Thần Y Ngốc Phi

Chương 33-34

trước
tiếp

Chương 33: Tâm tư của hắn

“ Bổn vương làm việc, há lại để cho kẻ khác can thiệp vào hay sao?” Thanh âm lạnh đến thấu xương đột nhiên vang lên. Thanh âm kia không lớn nhưng lại khiến cho mọi người có mặt trong đại điện phải ngừng thở, nó so với bùa chú đòi mạng từ địa ngục còn khủng khiếp hơn mấy phần. Mỗi người đều cảm giác như bị đóng băng từ đầu đến chân, máu toàn thân đông lại. Tất cả đều cứng đơ.

Mạnh Phất Ảnh cũng cảm thấy kinh hãi. Nàng sớm đã biết nam nhân này là người rất nguy hiểm, rất đáng sợ. Bởi vậy, nàng luôn tránh hắn, nhưng có một số việc, thật không ngờ, có tránh cũng không được.

Hiện tại, biểu tình trong giờ phút này của hắn khiến toàn thân Mạnh Phất Ảnh hơi cứng lại. Nam nhân này, lúc tức giận, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.

Hoặc là, hắn, nguyên bản chính là ma.

Cả thân mình hoàng hậu nhịn không được mà càng lúc càng run rẩy, dù sao vừa mới…

“ Giả sử can thiệp vào quyết định của bổn vương….” Môi hắn lại lần nữa cử động, thanh âm càng lúc càng lạnh như băng truyền ra từng chữ cực kì kinh khủng. Chính là, nói được một nửa, hắn lại đột nhiên dừng lại.

Nắm chặt cái chén trong tay, nháy mắt bóp nát.

“ Nhẹ thì đánh năm mươi trượng, nặng thì giết!” Tốc Phong hiểu rõ chủ tử của mình, cấp tốc nói tiếp. Nhưng thân thể của hắn bất giác cũng run lên một chút.

“ Bản thân mình tự vả, hay để bổn vương sai người động thủ?” Hiên Viên Diệp vươn tay ra, những mảnh vỡ của chiếc chén kia sột soạt rơi xuống ào ào khiến mọi người ở đây tâm lại càng rét run. Mà lời hắn nói ra, càng lúc càng lạnh băng vô tình.

Hắn luôn luôn cụp mặt, không nhìn vào bất kì ai. Vì vậy, mọi người không biết những lời này, rốt cuộc là đối với người nào?

Hoàng hậu? Hay là Mạnh Phất Ảnh?

Hoàng Hậu dù sao cũng là hoàng hậu, Hiên Viên Diệp cho dù cuồng vọng đến đâu cũng không thể sai người đánh hoàng hậu được. Vậy nên, mọi người ở đây đều tự động cho rằng người kia chính là Mạnh Phất Ảnh. Toàn bộ con mắt ở đây, trử Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong ra, đều đồng loạt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh.

Cả người Mạnh Phất Ảnh cứng đờ lại, trong mắt đầy lãnh ý. Hắn muốn nàng ở trước mặt mọi người mà tự bạt tai đánh mình ư?

Nàng có can thiệp vào quyết định của hắn sao? Nàng chẳng qua là khóe léo cự tuyệt hắn, chẳng lẽ nàng ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có hay sao?

Hừ! Lạnh lùng cười, đây chính là hoàng quyền cổ đại, nàng còn có thể hy vọng xa vời điều gì!?

“ Hảo! Dùng năm mươi cái bạt tai đổi lấy tự do của ta, đáng giá!” Tâm đã quyết liền thực hiện ngay, nàng giơ cao tay lên, không một chút do dự hướng thẳng đến gò má của mình.

Dùng năm mươi cái bạt tai đổi lấy tự do cho mình, thật là quá lời cho nàng rồi.

“ Tội của ngươi,chẳng lẽ chỉ đơn giản là năm mươi cái bạt tai như vậy thôi sao?!”

Nhưng, đúng lúc bàn tay của nàng sắp rơi xuống gò má của mình, thanh âm lạnh lùng như băng của hắn lại một lần nữa truyền đến. Lần này, lời nói càng thêm vô tình, càng thêm ngoan tuyệt.

Bàn tay Mạnh Phất Ảnh cứng đờ, hai mắt hơi nghi hoặc nhìn về phía hắn. Nhưng hắn vẫn nhắm mắt, nàng thật sự không nhìn ra cảm xúc của hắn.

