Thần Vương Lệnh

Chương 57

trước
tiếp

Chương 57

Có một câu bà không dám nói ra khỏi miệng, đó chính là, năm năm trước đêm Trung thu, Ngô Phi đến Tô gia, vốn là muốn cầu hôn Tô Tô.

Không ngờ Tô Tô lại một mình ra ngoài sau đó xảy ra chuyện với Tần Thiên.

Làm cho Tô Nam thượng vị lên làm thiếu phu nhân của Ngô gia.

Vận mệnh con người sao lại ly kỳ như vậy?

Nếu như đêm Trung thu năm năm trước, Tô Tô không chạy ra ngoài mà tham gia yến tiệc của gia tộc, đồng ý lời cầu hôn của Ngô Phi. Như vậy thì hiện tại người đứng ở bên cạnh Ngô Phi, có phải chính là con gái của mình hay không?

Dù ở phương diện nào thì rõ ràng Tô Nam cũng không bằng con gái của mình.

Con gái của mình, mới phải là thiếu phu nhân hào môn kia!

Nghĩ tới đây, bà ta nhìn Ngô Phi một cái, lại nhìn Tần Thiên trước mặt, cảm thán ông trời thật quá bất công.

So sánh với Ngô Phi, Tần Thiên còn không đủ tư cách!

Ngô Phi?

Tần Thiên nhíu nhíu mày, nói: “Phi công tử?”

Ngô Phi nhìn Tần Thiên, ánh mắt sau lớp kính lộ ra một tia oán độc.

Hắn hừ một tiếng: “Cậu là cái thá gì, cũng xứng gọi tên tôi!”

Nói xong, không để ý tới Tần Thiên nữa mà đi tới trước mặt Tô Tô.

Nhìn Tô Tô, ánh mắt Ngô Phi phức tạp, thấp giọng nói: “Bác à, Tô Tô còn có hy vọng chữa khỏi không?”

Đó là một loại cảm xúc vì yêu sinh hận, không chiếm được, nhưng lại khó có thể dứt bỏ.

Tô Nam vội vàng xông tới, ôm cánh tay Ngô Phi, khẩn trương nói: “Ông xã, anh nói bậy bạ gì đó.”

“Bao nhiêu bác sĩ đều đã phán tử hình, cô ta cả đời chỉ là một tên ngốc ngồi xe lăn, không thể nào khỏe lại được!”

“Chúng ta mau đi vào đi!”

Cơ bắp trên mặt Ngô Phi co rút một chút, nhìn chằm chằm Tần Thiên, cắn răng nói: “Lợi cho mày rồi!”

“Nơi này không phải là nơi các người có thể tới, đừng làm mất mặt, mau cút đi!”

Nói xong, Ngô Phi nổi giận đùng đùng đi vào bên trong.

Hiện giờ ở trong mắt Ngô Phi, Tần Thiên không xứng để hắn phí lời.

Tần Thiên không khác gì một con chó hoang ăn xin ven đường.

Dương Ngọc Lan thất vọng nói: “Tần Thiên, đừng cố gắng nữa, không có thẻ mời, chúng ta không vào được.”

“Hơn nữa, thân phận thấp kém của chúng ta, thần y cũng sẽ không để ý đến chúng ta.”

“Đi thôi. Tôi còn phải về đi làm.”

“Mẹ.” Tần Thiên vội vàng nói:” Nếu đã tới, chúng ta thử một lần đi.”

“Mẹ chờ một chút, con đi hỏi bảo vệ xem ngoài thẻ mời ra, còn cách nào khác có thể vào hay không.”

Hắn nhanh chóng đi tới xa xa, nói với một bảo vệ: “Thấy một nam một nữ vừa mới đi vào kia không?”

“Thu hồi thiệp mời của họ.”

“Vâng!” Bảo an chính là người của Long Nha.

Đại đội trưởng Lôi Báo đã sớm đem ảnh chụp Tần Thiên đưa cho mọi người xem qua. Hơn nữa còn ra lệnh, đối với mệnh lệnh của người này phải tuân theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.