Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 63

trước
tiếp

Chương 63

Ông ta nặng nề dập đầu mấy cái rồi vội vàng rời đi. Tâm trạng của Tần Lam Nguyệt không được tốt cho lắm.

Quả là một ngày xui xẻo làm sao, xảy ra không biết bao nhiêu chuyện tồi tệ.

Đặc biệt là nàng và Đông Phương Lý. Vừa nghĩ tới việc vì Tô Điểm Tình mà Đông Phương Lý phải cắt đứt gân tay là nàng lại vô cùng phiền lòng.

Rõ ràng, chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, đóa bạch liên hoa kia sẽ lộ ra bộ mặt thật, Đông Phương Lý cũng sẽ không bị thương.

Vậy mà hắn lại vì tình yêu, vì nữ nhân kia mà tự cắt gần tay.

Tần Lam Nguyệt buồn bực không thôi.

Sau khi trở lại Thiên Điện, trong Thiên Điện chỉ còn lại mấy cung nữ đang quét dọn.

Nàng đi tới phòng của Đông Phương Anh.

Đông Phương Anh cũng đã rời đi, hỏi kỹ thì mới biết y bị đưa về tẩm cung của Hoàng hậu.

Sau khi đại điện náo nhiệt trở nên yên tĩnh lại có phần âm u.

Tần Lam Nguyệt cũng không muốn đợi thêm, nàng dựa vào trí nhớ để quay lại cung Tử Vũ. Trong Cung Tử Vũ, xe ngựa của Thất Vương phủ đã rời đi.

Nàng đứng ở cửa, bối rối một lúc lâu, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, suy nghĩ xem sẽ trở về như thế nào.

Đến lúc về đến nơi, sợ đã là nửa đêm.

“Thất Vương phi, Lư Dương Vương có lời mời.” Một nam nhân mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng.

Tần Lam Nguyệt đang thất thần, bị người mặc đồ đen bất thình lình hiện ra dọa cho giật mình, đợi bình phục tâm tình mới lên tiếng hỏi: “Lư Dương Vương ư?”

“Vâng, Lư Dương Vương đang chờ”

Người mặc đồ đen chỉ về một hướng.

Nơi đó thực sự có một chiếc xe ngựa sang trọng đang đỗ lại. Nàng suy nghĩ chốc lát rồi bước về phía trước.

“Thất Vương phi, mời lên xe.”

Lư Dương Vương vén rèm lên.

Tần Lam Nguyệt lên xe ngựa, thấy Nguyệt Lộ quận chúa đang nằm ở bên trong, trên đầu quấn lụa trắng, trên mảnh lụa dường như còn có vết máu rỉ ra, khiến người nhìn phải run sợ trong lòng.

Nàng hơi cau mày: “Việc này…

Lư Dương Vương thở dài thật sâu: “Sau khi người cứu sống Lộ Nhi, Hoàng thượng sinh lòng thương xót, ban cho Linh Tâm đan. Sau khi Lộ Nhi uống Linh Tâm đan thì nhanh chóng tỉnh lại.”

“Tuy vậy, sau khi tỉnh, nàng không nói gì cả, chỉ ngơ ngẩn nhìn về phía xa xa, thừa dịp bọn ta không chú ý tới liền đâm đầu vào cây cột, cũng may nàng vừa mới tỉnh lại, không có nhiều sức lực nên không chết, nhưng lại lâm vào hôn mê.”

Tần Lam Nguyệt nhăn mày: “Nguyệt Lộ quận chúa muốn tự vẫn sao?”

Lư Dương Vương gật đầu một cái, dáng vẻ tiều tụy bi thương, tựa như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi.

“Thái y nói, Lộ Nhi vốn có thể trạng yếu, còn bị đập đầu, sợ là rất khó tỉnh lại trong thời gian ngắn.”

Tần Lam Nguyệt hiểu rõ

Chẳng trách Hoàng thượng lại bảo mọi người giải tán, hóa ra là Nguyệt Lộ quận chúa xảy ra chuyện một lần nữa, tạm thời không thể tỉnh lại.

“Thất Vương phi, ta không muốn nói nhiều lời khách sáo. Ta xin hỏi Vương phi, người có thể chữa trị cho nàng một lần nữa không?”

Lư Dương Vương hỏi.

Tần Lam Nguyệt cười khổ: “Lư Dương Vương đừng nói đùa, chẳng qua ta là mèo mù vớ được chuột chết, thái y đã nói không có biện pháp, ta cũng không còn cách nào khác.

Vẻ mặt Lư Dương Vương có chút phức tạp.

“Thất Vương phi, Lộ Nhi chết rồi sống lại, không thể không nhắc đến công của người. Xin người hãy chữa trị cho Lộ Nhi một lần nữa, nếu Lộ Nhi có thể bình an tỉnh lại, nhất định ta sẽ làm trâu làm ngựa để bảo đáp.”

Ông vừa nói xong liền quỳ xuống.

“Không được!”

Tần Lam Nguyệt vội vàng đỡ ông ấy dậy: “Lư Dương Vương, đừng làm vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.