Thần Cấp Ở Rể

Chương 646

trước
tiếp

Chương 646:

Chân của một tên khác đã bổ tới đỉnh đầu của Diệp Vô Phong.

Năm đấm là để chặn tâm nhìn của Diệp Vô Phong, còn chiêu dùng chân kia mới thực sự là sát chiêu.

Sau khi Diệp Vô Phong cảm nhận được điều này, hai tay không ngừng vẽ những vòng tròn, thân thể ngã về phía sau, để cho chiêu dùng chân kia sượt qua ngay khoảng khắc.

ngàn cân treo sợi tóc.

Nắm đấm của đối phương cũng bị đánh tan do sức mạnh của vòng tròn do hai tay anh vẽ ra.

“Đến lượt tôi xuất chiêu!” Diệp Vô Phong mỉm cười, song chưởng được đánh ra, tuy rằng trông có vẻ chiêu thức của Diệp Vô Phong rất yếu, nhưng khi hai vệ sĩ của Nguyên Đạt Tiêu nhìn thấy động tác của Diệp Vô Phong, sắc mặt của họ liền thay đổi.

Bọn họ muốn rút lui thì đã quá muộn rồi, bởi vì khi bọn họ ra chiêu đã khiến thân thể của mình theo quán tính nghiêng về phía Diệp Vô Phong.

Cuối cùng, họ chỉ có thể chọn cách ra tay chặn lại.

Bùm!

Hai người bay ngược ra ngoài và đập vào vách tường, lúc này Diệp Vô Phong đã đi tới trước mặt Nguyên Đạt Tiêu đang trưng ra vẻ mặt hoảng sợ.

Nguyên Đạt Tiêu trợn to hai mắt, anh ta biết rõ thực lực của hai người vệ sĩ của mình, thế mà lại không thể giải quyết được một tên Diệp Vô Phong!

“Anh!” Nguyên Đạt Tiêu nín thở trong lòng.

“Chát!”

Diệp Vô Phong tát vào mặt Nguyên Đạt Tiêu một cái, sức mạnh đủ để khiến Nguyên Đạt Tiêu quay một vòng tại chỗ, sau đó lùi ra cửa.

Diệp Vô Phong nhìn Nguyên Đạt Tiêu nở nụ cười: “Tôi đã nói, tôi sẽ tát vào mặt anh một cái mà, tôi nói là làm thôi, nếu anh còn dám nói, tôi sẽ giết anh.”

Những lời Nguyên Đạt Tiêu định nói đều đang mắc nghẹn trong cổ họng, anh ta hoàn toàn không dám đánh cược.

Sức mạnh mà Diệp Vô Phong thể hiện ngay bây giờ đã khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, hai vệ sĩ của anh ta đều là cao thủ cảnh giới tông sư, ngay cả những cao thủ của Liêu Tây đến ám sát mình thì hai người này cũng hoàn toàn có thể ngăn cản được mà.

Nhưng với hai người mạnh mẽ như vậy, thế mà lại bị Diệp Vô Phong tung một chiêu đánh lui ra ngoài.

Điều này quả thật là không thể hiểu được!

Mấy tên hú hét trong phòng bao lúc này cũng đã mở to mắt nhìn Diệp Vô Phong và Nguyên Đạt Tiêu, ngay cả Nguyên Đạt Tiêu cũng bị đối xử như vậy nên việc bọn họ bị đánh gấy tay cũng không quá mức xấu hổ.

Chỉ là bọn họ vẫn không thể tin được Diệp Vô Phong lại dám làm chuyện như vậy, cho nên đều trừng to hai mắt mà nhìn.

Đây không phải là hoàn toàn chui đầu vào chỗ chết sao?

Nguyên Đạt Tiêu nghiến răng, nhưng anh ta cũng biết hiện tại anh ta không có quân bài tẩy nào nữa, anh ta vốn tưởng rằng đưa hai tên vệ sĩ này tới đây là có thể giải quyết mọi chuyện rồi.

Sở dĩ anh ta biết chuyện xảy ra ở đây là bởi vì Lý Phi ôm cổ †ay xông ra ngoài, máu chảy khắp sàn nhà, thế nên anh ta mới biết trong phòng bao này có vấn đề.

Nhưng sau khi điều tra, anh ta phát hiện chỉ có Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi vào trong phòng bao, cho nên anh ta mới mang theo hai vệ sĩ của mình tới đây.

Diệp Vô Phong nhìn Bạch Nhạn Phi: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, xem ra chuyện này sắp kết thúc rồi.”

Nguyên Đạt Tiêu hoàn toàn không dám ngăn cản anh, anh ta biết phòng này cách âm, cho dù bên trong giết lợn thì bên ngoài cũng không thể nghe được.

Điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là tránh đường và để đám người Diệp Vô Phong đi ra khỏi nơi này.

Chỉ bằng cách này, anh ta mới có thể sống sót!

Bạch Nhạn Phi gật đầu và ôm Phong Lệ Na đi ra ngoài, khi đi đến trước mặt Nguyên Đạt Tiêu, Diệp Vô Phong thấy Nguyên Đạt Tiêu vẫn không biết thức thời nên lại vươn tay tát anh ta một cái nữa.

Hai bên má của Nguyên Đạt Tiêu đã sưng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.