Nàng phát hiện, nàng thật sự không nhìn thấu hắn, vĩnh viễn cũng không nhìn thấu.

Hắn nói, năm mươi bạt tai là không đủ, chẳng nhẽ muốn giết nàng?

Khóe môi mạnh Phất Ảnh chợt kéo dài một tia cười lạnh. Được rồi! Để nàng nhìn xem, hắn rốt cuộc muốn nàng như thế nào?

Nhưng trong thanh âm vô tình lạnh như băng kia có vẻ như thật sự mang theo âm hàn sát ý làm cho Mạnh Phất Ảnh nhịn không được mà cả thân mình lạnh run lên một cái.

Nhóm tiểu thư thế gia nhìn Mạnh Phất Ảnh có vài phần thương cảm. Kế tiếp, không biết Thất điện hạ sẽ xử phạt nàng như thế nào?

Đôi mắt thái tử hơi híp lại một chút, ở đáy mắt cũng lộ ra một tia nghi hoặc.

Gương mặt Hiên Viên Diệp vẫn lạnh lùng như băng, làm cho người xem không nhận ra được điều gì bất thường.

Chỉ có Tốc Phong đứng đằng sau lưng hắn mới cảm nhận được bàn tay đặt dưới lớp y phục kia đang siết chặt lại.

Mọi người kinh sợ, nói như thế… Người mà Hiên Viên Diệp muốn đánh nếu không phải là Mạnh Phất Ảnh, thì chính là hoàng hậu?

Hắn… hiện tại đang ở trên đại điện, thế nhưng lại thật muốn đánh hoàng hậu sao?

Này, chuyện này cũng quá…

“ Muốn bổn vương cho người động thủ sao?” Thanh âm lạnh như băng như bùa đòi mạng vang lên. Lần này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hoàng hậu.

“ Hoàng thượng, thần thiếp….” Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, cầu xin hoàng thượng ngồi bên cạnh.

“ Nữ nhân trong hậu cung không được phép can thiệp vào chuyện của nam nhân. Thân là hoàng hậu nhưng lại can thiệp vào quyết định của vương gia thì nên bị trừng phạt như thế nào, điều này hoàng hậu hẳn phải rõ ràng!” Sắc mặt hoàng thượng đột nhiên trầm xuống, thanh âm lạnh như băng, so với Hiên Viên Diệp còn vô tình hơn.

Đây là một nỗi bi ai của nữ nhân, nơi đây là cổ đại, cho dù là một hoàng hậu cao cao tại thượng thì thế nào? Cũng chỉ có như vậy thôi.

Nhớ năm đó khi hoàng hậu mới vào cung, thế lực nhà ngoại vô cùng cường đại, khi đó được hoàng thượng sủng ái, đương nhiên được hưởng vinh quang vô hạn. Nhưng hiện tại, thế lực đằng ngoại đã không còn, mà hoàng thượng lại độc sủng Nhu phi, ngôi vị hoàng hậu này được bảo toàn đến bây giờ cùng đã là tốt lắm rồi.

Kỳ thật, hoàng thượng cũng có ý muốn lập Nhu phi làm hậu, chẳng qua là do Nhu phi cự tuyệt.

Toàn thân hoàng hậu cứng đờ, trong con ngươi tràn đầy thất vọng. Nhưng, chính trong tình cảnh này, nàng…

Nàng về sau còn mặt mũi nào nữa!

“ Muội muội…” Bất đắc dĩ, hoàng hậu hướng Nhu Phi cầu cứu, trong lòng thì càng thêm hận Nhu phi. Nhưng hiện tại không thể không cúi đầu bới vì cả hai nam nhân kia đều nghe theo lời Nhu phi.

Nhu phi giật mình, môi đỏ mọng khẽ giật. Thanh âm say đắm lòng người lại được phát ra, bầu không khí bây giờ có phần nhu hòa hơn: “ Nguyên bản vốn là chuyện vui, vì sao lại thành như thế này? Hoàng hậu cũng chỉ muốn tốt cho con, sợ con ủy khuất, con hà tất phải làm cho người khó xử!”

Lời vừa xuất ra, đôi mắt của Nhu phi từ từ chuyển về phía Mạnh Phất Ảnh. Nhìn Mạnh Phất Ảnh ở đằng kia, đầu cũng đang cúi thấp, không dám nhúc nhích.

