Thần Y Trở Lại

Chương 4662

trước
tiếp

Chương 4662

Bên ngoài cửa điện, đám người lãnh đạo Hạ ngây người, sao vừa mới vào đã ra rồi? Thì ra, từ khi Ngô Bình đi vào đại điện, đến khi anh bị đẩy ra chỉ mới qua ba phút mà thôi!

Sau khi Ngô Bình đi ra, khí tức vô cùng mạnh mẽ, bốn vị lãnh đạo kinh ngạc, chẳng lẽ anh đoạt được rồi sao?

Ngô Bình nói: “Các vị lãnh đạo, lúc tôi không ở đây, làm phiền các ông thay tôi quản lý tốt Doanh Tông”. Nói rồi anh lại rời khỏi Doanh Tông.

Anh bước ra một bước đã quay về nhà, khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình.

Anh vừa khôi phục, bức tượng Ngô Bình trong thời không thần bí kia lập tức tỏa ra ánh sáng.

Mười vị Thần tộc xung quanh nó đều vui mừng, đồng loạt nói: “Hắn quay lại rồi!”

Ngọn lửa sinh mệnh bùng cháy trên bức tượng, bọn họ lập tức niệm chú, tiếp tục thông qua bức tượng lại làm hại Ngô Bình.

Thế nhưng bọn họ vừa bắt đầu niệm chú thì bức tượng bỗng tỏa sáng, một luồng sức mạnh nguyền rủa gấp trăm lần bọn họ bắn ngược lên thân họ, mười vị Thần tộc trong sân thét lớn một tiếng, thân thể đều nổ tung, chết ngay tại chỗ!

Lúc này, Ngô Bình cảm nhận được trong lòng, lầm bầm nói: “Có người đang niệm chú hại mình?”

Quay về nhà, anh liền thương lượng với người nhà, dời hoàng cung về Doanh Châu.

Đến ngày hôm sau, xung quanh hoàng cung đột nhiên xuất hiện có làn sương mù vây quanh, đến khi làn sương tan đi, cả hoàng cung cũng không còn.

Một lúc sau, trên một hòn đảo khổng lồ bên ngoài Doanh Châu, phong cảnh nơi này như vẽ trong tranh, diện tích khoảng chừng một phần mười Doanh Châu, là một trong những hòn đảo lớn nhất thuộc quyền kiểm sỏa của Doanh Tông, cũng là hòn đảo có phong cảnh đẹp nhất, được gọi là đảo Phúc Thiên.

Trên đảo Phúc Thiên, xuất hiện một khối kiến trúc lơ lửng trên không, đáp xuống giữa những ngọn núi, đây chính là hoàng cung do Ngô Bình dời đến.

Nhìn thấy phong cảnh nơi này, các cô gái đều rất hài lòng, Đường Băng Vân bay lên trên cao, cười nói: “Huyền Bình, sao anh tìm được nơi như thế này vậy?”

Ngô Bình: “Nơi này vốn là nơi nghỉ dưỡng của Doanh Hoàng, đương nhiên phong cảnh không tệ”.

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, bây giờ anh là Doanh Hoàng, sau này có phải chúng ta phải sống ở Doanh Châu không?”

Ngô Bình: “Doanh Hoàng chỉ là một thân phận, đến lúc thích hợp, anh sẽ chỉ định Doanh Hoàng mới. Đúng rồi, Băng Vân, em có hứng thú với vị trí Doanh Hoàng này không?”

Đường Băng Vân cười nói: “Nếu nói đến nữ đế, có ai thích hợp hơn Linh Hy chứ?”

Nữ đế Linh Hy vẫn bế quan tu hành, cô ấy là do Ngô Bình dẫn đến, chỉ là mấy ngày nay không thấy cô ấy đâu.

Ngô Bình gật đầu: “Nếu em không hứng thú, vậy thì giao cho Linh Hy”.

Hai người nói chuyện, trong hoàng cung, bỗng một luồng khí tức xuất hiện. Cảm nhận được khí tức này, Ngô Bình cười nói: “Thanh Tuyết đột phá rồi”.

Lần trước, Ngô Bình truyền thụ Thần Tiên Kinh cho thiên chủ Thanh Tuyết, cô ấy đã bế quan tu hành đến hôm nay mới xuất quan. Một bóng người xinh đẹp bay lên trời cao, được sấm chớp gột rửa, sau đó lại chậm rãi rơi xuống, xuất hiện bên cạnh Ngô Bình.

Thiên chủ Thanh Tuyết này đã đạt đến cảnh giới Tiên Hoàng của Thần Tiên Kinh. Ngô Bình rất vui mừng, cười nói: “Thanh Tuyết, với tu vi hiện tại của cô, sau này chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn”.

Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Nếu không nhờ Huyền Bình anh giúp đỡ, sao tôi có thể đi đến bước này được”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.