Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 100

trước
tiếp

Chương 100

Liễu Mi Vũ nhìn hắn ta, hốc mắt đỏ bừng, im lặng nghẹn ngào.

Nhưng Tần Như Lương lại không rảnh qua dỗ nàng ta, hắn ta thản nhiên nhìn Hương Phiến nằm rạp dưới mặt đất rồi đảo qua chỗ Vân Nga.

Nếu hắn ta nhớ không nhầm thì hôm qua Hương Phiến nói chén canh kia là do Vân Nga nấu.

Sau đó Tần Như Lương nghĩ, Hương Phiến đi theo Liễu Mi Vũ đã lâu mà đâu xảy ra chuyện gì, bây giờ Vân Nga vừa đến thì đã không an phận.

Vân Nga không biết mình đã sai ở đâu, nhưng ánh mắt Tần Như Lương làm nàng ta phải sợ hãi.

Người làm sai chẳng phải là Hương Phiến sao?

Một khắc sau, Tần Như Lương nói: “Người đâu, kéo tiện tỳ này xuống, đánh chết cho ta”.

Gia nô muốn kéo Hương Phiến lên, nhưng Tần Như Lương lại chỉ vào Vân Nga: “Không phải, là nàng ta cơ”.

Chân Vân Nga mềm nhũn, quỳ xuống: “Tướng quân tha mạng! Không biết nô tỳ đã làm sai điều gì…”

Hương Phiến nằm rạp dưới đất, nước mắt lã chã, khóe miệng nở nụ cười kỳ dị rồi biến mất.

Tần Như Lương không cho Vân Nga giải thích: “Đưa đi!”

Liễu Mi Vũ ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi tiếng của Vân Nga xa dần thì nàng ta mới khôi phục lại.

Chuyện đã đến nước này, Tần Như Lương không biết nên đối mặt với Liễu Mi Vũ thế nào, chỉ nhìn nàng ta một cái, muốn nói lại thôi, rồi phất tay áo rời đi.

Phủ tướng quân ầm ĩ một hồi, động tĩnh không nhỏ.

Lúc Thẩm Nguyệt ngủ dậy thì sắc trời còn sớm.

Ngọc Nghiên đi vào hầu hạ, sắc mặt hơi tái.

“Sao thế?”

Ngọc Nghiên im lặng một hồi rồi mới nói: “Sáng sớm hôm nay Vân Nga bị đánh chết rồi ạ”.

Thẩm Nguyệt còn chưa tỉnh hẳn, nghe vậy thì ngẩn người: “Bị đánh chết? Ngươi chắc chắn là Vân Nga chứ không phải Hương Phiến sao?”

“Nô tỳ chắc chắn là Vân Nga”, Ngọc Nghiên nói: “Bây giờ cả phủ đều đang truyền tai nhau rằng hôm qua Hương Phiến qua đêm ở viện chủ, sáng nay mới áo rách quần manh quay về Phù Dung Uyển. Tướng quân lúc ấy đang trong cơn thịnh nộ, không hiểu vì sao mà lại kéo Vân Nga đi đánh chết”.

Thẩm Nguyệt ở trên giường trầm ngâm một hồi, híp mắt nói: “Còn vì sao được nữa, chắc chắn là Hương Phiến sử dụng thủ đoạn nào đó để đẩy hết lên người Vân Nga, sau đó khiến bản thân trở nên sạch sẽ chứ gì. Người như Tần Như Lương ấy, trong cơn nóng giận thì chẳng nghĩ gì đâu, nên mới không nói không rằng mà xử tử Vân Nga luôn”.

Nàng chậm rãi đứng dậy, đi xuống giường: “Vân Nga kia tuy không tốt lành gì, nhưng tội không đáng chết, không ngờ Hương Phiến còn ác hơn trong tưởng tượng của ta, vừa ra tay liền đẩy người vào chỗ chết”.

Ngọc Nghiên sợ nàng nghĩ nhiều, bèn an ủi: “Chuyện này không liên quan gì đến công chúa đâu ạ. Chúng ta chỉ làm rơi một cuốn truyện tranh mà thôi, truyện đó cũng đâu dạy nàng ta cách hại người. Vân Nga là do Hương Phiến làm hại, cũng là tướng quân hạ lệnh giết, công chúa đừng tự trách ạ”.

Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Ta việc gì phải tự trách. Có đao trong tay, nàng ta dùng để thái rau nấu cơm hay là giết người thì cũng đều là do nàng ta cả. Hương Phiến có tư thù với Vân Nga, nàng ta đã không chịu nổi nữa rồi. Coi như không có cơ hội này thì Hương Phiến cũng sẽ nghĩ mọi cách để trừ bỏ Vân Nga”.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.