Lại nói tiếp, “ Con xem, Mạnh tiểu thư bị dọa thành như thế nào rồi kìa!?”

Tuy trong lòng nàng cũng thấy Mạnh Phất Ảnh kia căn bản không xứng với nhi tử của mình, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của Mạnh Phất Ảnh thì lại không đành lòng.

Mạnh Phất Ảnh không phản ứng, bất quá nàng cũng không ngờ Nhu phi lại cầu tình giúp mình. Nàng cảm giác, Nhu phi này chẳng phải vì thích mình, nhưng làm thế này đủ thấy Nhu phi này quả có tấm lòng bồ tát.

Dọa? Hiên Viên Diệp mở mắt, nàng bị dọa đến sợ hãi sao?

Không ai phát hiện ra, lúc Nhu Phi mở miệng cầu tình, Hiên Viên Diệp hắn như âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“ Phải nói, tâm địa của Mạnh tiểu thư này thật sự rất chân thật, dám nói ra những lời thật lòng, nữ hài tử nhát gan, con xem con làm người ta sợ hãi đến mức nào, lại còn ở đó nói muốn trừng phạt người ta sao?” Nhu phi hơi liếc mắc quét qua Hiên Viên Diệp một cái, rồi lại ôn nhu nói.

Mạnh Phất Ảnh vẫn chỉ hướng Nhu phi cúi đầu. Quả thật là Bồ Tát , chính là một bồ tát sống.

Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi nhếch chéo lên, tựa hồ như vừa bị ai quất cho một cái. Nàng chân thật? Nói đều là sự thật? Nhát gan?

Nàng nhát gan thế mà dám đêm hôm khuya khoắt đến Bạch phủ ‘chuyển bạc’ sao? Nàng nhát gan mà lại có thể chỉnh người, từng người từng người một sao?

Nếu nàng nhát gan thì chắc chắn người trong thiên hạ này đều sớm bị hù cho đến chết rồi!

“ Diệp Nhi xin theo lời của mẫu phi!” Trong thanh âm của Hiên Viên Diệp có vài phần cung kính, chẳng hề có vẻ lạnh như băng như lúc vừa rồi, ngược lại có vài phần nhu hòa.

Người nào cũng biết, vị vương gia này tuy cuồng vọng nhưng lại rất vâng lời mẫu thân.

Vậy ý của con là thế nào?” Nhu phi khẽ gật đầu, lại ôn nhu hỏi, trong ý tứ rõ ràng là ám chỉ không bằng lòng với Mạnh Phất Ảnh.

“ Lần tuyển chọn phi này, hủy bỏ đi!” Hiên Viên Diệp há lại không hiểu lời của mẫu thân, không kiên nhẫn nói nhanh.

Đôi mắt của Mạnh Phất Ảnh hơi mở ra, theo bản năng hấp tấp nhìn về phía hắn. Trong mắt nàng hiện lên sự vui sướng không kìm được.

Tốt! Tốt! Hủy bỏ là chuyện rất tốt! Dù sao chỉ cần không phải là nàng thì tốt rồi. Nàng đã biết, Hiên Viên Diệp thật sự không có ý muốn nạp thê.

Hiên Viên Diệp hơi ngước mắt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt không kìm được sự vui sướng kia của nàng.

Con ngươi trầm xuống, nhưng khóe môi tựa hồ lại cười khẽ như có như không. Nữ nhân kia, ngươi không cảm thấy bản thân cao hứng quá sớm hay sao?

 

Chương 34: Âm mưu của hoàng hậu

Nhu Phi sửng sốt. Hủy bỏ? Nàng phải vất vả lắm mới khiến nhi tử đáp ứng tuyển chọn phi, cuối cùng lại hủy bỏ như vậy hay sao?

Không được! Tuyệt đối không thể cứ như vậy mà hủy bỏ.

Ngươi vừa mới ngẫu nhiên chọn được Mạnh tiểu thư, có thể việc này là trên trời an bày. Nếu là thiên ý, há có thể làm trái. Hoàng Thượng, ý của người như thế nào?” Nhu Phi một mặt sửa lại đề tài, một mặt mềm mỏng hướng về phía Hoàng Thượng.

Mạnh Phất Ảnh lại ngớ ra. Đừng đùa! Vừa rồi, trong lòng nàng còn cảm kích vị Bồ Tát sống kia, nhưng lúc này….

