Thần Y Ở Rể

Chương 99

trước
tiếp

Chương 99: Cảnh cáo

Lý Ái Vân không phải loại người độc ác tàn nhẫn, hơn nữa lại còn có Hứa Ngọc Thanh ở đó, cho dù bị oan ức, cô cũng sẽ không nghĩ đến báo thù.

Nhưng mà…Phan Lâm thì lại khác.

Anh rõ ràng không phải là một người hiền lành.

Thái Tuyết lạnh run người.

Hai anh em Hứa Tuân và Hứa Khang càng hoảng sợ.

Nhìn thấy Phan Lâm đánh mấy người kia tàn nhẫn như vậy, hai anh em sợ đến nỗi gần tiểu ra quần.

Bọn họ thật sự không nghĩ ra được, người con rể của nhà họ Hứa không phải là một người nhu nhược, phế vật sao? Tại sao bây giờ lại tàn nhẫn như vậy?

Tất nhiên, Hứa Ngọc Thanh là người sốc nhất.

Bà ấy luôn cho rằng Phan Lâm chỉ là một người nhẫn nhịn chịu đựng, đến bây giờ mới biết là Phan Lâm cũng rất nóng tính.

Một giờ trôi qua mới giải quyết xong.

Không ít khách khứa ở đây đang khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng tán thưởng thể lực của Phan Lâm thật sự rất tốt.

“Đủ rôi phải không?” Ngô Cảnh Phong kìm nén sự tức giận trong lòng, nghiến răng hỏi.

“Ừm, cũng gần đủ !”

Phan Lâm ném cái ghế xuống đất.

Anh đã đập vỡ nát mười hai chiếc ghế.

Trên mặt đất đều là các mảnh vỡ của ghế và máu.

“Chuyện ngày hôm nay thật sự là để tôi mở mang tầm mắt, được rồi! Tốt lắm!” Ngô Cảnh Phong gật đầu liên tục, trong mắt hiện rõ sự tức giận, rồi bỏ đi.

“Chờ một chút.”

Phan Lâm đột nhiên hét lên.

“Làm cái gì?” Ngô Cảnh Phong dừng lại.

“Ai bảo ông đã được đi chứ?” Phan Lâm nói.

Ngay khi điêu này được nói ra, sắc mặt tất cả những người có mặt tại đây đều biến đổi.

“Chẳng lẽ ngay cả tôi cậu cũng muốn đánh sao?” Ngô Cảnh Phong bực tức gầm lên giận dữ.

Mọi người ở đây lập tức choáng váng.

Muốn đánh Ngô Cảnh Phong sao?

Nhà họ Huỳnh đúng là rất có quyên lực, nhưng chỉ có thể làm cho Ngô Cảnh Phong chịu thua thôi, sẽ không thể bắt ông ta cúi đầu đượ!

c Phan Lâm đang nghĩ gì vậy?

Anh thật sự muốn dựa vào nhà họ Huỳnh để đánh hết những người này sao?

Mà người nhà họ Huỳnh kia đến đây vì Lý Ái Vân, liên quan gì đến anh chứ? Anh có phải đang quá càn rỡ không?

“Phan Lâm!” Ông Hứa lập tức kêu lên.

“Phan Lâm, bỏ qua đi, động chạm vào ông ta có thể có chút rắc rối.” Huỳnh Ngọc Lan có chút bối rối.

“Đừng lo lắng, cho dù không dựa vào nhà họ Huỳnh của cô thì tôi vẫn có thể đánh ông ta một trận.” Phan Lâm bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không làm liên lụy đến nhà họ Huỳnh đâu.”

“Nhưng mà…”

Huỳnh Ngọc Lan muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Phan Lâm bước về phía Ngô Cảnh Phong.

Ngô Cảnh Phong trợn tròn mắt.

“Láo xược, quá láo xược!”

“Anh định đánh ông Cảnh Phong à? Anh bị điên rồi sao?”

“Cậu có biết như này sẽ ảnh hưởng như thế nào không?”

“Phan Lâm! Anh chỉ là cáo mượn oai hùm thôi, đừng có mà kiêu ngạo!”

Các vị khách ở đây đều tức giận, đều mắng mỏ và chỉ trích, lúc này không ai có thể chịu được nữa.

Nhưng Phan Lâm vẫn làm theo cách của mình và mặc kệ mọi người.

Ngô Cảnh Phong chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế giới này sẽ có một người coi trời bằng vung như vậy!

Tuy nhiên, ngay khi Phan Lâm chuẩn bị ra tay với Ngô Cảnh Phong, hai cánh tay trắng bóng đã nhẹ nhàng ôm lấy Phan Lâm từ phía sau.

Phan Lâm dừng lại.

