Thần Y Trở Lại

Chương 4599

trước
tiếp

Chương 4599

Ngô Bình đi đến trước tảng đá màu vàng, vươn tay nhấn vào, một luồng năng lượng kinh người tuôn ra. Biết được nó là hạt nhân của vũ trụ, anh bèn dẫn năng lượng này đi thẳng vào trong vũ trụ nhỏ của anh.

Bỗng chốc, những năng lượng nào đổ ào vào vũ trụ nhỏ của anh, tốc độ càng lúc càng nhanh. Hai phút trôi qua, tảng đá vàng sáng lên, bỗng nhiên biến mất, sau đó xuất hiện trong vũ trụ nhỏ của Ngô Bình.

Hạt nhân không ngừng tỏa ra năng lượng, sau đó bị vũ trụ nhỏ của Ngô Bình hấp thụ, trở thành năng lượng khởi nguồn cho vũ trụ phát triển.

Khỉ vàng trừng lớn mắt, cảm khái nói: “Lợi hại! Anh lại có thể luyện hóa được hạt nhân vũ trụ!”

Ngô Bình: “Trong thân thể ta có một vũ trụ nhỏ, nếu không ta cũng không thể làm gì được nó”.

Khỉ vàng quỳ lạy dưới đất: “Tiểu nhân nguyện ý hầu hạ anh như chủ!”

Ngô Bình liếc nhìn khỉ vàng, nói: “Được thôi. Không còn hạt nhân, ngươi ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì”.

Nói xong, hai người một khỉ bay lên không, Ngô Bình vung tay, ngọn núi vàng đã bị anh cất vào động thiên. Trên núi này có không ít thảo dược trân quý, còn có gà vàng, thỏ vàng gì đó nữa, không lấy thì rất tiếc.

Quay về nhà của Sanamoba, Ngô Bình cảm nhận được hạt nhân vũ trụ đang biến hóa trong thân thể mình. Năng lượng nó tỏa ra, đều bị vũ trụ nhỏ hấp thụ, vũ trụ nhỏ càng lúc càng hoàn thiện, bắt đầu hình thành tinh cầu thực chất hóa, sinh ra một vài hằng tinh chân chính, thậm chí còn hình thành tinh đoàn khổng lồ.

Vũ trụ nhỏ trở nên hùng mạnh, thực lực bản thân anh cũng đang nâng cao nhanh chóng. Khi sức mạnh tích tụ đến một mức nhất định, anh sẽ bắt đầu tạo ra Thánh Vệ nhất đẳng!

Sâu trong vũ trụ nhỏ, sào huyệt tà ma lơ lửng bên trong, trong đó có ba nghìn cấm quân, rất nhanh đã trở thành Thánh Vệ tam đẳng. Nếu là trước kia, có làm thế nào cũng phải mất nửa năm mấy tháng.

Chuyện này cũng chưa cần tính tới, một vài Thánh Vệ trong đó tiếp tục nâng cao thực lực, trở thành Thánh Vệ nhị đẳng. Lúc trời sáng, ước chừng đã có ba trăm người trở thành Thánh Vệ nhị đẳng!

Trời vừa sáng, Khương Ngọc Lương lại xuất hiện, mời Ngô Bình đến quan sát lò thần. Lần này Ngô Bình thoải mái cất bước đi theo hắn.

Trước khi ra khỏi cửa, anh điểm tay vào giữa trán khỉ vàng, đưa toàn bộ kỹ thuật công pháp anh tu luyện của điện đường Cực Võ cho khỉ vàng, chuẩn bị bồi dưỡng nó trở thành một bảo vệ phù hợp.

Khỉ vàng kích động, bái lạy Ngô Bình, sau đó vào phòng ngồi xếp bằng, hấp thụ toàn bộ võ học.

Khương Ngọc Lương đi trước dẫn đường, hai người một trước một sau, đến nhà lớn nhà họ Khương. Vào trong đại điện, Ngô Bình nhìn thấy lò thần kia.

Lò thần có đường kính hơn trăm mét, màu xanh vàng, bên ngoài còn có phù văn huyền ảo. Lúc này, trên miệng lò còn có ánh lửa, tựa như có thứ gì đó đang bùng cháy trong lò.

Khương Ngọc Lương cười nói: “Thầy luyện đan Lý, bên trong có một viên thần đan tuyệt thế, chúng tôi không cách nào lấy ra được. Anh đến rồi, không biết có cách nào hay không?”

Ngô Bình hỏi: “Thần đan do ai để lại?”

Khương Ngọc Lương: “Chuyện đó thì không rõ”.

Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Lò thần này quả bất phàm, mở nắp lò ra, tôi nhìn thử xem”.

Khương Ngọc Lương vung tay, đã xuất hiện hai tu sĩ, dùng sức mở nắp lò thần khổng lồ ra, nắp lò vừa mở Ngô Bình đã đi vào ngay.

Anh vừa đi vào, hai người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, dùng sức đóng nắp lò lại. Đồng thời, xung quanh cũng xuất hiện các tu sĩ của Khương Thiên Lan, tất cả mọi người đều kích hoạt, bên dưới lò thần bỗng bùng lên ánh lửa chín màu.

Sau khi Ngô Bình đi vào lò thần đã phát hiện bên trong lò thần là quang khí màu vàng đang sôi sục, lại không phát hiện ra thần đan tuyệt thế gì khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.