Thần Long Ở Rể

Chương 85

trước
tiếp

Chương 85

“Vâng” Túc Trì nhận mệnh, để cho các binh lính đưa Thanh Ngũ đi.

Lúc này anh nhìn đến Lý Huy bên kia còn cúi đầu đen mặt.

“Thế nào Chủ tịch Lý? À không, từ giờ nên gọi là Lão Lý. Chủ tịch thành phố mới sẽ đến vào ngày mai. Còn ông, có lẽ nên đưa về quân doanh chờ cùng Thanh Ngũ.” Hồ Cửu nhìn tới Lý Huy, cũng không muốn tốn thời gian.

“Chiến thần, tôi sai rồi. Nhưng dù là sai cũng là Ban Chính trị xử lý.” Lý Huy sợ hãi, nhưng ông biết chỉ cần là người ở Ban Chính trị nhúng tay ông sẽ nhẹ tội hơn.

“Ban Chính trị? Họ không nói ông chính họ thông qua yêu cầu của tôi sao?” Hồ Cửu cười nhếch mép.

Chính vì phòng ngừa những chuyện như thế này, khi xin sự đồng ý của Ban Chính trị, anh đã gửi tới bằng chứng đanh thép, còn có úy hiếp nhiều người nếu để anh tra ra thì Chiến thần anh sẽ phục mệnh mà hành sự.

Cả đám già ấy ai mà không lo giữ thân, còn nghĩ gì tới chuyện của Lý Huy nhỏ bé này.

“Cái gì?” Lý Huy không tin được.

Cả đám già ấy ai mà không lo giữ thân, còn nghĩ gì tới chuyện của Lý Huy nhỏ bé này.

“Cái gì?” Lý Huy không tin được.

Hữu Thủ vứt cho ông ta một tờ quyết định có đóng dấu của Ban Chính trị,

Lúc này, ông ta triệt để ngã quỵ xuống, một đời lăn lộn chỉ mất đi trong một chớp mắt. Kêu ông ta sao chịu nổi.

“Hừ, thân phận Chiến thần là tuyệt mật quốc gia. Nếu lộ thân phận xem vi phạm lệnh cấm, xử theo quân luật.” Hữu Thủ lên tiếng, giọng nói uy áp, nói cho tất cả mọi người ở đây nghe.

‘Sau hôm nay nếu như thân phận Chiến thần bị tiết lộ, trách nhiệm thế nào các người tự biết” Hữu Thủ lần nữa nhấn mạnh.

Đám người ở đây cúi đầu không dám.

Họ dám sao, thân phận Chiến thần là một tuyệt mật cấp Quốc gia, nếu họ bị ghép tội này đừng nói là họ, đến gia đình họ cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.

“Vâng.” Tiếng lí nhí đồng thanh làm cho Hồ Cửu cảm thấy đám người này quá nhát gan.

Hồ Cửu nhìn qua một lượt cảm thấy thực sự không có ai có thể gánh được chức vị Chủ tịch kia cả, vẫn là để Ban Chính trị chọn người mới đi.

“Thanh Ngũ, cậu nghĩ còn được ra tòa án quân sự?” Hồ Cửu nhìn cũng biết Thanh Ngũ nghĩ gì.

Nghe vậy, hắn ta vô cùng bất ngờ, trong tâm hơi chột dạ, thực sự gia thế của hắn Chiến thần nhìn ra sao?

Sao có thể? Người như Hồ Cửu còn có thể tra kỹ tới từng quân nhân sao?

Thật ra thì Thanh Ngũ cũng quá nghĩ nhiều, ban đầu Hồ Cửu cũng không bận tâm về thân phận hay gia tộc sau lưng quân nhân.

Vì đã nhập ngũ là người của đất nước, gia tộc gì đó cũng không quan trọng nữa. Chỉ là khi thấy Thanh Ngũ, Hồ Cửu cảm thấy giống với một người, anh cũng lờ mờ đoán ra gì đó.

Tuy chỉ là đoán, nhưng với thái độ của Thanh Ngũ thì Hồ Cửu biết sau lưng hắn ta hẳn có người chống đỡ. Hồ Cửu càng không để hắn ta ra tòa án, e là có người hộ thay.

“Ngài…ngài không thể…tôi cũng chưa làm gì tới mức nghiêm trọng.” Thanh Ngũ lùi về sau, ánh mắt sợ hãi.

“Vậy cậu nói xem, làm sao mới là hậu quả nghiêm trọng? Tôi muốn nghe một chút.” Hồ Cửu không có ý định tha thứ cho một quân nhân biến chất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.