Thần Y phục thù - Thiếu chủ quỷ cốc

Chương 64

trước
tiếp

Chương 64

“Tổng giám đốc Mục, đâu có gì lạ đâu nhỉ! Ai bảo Lão tổng tài chết sớm? Còn cô thì quá trẻ! Cô cứ hỏi một chút, ở trong công ty có vị cổ đông nào chịu phục cô sao? Nếu như là Lão tổng tài còn sống, giúp đỡ cho cô làm việc bảy tám năm gì đó, có lẽ chúng tôi không ý kiến gì, thật sự là số mệnh Mục gia không tốt. Đây là ông trời muốn diệt Mục gia, trách không được người khác!”

Mục Y Nhân tức giận tột độ, chỉ thẳng mặt của Vương Đổng mắng:

“Vương Đổng! Ông — —! Ông đúng là đồ ăn cháo đá bát! Năm đó, nếu không phải cha của tôi giúp ông, ông đã sớm chết đói ngoài đường rồi! Không có cha của tôi sao có ông ngày hôm nay? Bây giờ ông không báo ân thì thôi, ngược lại còn ra tay với Mục gia, đúng là năm xưa cha của tôi mắt bị mù, mới dẫn sói vào nhà, cứu được một tên súc sinh như ông!”

Nghe Mục Y Nhân mắng mình, Vương Đổng không có chút cảm giác áy náy nào, hắn nhún nhún vai, vẻ mặt đắc ý nói:

“Không còn cách nào khác, Đây đều là ông trời cho! Tôi cũng không muốn cha của cô chết nha! Đáng tiếc, ông trời muốn thu mệnh của ông ta, toi biết làm sao được! Ông trời đều giúp tôi, để cho đời này của Vương Đổng phát tài, thăng chứ?”

“Ông — —!”

Mục Y Nhân còn muốn mắng chửi tiếp thì Vương Đổng liền phất phất tay.

“Thôi ~! Tổng giám đốc Mục, cô đừng nói nữa. Tôi biết cô muốn nói cái gì rồi! Mắng tôi thì không cần, chỉ lãng phí thời gian của mọi người mà thôi. Vương Đổng tôi nha, cũng không phải là loại người vô tình vô nghĩa như cô nói. Nếu như cô không muốn giao ra vị trí Tổng giám đốc, tôi cũng không ép cô nữa. Như vậy đi, con trai lớn của tôi là Vương Hâm, cô cũng biết đấy, nó coi như cũng là một nhân tài, lớn lên cũng rất đẹp trai. Nếu cô theo nó thì chính là trai tài gái sắc! Đến lúc đó, hai nhà chúng ta chính là người một nhà rồi, cái vị trí Tổng giám đốc này người nào tới làm cũng được! Cô nói đi, có phải đây là ý hay không?”

Vương Đổng nói xong thì mọi người xung quanh đều nhao nhao hưởng ứng.

“Không sai, theo tôi thấy thì Vương thiếu gia đích thật là một nhân tài, nếu ở chung một chỗ với Tổng giám đốc Mục đây thì quả thật đúng là trai tài gái sắc!”

“Nhớ ngày đó, tôi chỉ là nhìn liếc Vương thiếu gia một chút, liền đã muốn đem con gái ruột thương yêu của mình gả cho Vương thiếu gia rồi!”

“Tổng giám đốc Mục nếu là gả cho Vương thiếu gia, hai nhà Mục Vương liên thủ thì chắc chắn tập đoàn Y Nhân sẽ nâng cao một bước!”

Nghe mọi người tâng bốc con trai của mình, ở trong lòng của Vương Đổng vui mừng sung sướng cực độ, trên mặt của ông ta giờ đây giống như có một cơn gió xuân ấm áp!

Nhưng Mục Y Nhân thì gần như sắp hôn mê!

Vương Đổng tham lam và vô sỉ, đã không còn ngôn ngữ nào để hình dung!

Ban đầu Vương Đổng chỉ có ý đồ với vị trí tổng giám đốc, nhưng hiện tại Vương Đổng thế mà lại muốn đánh chủ ý đến cô luôn rồi.

Cứ như vậy, không chỉ là Mục Y Nhân, thậm chí ngay cả 45% cổ phần của Mục gia cũng sẽ rơi vào trong tay nhà họ Vương !

Đây là Vương gia muốn đem Mục gia dồn đến đường cùng, cũng không muốn chừa cho Mục gia một đường sống!

“Vương Đổng, tâm của ông thật là ác độc! Năm đó cha của tôi đúng là mắt bị mù mới cứu ông, đề bạt ông! Lựa chọn sai lầm lớn nhất đời này của cha tôi chính là cứu một tên súc sinh như ông!”

Vương Đổng cười ha ha.

“Cháu gái, cô cũng không cần phải mắng chửi tôi nữa nha, còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Xã hội này là mạnh được yếu thua! Ai bảo Vương Đổng tôi có vận may như vậy chứ? Tôi cho cô hai con đường để lựa chọn, một là tự động rút lui khỏi vị trí Tổng giám đốc. Hai là cô phải gả cho con trai của tôi, cô chỉ có thể gả cho con trai của tôi mới có thể bảo vệ được cái vị trí Tổng giám đốc của mình, với bảo vệ được tâm huyết cả đời của cha cô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.