Đó là Lý Ái Vân.

Cô ấy nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng của Phan Lâm, nghẹn ngào nói: “Phan Lâm, đừng như vậy nữa, cầu xin anh, dừng lại đi.”

Phan Lâm im lặng, hít một hơi thật sâu, đặt cái ghế trong tay xuống.

Thấy như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đặc biệt là ông Hứa.

“Coi như cậu biết điều.” Ngô Cảnh Phong lạnh lùng nói.

“Xin lỗi”

Phan Lâm nói nhẹ.

Ngô Cảnh Phong đang chuẩn bị rời đi, lập tức sửng sốt: “Cậu nói cái gì cơ?”

“Xin lỗi vợ và ông ngoại của tôi đã mới được đi, nếu không, bất kể ông là ai, có quyền lực gì, hôm nay tôi cũng nhất định cho ông nằm mà đi ra ngoài.” Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Cậu…” Ngô Cảnh Phong choáng váng, suýt chút nữa tức chết.

“Ông Cảnh Phong, chỉ là xin lỗi thôi mà, không có gì đâu.” Huỳnh Ngọc Lan cũng lên tiếng.

Toàn thân Ngô Cảnh Phong run lên, muốn liều mạng chiến đấu với Phan Lâm.

Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn phải cúi đầu.

“Cô gái, hôm nay là tôi đã sai.” Ngô Cảnh Phong cắn răng nói.

“Xin lỗi ông, tôi cũng không muốn như thế này.” Lý Ái Vân ngập ngừng nói.

“Hừ hừ!” Ngô Cảnh Phong quay đầu lại nhìn chằm chằm ông Hứa, nói: “Hứa Minh Tùng, hôm nay là tôi không đúng, tôi xin lỗi.”

“Tôi không thể trách ai được.” Ông Hứa tỉnh bơ đáp.

“Được! Dược! Hứa Minh Tùng, ông có một đứa cháu ngoại rất tốt, và cũng có một cháu rể tốt! Ngô Cảnh Phong tôi thừa nhận điều đó! Thừa nhận điều đó!” Ngô Cảnh Phong giận dữ cười và gật đầu nói: “Chúng †a còn nhiều thời gian gặp lại!”

“Xin cứ tự nhiên!” Ông Hứa nhẹ nhàng nói.

Ngô Cảnh Phong tức giận khit mũi, đem chai rượu mình mang đến đập mạnh xuống đất, tức giận bước ra khỏi cửa.

Ngô Cảnh Phong rời đi, các gia đình khác cũng vội vàng rời đi.

Lúc này, phòng khách của nhà họ Hứa hoàn toàn yên tĩnh.

Các vị khách vô cùng xúc động.

Không nghĩ tới là hơn một nửa các dòng họ ở Quảng Liễu đến đây, nhưng lại không hơn được một nhà họ Huỳnh ở Yến Kinh.

Yến Kinh đúng là một nơi kinh khủng.

“Ông ngoại, xin lỗi vì đã làm tiệc mừng thọ của ông thành ra thế này.” vẻ mặt Phan Lâm áy náy nói.

“Không sao đâu, chỉ cần các cháu không sao là tốt rồi” Hứa Minh Tùng cười nói, càng nhìn Phan Lâm càng cảm thấy hài lòng.

Dù đây chỉ là một cậu con rể, nhưng cách cậu ấy giận dữ bảo vệ vợ mình, thật sự làm cho người ta tán thưởng.

Chỉ là…đứa trẻ này quá tàn bạo, đó không phải là chuyện tốt.

Lần này có nhà họ Huỳnh che chở, nhưng lần sau thì sao?

Có vẻ như là phải tìm thời gian để khuyên nhủ cậu nhóc này.

Trong lòng Hứa Minh Tùng đang suy nghĩ.

“Được rồi, vì những vị khách không được chào đón đã rời đi, chúng ta mở tiệc thôi!”

Hứa Minh Tùng cười.

“Sự việc vẫn chưa kết thúc.” Phan Lâm nói.

Ngay sau khi những lời này được nói ra, biểu cảm của đám người Thái Tuyết, Hứa Tuân lập tức thay đổi.

“Hả? Nhóc con, cậu còn muốn tính sổ với chúng tôi sao? Còn muốn đánh chết tôi sao?” Bà Hứa tức giận nói.

“Phan Lâm, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nữa! Hơn nữa là cô chủ nhà họ Huỳnh không phải chỗ dựa của anh, không nên cáo mượn oai hùm!”

Hứa Tuân cắn răng nói.

Nhưng Hứa Khang đang run rẩy điên cuồng.

Anh ta biết là Phan Lâm hoàn toàn không cần Huỳnh Ngọc Lan hỗ trợ, bản thân Phan Lâm…không sợ những gia đình đó!