“ Nếu đã là thiên ý, cứ quyết định như vậy đi, chọn một ngày lành cho hai người bọn họ thành thân.” Hoàng Thượng hơi suy tư một chút, sau đó lại nghiêm túc nói ra một lời. Kỳ thật, trong lòng Hoàng Thượng, đối với Mạnh Phất Ảnh cũng hết sức hài lòng.

Vốn là, hắn có chút kiêng kị Bộ Kinh Vũ, nhưng lúc trước, Hoàng thái Hậu có nói qua, Ảnh nha đầu kia và Bộ Kinh Vũ căn bản không có gì, chẳng qua là cùng nhau diễn tuồng để kiếm cớ từ hôn.

Xem ra, Thái Hậu đang cực lực tác thành cho Diệp Nhi với Ảnh nha đầu. Nếu đã là như vậy, hắn sẽ liền theo ý của bậc bề trên.

Hiên Viên Diệp nhăn mày, có chút bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm.

Lúc này, Mạnh Phất Ảnh mới ngẩn người ra. Nguyên lai, hắn cũng đâu có muốn tuyển chọn phi, chẳng qua là vì Nhu Phi nên không thể không chọn, mà nàng lại là người xui xẻo bị hắn chọn trúng, là tấm bình phong hắn dựng lên để đối phó với mọi người.

Vì sao người xui xẻo luôn là nàng?

Mà lần này, Hoàng Thượng cũng không hỏi qua ý của nàng một chút, đã trực tiếp hạ chỉ. Nếu bây giờ, ngay trước mặt mọi người nàng lại cự tuyệt, như vậy là kháng chỉ, và cái mạng nhỏ này của nàng căn bản sẽ không thể giữ đươc.

Ở Cổ đại này, hoàng quyền hạ xuống không phải là chuyện dân thường có thể dị nghị. Cha của nàng, Hầu gia của Hiên Viên vương triều cũng không thể quản nói chi đến một nữ tử như nàng, cho dù nàng có được Hoàng Thái Hậu cưng chiều đi chăng nữa.

Suy tư một chút, Mạnh Phất Ảnh bây giờ chính là phải nhịn xuống, nhưng trong mắt nàng lại lạnh băng đi vài phần.

Bất quá, khóe miệng nàng khẽ nhếch tạo nên một nụ cười lạnh. Hừ! Nàng là ai? Là một cô gái đến từ hiện đại, y thuật cao thâm, thần thâu siêu quần.

Vận mệnh của nàng sao có thể để cho kẻ khác tùy ý bài bố. Thế nên, thánh chỉ kia hạ xuống, nàng không đồng ý gả nhưng cũng chưa dám ngay trước thiên nhan mà nói lời cự tuyệt được.

Không thể lấy trứng gà đi chọi với đá tảng, cho nên, nàng phải nghĩ ra biện pháp khác.

Đứng đằng sau Hiên Viên Diệp, khóe môi Tốc Phong khẽ nhếch lên một cách cứng nhắc. Điện hạ không hổ là điện hạ!

Hắn hiểu rất rõ điện hạ. Từng động tác của điện hạ, mỗi một ánh mắt, hắn đều có thể nhanh chóng đoán ra ý tứ điện hạ.

Lúc trước, điện hạ đối với Mạnh tiểu thư vô tình và ngoan tuyệt, tất cả chuyện kia chỉ là diễn trò cho thái tử xem. Điện hạ của hắn vốn đã có tính toán cẩn trọng. Chiếu theo sự hiền lành của Nhu Phi nương nương, nương nương tuyệt đối sẽ không để cho điện hạ trừng phạt Mạnh tiểu thư.

Mà điện hạ cũng sớm biết Nhu Phi nương nương sẽ không thể nào hủy bỏ việc tuyển chọn phi lần này, cho nên mới cố ý nói như vậy.Làm cho Thái Tử hiểu lầm rằng điện hạ cũng không muốn cưới Mạnh tiểu thư, nhưng cuối cùng vì Nhu Phi nương nương mà không thể không lấy.

Điện hạ làm như vậy, có phải là bảo hộ cho Mạnh tiểu thư không?

Vài năm nay, thế lực bên ngoài kinh thành của Thái Từ ngày càng lớn mạnh. Nhiều lần, dù trong sáng lẫn ngoài tối cũng đã phái người đến ám sát điện hạ , có mấy lần, điện hạ bị thương tổn đến suýt mất mạng.

