Thần Long Ở Rể

Chương 2

trước
tiếp

Chương 2

Ông cụ chống quải trượng, tóc hoa râm, trên người có uy thế gia chủ. Lục lão gia chủ Lục Quân, cũng là ông nội của Lục Thạc đang vô cùng tức giận.

“Con…con không thích Phúc thiếu gia kia. Anh ta…”

Lục Thạc vừa nói vừa khóc không thành câu, cô vô cùng tủi thân. Người chồng vô dụng kia của cô bỏ đi bao năm qua, mình cô chống đỡ mọi thứ, giờ lại còn ép cưới. Trong lòng cô vô cùng đau đớn.

“Dù sao con cũng đã là người đã có chồng, sao có thể…”

“Ầm”

Tiếng quải trượng đậm mạnh lên sàn như muốn thể hiện uy nghiêm của chủ nhân.

“Chuyện đó có gì khó, chỉ cần ta muốn thì trong hôm nay con nhận ngay giấy xác nhận ly hôn.”

Giọng nói như thống báo cho Lục Thạc biết, không phải để hỏi ý kiến. Lục Quân là gia chủ Lục gia nhiều năm qua, chưa ai dám cãi ông ta một lời nào. Lời ông ta nói ra như mệnh lệnh, chỉ có thể đáp có, không được nói không.

Vốn đã quen với việc này, nên việc ngày hôm nay như đã định. Ông chỉ muốn Lục Thạc gả đi mang lại lợi ích cho Lục gia, Phúc gia là gia tộc lớn, lại có nhiều mối quan hệ cần thiết cho Lục gia.

Chỉ hi sinh một đứa cháu gái vô dụng mà đổi được các mối quan hệ lớn kia, ông không tiếc.

“Cha…Lục Thạc, nó…nó…không thể…ai cũng biết…Phúc thiếu gia kia nổi tiếng…dâm loạn.”

Nhìn con gái khóc lóc thảm thiết, Lục Chỉ cha của Lục Thạc không cầm lòng được. Tuy rất sợ hãi người cha Lục Quân này, nhưng Lục Chỉ cũng chỉ có một đứa con gái này, ông không nỡ, dù sao mẹ Lục Thạc cũng đã mất sớm.

“Im miệng. Mày có tư cách gì nói chuyện ở đây. Thứ vô dụng.”

Lục Quân tức giận.

Mọi người xung quanh nhìn Lục Chỉ cùng Lục Thạc, xem đó làm vui. Dù sao thì trong Lục gia, Lục Chỉ luôn bị mọi người coi thường.

Ba năm trước, Lục Thạc lấy được Hồ Cửu được xem là thiếu niên xuất chúng, ai ai cũng ngưỡng mộ. Bọn họ còn nể mặt vài phần.

Nhưng từ sau khi tập đoàn Thiên La của Hồ Cứu cùng Dung Vị bị người khác thâu tóm, hai người kia kẻ thì tù tội, kẻ phải lưu lạc đến nay không có tung tích, thì Lục Chỉ tồn tại trong nhà như một kẻ ăn mày không hơn.

Lục Thạc thì còn chút thực lực làm việc tại Lục thị, giúp Lục thị lấy được nhiều dự án, ít ra còn chút giá trị.

Giờ đây cô còn lọt vào mắt Phúc thiếu gia, đừng nói hắn ta dâm loạn, dù là hắn ta muốn Lục Thạc là công cụ phát tiết thì Lục gia cũng vui vẻ dâng hai tay.

“Ông nội, con không lấy, nhất quyết không lấy. Dù sao Hồ Cửu có là một kẻ vô dụng vẫn là chồng con, chồng con chưa tung tích, con không thể lấy người khác.”

“Huống hồ, con không thích Phúc thiếu gia.”

Nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của những người thân kia, Lục Thạc nhìn cha mình khúm núm cầu xin, cô vô cùng đau lòng, cô lấy hết can đảm phản bác Lục Quân một cách rành mạch.

“Ngu xuẩn.”

“Sao Lục gia lại có hai kẻ vừa ngu vừa vô dụng như vậy chứ.”

Người Lục gia mỗi người góp một câu, sợ rằng chuyện không loạn.

Lục Quân lần đầu bị người khác phản bác, cảm thấy như uy quyền gia chủ bị xúc phạm, vô cùng tức giận, mặt ông ta đen lại.

“Khốn kiếp, đồ vô dụng. Ngu xuẩn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.