Phan Lâm chính là chủ tịch Phan Lâm của tập đoàn Dương Hoal “Phan Lâm, bỏ đi! Đừng làm khó ông ngoại.”

Lý Ái Vân cũng tới khuyên anh một câu.

Phan Lâm liếc nhìn ông Hứa.

Tuy rằng vừa nãy ông ấy có nổi giận, nhưng dù sao ông ấy vẫn nghĩ đến tình cảm gia đình, tuy là không nói ra nhưng trong mắt ông ấy vẫn toát ra không đành lòng.

Thôi bỏ đi.

Phan Lâm lắc đầu.

Anh không cần phải để ý đến cảm xúc của ông Hứa, nhưng những việc không cần thiết cũng không phải làm cho bằng được, dù sao thì hôm nay cũng là ngày mừng thọ của ông Hứa.

“Được rồi, hôm nay tôi tạm thời không tính toán với mấy người, nhưng mấy người làm cái gì tôi đều biết, về sau sẽ giải quyết!”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Đồ…đồ khốn kiếp!”

“Cậu nghĩ cậu là ai vậy?”

Thái Tuyết giận dữ hét lên.

Tuy nhiên, khi vừa dứt lời, Huỳnh Ngọc Lan lại bất ngờ lao tới và cho cô ta một cái tát.

Bốp! bốp! bốp!

Thái Tuyết bị đánh tơi tả.

Lý Ái Vân cũng sững sờ.

“Về sau đừng tôi nghe thấy mấy người sỉ nhục Phan Lâm, không thì đừng trách tôi không khách khí!” Huỳnh Ngọc Lan hét lên.

Mọi người há miệng, không dám nói lời nào.

Bà Hứa tức giận run rẩy , nhưng đối với cô gái này bà ta không làm gì được.

“Được rồi, ăn tiệc thôi Trương trưởng lão trầm giọng nói.

Mọi người lúc này mới rời ra.

Mọi người đã ngồi vào chỗ, tiếng trống vang lên, bữa tiệc đã bắt đầu.

Nhưng lúc này, không ai có tâm trạng ăn uống.

Nhà họ Lý cũng đã rời đi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Hứa Côn bất ngờ nhận được một cuộc gọi và nét mặt của ông ta lập tức thay đổi “Ba, Có chuyện không tốt rồi!”

“Có chuyện gì vậy?” Hứa Minh Tùng đang uống rượu sửng sốt.

“Một tai nạn đã xảy ra với Ngô Cảnh Phong “Sao cơ?”

Hứa Minh Tùng bị sốc.

Huỳnh Ngọc Lan, người đang uống rượu với Lý Ái Vân cùng Phan Lâm, không khỏi run lên.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ấy cũng sáng lên.

Huỳnh Ngọc Lan nhìn qua điện thoại, khuôn mặt xinh xắn lập tức tái nhợt.

“Ngọc Lan; có chuyện gì vậy?”

Phan Lâm cau mày hỏi.

“Ngô Cảnh Phong đã bị tai nạn, có vẻ như bị ngất đi. Cú ngã của ông ta đã kinh động đến người ở Yến Kinh…” Huỳnh Ngọc Lan khàn giọng nói.

“ý của cô là gì?” Phan Lâm cau mày hỏi.

“Nhà họ Huỳnh chúng tôi đã bị cảnh cáo!”

Huỳnh Ngọc Lan đột nhiên đứng dậy và lo lắng nói: “Phan Lâm, anh mau đưa đám người Lý Ái Vân rời khỏi Quảng Liễu đi, càng sớm càng tốt, nhà họ Huỳnh của chúng tôi không thể ra tay, không thể làm nhà họ Triệu sợ được, bọn họ nhất định sẽ trả thù! Nếu tin tức này lan ra, tôi sợ bọn họ sẽ lập tức quay lại, anh đi maul”

“Ngô Cảnh Phong bình yên đi về mà, không giống như người đột nhiên sẽ bị huyết áp tăng.”

“Có lẽ là phần lớn là do Ngô Cảnh Phong cố tình giả vờ ngất xỉu, sau đó nhờ người thông báo cho người ở Yến Kinh, để họ giới hạn nhà họ Huỳnh chúng tôi, Phan Lâm, chuyện này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi rồi! Anh đi nhanh đi!” Huỳnh Ngọc Lan lo lắng nói.

Phan Lâm nhắm mắt không nói gì.

Nhưng vào lúc đó, chiếc điện thoại lại vang lên.

Huỳnh Ngọc Lan sửng sốt một lúc rồi nghe điện thoại.

Sau một lúc, mắt cô ấy mở to ra và hét lên: “Đây là…thật sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.