Cho nên, giờ phút này, chỉ có hắn mới là người minh bạch nhất điện hạ suy nghĩ cẩn thận đến mức nào.

Thật vất vả, lựa chọn được một người lại lo nàng bị xúc phạm. Không chọn, chỉ e sau này không có cơ hội.

Tốc Phong âm thầm thở dài trong lòng. Trong lòng điện hạ lúc này đây, chắc hẳn đang suy nghĩ rất khó khăn.

Cũng may, Nhu Phi và Hoàng Thượng lại cực kỳ phối hợp, không để suy nghĩ khổ tâm của điện hạ bỏ ra bị uổng phí.

Việc này, cứ quyết định như vậy. Hiên Viên Diệp vẫn giữ thái độ như trước, gương mặt lạnh lùng đi ra ngoài. Hắn không hề để ý đến bất cứ người nào, bao gồm cả người xui xẻo nhất lúc này- Mạnh Phất Ảnh.

****

Khi Mạnh Phất Ảnh đi đến ngự hoa viên, đột nhiên có người ngăn lại.

“ Hoàng hậu, thái y nói Tuyết Nhi là do có kẻ hạ dược mới bị như vậy, nhất định là nàng, là tiện nha đầu này giở trò quỷ quái!” Thanh âm kia của đại phu nhân bén ngọt. Đột nhiên bừng tỉnh, nàng nhíu mày, mắt hơi trầm xuống. Hiện tại, tâm tình của nàng không tốt, vậy mà vẫn có kẻ dám đến chọc nàng?

“ Cơm có thể ăn quàng, nhưng nói thì không thể nói lung tung, nói chuyện phải có bằng chứng! Không bằng không chứng, ngươi tốt nhất im miệng cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!” Mạnh Phất Ảnh từ từ giương mắt lên, thẳng tắp nhìn vào đại phu nhân, lạnh lùng nói từng chữ.

Nàng hiện tại tâm tình không được tốt, chọc phải nàng, cũng đừng trách nàng không khách khí.

“ Ngươi…. Nói như thế nào thì ta cũng là trưởng bối , ngươi lại ăn nói với ta như vậy hay sao? Thật là một con nha đầu không biết quy củ. Giống hệt như người mẹ hồ ly tinh của ngươi….” Dáng vẻ bệ vệ của đại phu nhân vừa rồi nhất thời bị dìm xuống, thân mình hơi run rẩy. Nghĩ rằng nơi này còn có Hoàng hậu, nhất định nha đầu Mạnh Phất Ảnh kia không dám làm gì, thật không ngờ nó lại cãi lại bằng những từ ngữ ngoan độc.

“ Bốp” Một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên, lập tức trên gò má của đại phu nhân bị sưng phồng.

Trách móc nàng, nàng còn chưa tính, thậm chí ngay cả mẫu thân của nàng cũng lôi ra trách móc, nên đánh. Một tát vẫn là còn nhẹ.

“ Ngươi…. Này… Ngươi dám đánh ta… ngươi rõ ràng không để trưởng bối ở trong mắt, dã…..” Đại phu nhân bụm miệng lại, gương mặt khó có thể tin, phẫn nộ dâng lên trong mắt, chính là, cũng không thể tùy tiện chửi loạn.

Hoàng hậu cũng hơi kinh hãi, sắc mặt trong nháy trở nên thâm trầm. Nàng nguyên bản còn tưởng nha đầu này dễ đối phó, thật không ngờ…

Nhưng, nàng sẽ không ngu xuẩn cùng Mạnh Phất Ảnh này xung đột trực diện. Cho nên, cứ mắt lạnh mà ở bên cạnh quan sát.

“ Trưởng bối? Hừ, người ta tôn trọng chỉ có người tôn trọng ta, còn ngươi…” Mạnh Phất Ảnh liếc nhìn đại phu nhân một cái, khóe môi nở ra vài tia cười trào phúng, sau đó thì nói tiếp, “ Không xứng!”

“ Ngươi ….Ngươi…” Sắc mặt đại phu nhân trắng bệch, toàn thân phát run.“ Ngươi đừng tưởng rằng được Thái Hậu sủng ái thì liền vô pháp vô thiên. Ngươi dám đánh ta, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi bất quá cũng chỉ là tiện nha đầu sinh ra từ một tiện nữ nhân.”

Đại phu nhân hiển nhiên có chút khó thở, nói chuyện không quan tâm xem bản thân nói cái gì, nói cho lòng thoải mái.

