Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1153

trước
tiếp

Chương 1153

Hoàng đế không có lý do từ chối nên phái ra một nhóm thị vệ đại nội hộ tống Thẩm Nguyệt tới biệt cung.

Những thị vệ đại nội kia không chỉ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Thẩm Nguyệt mà quan trọng hơn là họ phải giám sát từng hành động cử chỉ của Thẩm Nguyệt và vương gia Bắc Hạ, ghi nhớ kỹ càng từng câu nói của hai người.

Ở trong cung Thái Hòa một tháng, cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng có thể bước ra khỏi cửa cung.

Năm nay, Đại Sở bị tuyết tai cực nghiêm trọng, ngay cả Thượng Kinh cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Vật giá tăng cao, dân chúng tiết kiệm để ăn Tết, bên ngoài không náo nhiệt như ngày xưa.

Biệt cung không quá xa, sau khi ra khỏi hoàng cung, đi qua một vỉa hè, họ tới một lối đi dài, nhỏ lát đá còn ướt sũng, đầu tường cao hai bên chất chồng tuyết trắng.

Mất khoảng hai, ba canh giờ, nhóm người đã tới cửa biệt cung.

Lúc này vương gia Bắc Hạ đang đích thân đứng ở cửa biệt cung nghênh đón.

Dịp như này, làm sao mà thiếu Lục hoàng tử Dạ Lương tới hóng chuyện được, hắn ta thong thả đi ra, thấy Thẩm Nguyệt thì cười tít mắt: “Tĩnh Nguyệt công chúa xinh đẹp độc thân à, đã lâu không gặp!”

Thẩm Nguyệt không gặp tên này thì chẳng sao, hôm nay vừa thấy thì lập tức nhớ tới cung yến vừa rồi. Nàng cong môi cười: “Mấy ngày trước vừa mới gặp, trí nhớ của Lục hoàng tử bị chó gặm rồi sao?”

Thẩm Nguyệt tới biệt cung chỉ để ăn một bữa cơm tối thôi, nàng vào trong sảnh, thị vệ đại nội theo sát, đứng thẳng tắp sừng sững.

Trong sảnh có một cái bàn thấp, vì còn chưa tới giờ nên chưa bày đồ ăn.

Lục hoàng tử thấy thị vệ đại nội phô bày như thế thì nói: “Hoàng đế Đại Sở các ngươi lo lắng về chúng ta tới mức này à, sợ chúng ta bắt nạt Tĩnh Nguyệt công chúa hay sao!”

Thị vệ đại nội đáp: “Lục hoàng tử thứ tội, ti chức cũng chỉ đang tuân lệnh Hoàng thượng, bảo vệ sự an nguy của công chúa, không dám lười biếng!”

Lục hoàng tử vung tay nói: “Thôi, các ngươi thích thì đứng đi!”

Trong sảnh ấm áp hòa thuận, bên ngoài tuyết rơi ào ào.

Lục hoàng tử mang rượu dứa – đặc sản Dạ Lương tới, đặt lên bếp lò để hâm nóng, miệng tặc lưỡi: “Tĩnh Nguyệt công chúa chớ nên khách sáo, tí nữa hãy nếm thử rượu ngon này nhé!”

Vương gia Bắc Hạ mỉm cười: “Ta nhớ là hình như Lục hoàng tử đã dâng không ít rượu dứa cho Hoàng đế Đại Sở, vẫn còn à?”

Lục hoàng tử: “Ta thích uống loại này nên tất nhiên phải giữ lại một chút để nhấm nháp chứ!”

Trong lúc vương gia Bắc Hạ kể chuyện về Bắc Hạ thì lại nhắc tới chuyện trước kia của mẹ Thẩm Nguyệt.

Mẹ Thẩm Nguyệt là người Bắc Hạ, là nghĩa công chúa của Bắc Hạ nên đa phần hoàng thất Bắc Hạ đều quen biết bà.

Vương gia Bắc Hạ uống vài ly rượu dứa, chợt nhớ về chuyện ngày xưa nên tủm tỉm cười nói: “Nha đầu kia mà không tới Đại Sở hòa thân thì sẽ được gả cho vị vương gia nào đó của Bắc Hạ, là nơi gửi thân không tệ!”

Lục hoàng tử không chút khách khí mà phá đám: “Đây là nghĩa công chúa, con gái nuôi của Bắc Hạ, sao có thể tùy tiện gả cho vương gia?”

Gương mặt vương gia Bắc Hạ chợt bao trùm sự bi thương khó hiểu. Nhưng không thể phủ nhận là ông ta khá là hòa nhã với Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nhìn rượu dứa trong tay, nghĩ thầm, nếu không có thị vệ kế bên, nàng sẽ giội thẳng ly rượu này lên mặt cái tên Lục hoàng tử mồm mép láu lỉnh kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.