãy tin tưởng ở ta

Trần Lục Tu nhăn lại.

Sao y có thể không biết chuyện sau khi đứt gân, cho dù vết thương có lành lại, bàn tay đó cũng sẽ không thể dùng lực, tương đương với việc phế bỏ.

Tuy nhiên, y không thể cho phép một nha hoàn chưa từng học y thuật khâu vết thương cho Vương Gia. Càng không thể cho phép Vương phi nương nương làm càn ở đây.

“Mời nương nương trở về, tình trạng của Vương Gia rất nặng, không chịu nổi sự giày xé đâu”

“Không được.” Tần Lam Nguyệt kiên quyết: “Nếu như bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, tay của hắn sẽ hoàn toàn bị tàn phế.

“Vậy thì ta sẽ khâu lại.” Lục Tu thấy không thể đuổi nàng đi thì cân nhắc, một lúc sau mới nói: “Ta làm nghề y mười mấy năm, tinh thông về dược thuật, nằm rõ kinh mạch trong lòng bàn tay “Ta sẽ thay cô nương Lục Bảo, người thấy vậy có được không?”

Tần Lam Nguyệt sửng sốt một chút: “Đương nhiên là được.

Khâu nối gân khác với khâu vết thương ngoài da, đây là một kỹ thuật phức tạp bậc nhất, rất cần kỹ thuật ngoại khoa tỉ mỉ và kiên nhẫn.

Việc để người không có kinh nghiệm như Lục Bảo khẩu lại là một cuộc đánh cược liều lĩnh. Dù sao thì ở đây cũng không có kính hiển vi, không thể nào khâu lại dưới kính hiển vi, mọi việc đều phải có sự chỉ đạo của nàng.

Nếu thông thạo về dược thuật và hiểu rõ hướng đi của kinh mạch, khâu nối hợp lý, vậy thì tốt quá rồi.

“Bảo phòng bếp mang ít thịt heo tới đây.” Tần Lam Nguyệt nói: “Không, đưa cả một con heo tới.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.