Hai mắt của Mạnh Phất Ảnh nhìn chằm chằm vào bà ta, lạnh lẽo như đóng băng, trong mắt có sát ý, khát máu: “ Ngươi còn dám nói! Có tin hay không ta xé rách miệng ngươi ra?”

Dựa vào cái gì? Hừ, nàng muốn đánh mà còn cần dựa vào cái gì hay sao? Hoàng Hậu lúc này không biết nghĩ như thế nào?

Đại phu nhân đột nhiên kinh sợ, thân mình theo bản năng mà run rẩy, miệng há hết cỡ, nhưng cũng không dám nói ra tiếng nào. Bà ta nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong còn ngươi lộ rõ sự sợ hãi.

Ánh mắt như vậy. ..Ánh mắt giết người như vậy…, liệu có mấy người chịu được ánh mắt đó?

Ngay cả Hoàng hậu cũng không khỏi rùng mình, sắc mặt thay đổi trông cực kỳ khó coi, khóe môi khẽ động vài cái, nhưng căn bản cũng không nói được gì.

Nhìn vẻ mặt đại phu nhân, Mạnh Phất Ảnh lại càng kéo dài thêm nụ cười lãnh huyết. Mỗi một con người, bình sinh là thích bắt nạt kẻ yếu.

Nhìn đại phu nhân cùng hoàng hậu, tâm tình của nàng cũng tốt hơn một chút.

Không để ý đến bọn họ nữa, nàng xoay người, một mình rời đi.

Chính là, nàng không có phát hiện, cách đó không xa có một đôi mắt dõi theo bóng lưng nàng rời đi. Đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng, lại có vài phần sủng nịnh giống như là dung túng.

“ Không phải là hạ dược hay sao? Tại sao đột nhiên nàng ta biến lại trở nên thông minh như thế này?” Nhìn Mạnh Phất Ảnh rời đi, Hoàng Hậu đột nhiên ngoan độc nói.

Đại phu nhân ngẩn ra, lập tức trả lời ngay: “ Nghe nói ở Bạch phủ bị đụng đầu một chút, sau đó thì đột nhiên trở nên thông minh, cũng không biết là xảy ra chuyện gì!”

Con ngươi Hoàng Hậu đột nhiên trầm xuống, nơi đáy mắt có thể nhận ra vài phần ngoan tuyệt. Môi nàng khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói ra từng chữ: “ Nếu ả cứ ù ù cạc cạc như trước thì tốt, lại đột nhiên thay đổi choáng váng thế này, tin rằng sau này sẽ còn có nhiều người nghi ngờ.Lại tiếp tục hạ dược, để ả trở lại là con ngốc như trước!”

Nàng tuyệt đối không thể để cho nha đầu kia thành thân với Hiên Viên Diệp, trở thành Nghệ vương phi.

“ Nhưng, hiện tại Thanh Trúc lúc nào cũng đi theo bên người ả, chúng ta căn bản không có cách nào xuống tay!” Con mắt đại phu nhân cũng hiện lên vài phần ngoan tuyệt, nhưng có chút khó xử nói.

“ Thật là vô dụng, chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong!” Hoàng hậu hung hăng trợn mắt nhìn bà ta một cái, tức giận quát, suy tư một lát mới trầm giọng nói: “ Ngươi đem thuốc đó cho bản cung! Bản cung không tin không trị nổi nha đầu kia!”

Trong chỗ tối, đôi mắt đen kia lạnh lùng như băng, tràn đầy thị huyết và sát ý khiến cho Hoàng Hậu đứng dưới ánh nắng mặt trời âm thầm lạnh run một cái. Theo bản năng, Hoàng hâu quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai, mới vội vã rời đi.

Ngày hôm sau, sáng sớm, trong cung liền cho người đến truyền, nói rằng hoàng hậu thỉnh Mạnh Phất Ảnh vào cung.

Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lại. Hoàng hậu mời nàng vào cung, đằng sau việc này nhất định là chuyện không tốt.

Nàng há lại không hiểu tâm tư của Hoàng hậu.

Nếu Hoàng hậu đã cho người đến thỉnh, nàng không thể không đi. Nàng cũng muốn nhìn xem, nữ nhân kia muốn giở trò gì.

Mặc kệ hoàng hậu giở trò gì, nàng cũng phụng bổi đến cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.