Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 76

trước
tiếp

Chương 76

Tạ Bách An lạch cạch đánh vài cái trên bàn phím, sau khi in kết quả giám định điện tử thầy cậu đã gửi tới xong, lúc này mới tắt máy tính, nhảy xuống ghế dựa.

Ý chí chiến đấu trên mặt Tạ Bách An sục sôi, mẹ, em gái, con nhất định sẽ bảo vệ mọi người thật tốt!

Diệp Mai Hoa hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi, buông tài liệu trong tay xuống, là có người đang nhắc cô sao?

Lục Bách Thiên trùng hợp nhìn thấy, trong lòng căng thẳng, thấp giọng phân phó thư ký đi mua một ít thuốc trị cảm.

Không bao lâu, Diệp Mai Hoa liền thấy thuốc trị cảm để trên mặt bàn cô, di động còn nhận được một tin nhắn.

“Thời tiết thay đổi thất thường, phải chú ý nhiều hơn, phải biết chăm sóc mình thật tốt, công việc mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi, nếu như cần hỗ trợ thì cứ tìm tôi, đừng bướng bỉnh cố sức quá.

Là Lục Bách Thiên nhắn.

Diệp Mai Hoa nhấp miệng, cầm thuốc trị cảm, vứt đi thì tiếc nhưng cô cũng không thể uống nó, dứt khoát nhét vào trong ngăn kéo, mắt không thấy tâm không phiền.

Cô có thể dùng một ít kể nhỏ để làm Tôn Quang Hạo từ bỏ, nhưng Lục Bách Thiên lại khiến cô khá đau đầu.

Đặc biệt là khi đối phương tỏ vẻ không ngại làm một người cha kế.

Bình tĩnh mà xem xét, Lục Bách Thiên quả thật là một người rất tốt, nếu anh ấy đã nói thì nhất định sẽ làm được, cũng có thể chăm sóc cho Trúc Nhã, càng quan trọng hơn là anh ấy cũng là người mà cô đã từng thích.

Nhưng trải qua cảnh lên voi xuống chó sáu năm trước, Diệp Mai Hoa rõ ràng hơn bất cứ ai, gia thế của Lục Bách Thiên gia không thể chấp nhận được sự tồn tại của cô và Trúc Nhã.

Mối duyên tình đã định sẵn là không được chúc phúc vẫn nên chặt đứt thì hơn. Cô không chỉ có một mình, cô còn phải suy nghĩ vì Trúc Nhã.

Chỉ là cô vẫn đang đau đâu không biết phải làm như thế nào, hơn nữa hiện tại Lục Bách Thiên vẫn là ông chủ của cô.

“Mai Hoa, cô đã đi khảo sát công ty Viễn Phát chưa? Như thế nào?” Đường An Na đi tới nói chuyện với khuôn mặt mỉm cười.

Diệp Mai Hoa phục hồi tinh thần lại nói: “Trước mắt mà nói thì cũng không tệ lắm, triển vọng thị trường cũng khá, bước đầu đã có tư cách để nhận đầu tư.’’  Nụ cười bên khóe miệng của Đường An Na gia tăng, làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Phải không? Xem ra còn có thể, vậy đơn hàng này nhờ cô vậy, cô cần phải cố lên đầy, Bách Thiên cùng tôi đều đang bận đơn hàng khác, đừng có phụ lòng mong đợi của Bách Thiên đối với cô đấy.” Dứt lời, Đường An Na xoay người rời đi, ánh mắt kia thoáng qua vẻ ác độc.

Tôn Bân là con riêng của nhà họ Tôn, không danh không phận, không có bất cứ tư cách gì làm người thừa kế của nhà họ Tôn, ngay cả cái công ty con kia cũng chỉ là để tống cổ anh †a, muốn đưa ra thị trường thành công căn bản không có khả năng, nhà họ Tôn sẽ không cho Tôn Bân cơ hội đó.

Diệp Mai Hoa, tôi muốn nhìn xem, cô rơi vào cái bẫy này còn có thể thoát thân như thế nào! Chỉ cần đến lúc đó lỗ sạch vốn, cho dù là Lục Bách Thiên muốn giữ cô lại cũng không làm được!

Đường An Na ngẩng đầu, từng bước rời đi, rõ ràng là muốn nói cho người biết tâm trạng của cô ta rất tốt.

Diệp Mai Hoa không bỏ qua vẻ thâm độc trong ánh mắt của cô ta, âm thầm suy tư, chẳng lẽ… Tôn Bân còn có chuyện cô chưa biết sao?

Xem ra, cô cần phải nghiêm túc hơn rồi.

Cùng Tôn Bân giao tiếp một khoảng thời gian ngắn, Diệp Mai Hoa thật sự bội phục người đàn ông này.

Tôn Bân có thực lực có thủ đoạn, tuyệt đối không phải một bao cỏ, anh ta rất hiểu rõ về tương lại và kế hoạch của công ty, thẳng thắn mà nói, Diệp Mai Hoa rất thưởng thức hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.