Sủng vợ lên trời

Chương 82

trước
tiếp

CHƯƠNG 82: CÔ CỨ CHỜ XEM

Quảng cáo của Cố Ngọc Lam dừng lại
nên Đường Ngọc Sở vô cùng nhàm chán,
cô chạy tới nói chuyện phiếm với nhân
viên công tác.
Hai người là người trong ngành nhưng
Đường Ngọc Sở vừa đẹp vừa dễ nói
chuyện, nhanh chóng hòa nhập với mọi người.

Trong lúc nói chuyện thì nghe thấy
nhân viên ánh sáng nói: “Tôi chưa từng
thấy người nào có diễn xuất tệ như thế,
cho dù người mới ra mắt cũng không tệ
như vậy.”

“Từ lúc tôi vào nghề đến giờ, đây là lần
đầu tiên nhìn thấy nhiều NG như vậy, đúng
là kỷ lục mới, không biết công ty quảng
cáo nghĩ thế nào lại tìm cô ta làm người
phát ngôn.”

“Tôi cầm tấm phản chiếu ánh sáng
đến mức tay nhức mỏi, hình như đạo diễn
cũng cực kỳ tức giận.”

Sau khi Đường Ngọc Sở nghe thấy
tiếng phàn nàn về Cố Ngọc Lam khắp nơi
thì cũng không nói gì.

Kỹ thuật diễn của Cố Ngọc Lam đúng
là không tốt, kết quả như vậy cũng có thể
hiểu được.

Còn vì sao công ty quảng cáo tìm cô
ta quay quảng cáo thì chắc là vì gần đây
Cố Ngọc Lam đã nhận không ít sự chú ý,
hơn nữa có Bùi Hằng Phúc giúp đỡ cho

nên mới đến lượt cô ta.

Đường Ngọc Sở không khỏi bĩu môi.

Người phụ nữ muốn đối phó cô lại coi
nhẹ giới chén cơm ngành giải trí không hề
dễ ăn như vậy, cho dù sau lưng cô ta
mạnh thế nào, nhưng không có kỹ thuật
diễn thì vẫn không làm gì được.

Đường Ngọc Sở nghĩ đến đây thì
không khỏi cười trên nỗi đau của người
khác, cô không hề đồng tình chuyện Cố
Ngọc Lam chịu sỉ nhục.

“Đường Ngọc Sở.”

Tiểu Ngải đi tới sau lưng gọi cô một
tiếng, thái độ đó có chút khinh người.

“Chuyện gì?”

Đường Ngọc Sở nhướng mày, lạnh
nhạt hỏi.

Tiểu Ngải nhanh chóng đi tới đến
trước mặt cô, trong tay cầm một cái quạt
đưa cho cô nói: “Công ty muốn cô cố
gắng xây dựng quan hệ hoà thuận với
Ngọc Lam, đúng lúc bây giờ Ngọc Lam
đang nghỉ ngơi, thời tiết nóng như thế, cô
đi qua quạt mát cho cô ta đi, lát nữa tôi sẽ
quay lại rồi đăng lên mạng.”

Đường Ngọc Sở nghe Tiểu Ngải nói thì
sững sờ, dùng ánh mắt châm chọc nhìn

cô ta cười nói: “Để tôi quạt cho Cố Ngọc
Lam sao?”

“Không sai, nếu muốn làm sáng tỏ thì
cũng phải làm cho thật một chút, nếu
không thì dân mạng tin thế nào?”

Tiểu Ngải nói với vẻ hợp tình hợp lý,
hoàn toàn coi Đường Ngọc Sở là người

hầu sai khiến.

Đường Ngọc Sở lập tức nhíu chặt lại:
“Lâm Tiểu Ngải, hôm nay trời vẫn chưa tối
đâu, cô đã bắt đầu nằm mơ rồi sao? Cô
cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc làm người hầu
cho Cố Ngọc Lam sai khiến sao?”

“Đường Ngọc Sở, cô muốn cãi mệnh
lệnh của công ty sao?”

Dường như Tiểu Ngải đã sớm đoán
được Đường Ngọc Sở sẽ từ chối nên lập
tức cười lạnh một tiếng, dứt khoát dùng
danh nghĩa công ty ép buộc cô.

Đường Ngọc Sở nghe vậy thì cười
lạnh: “Lâm Tiểu Ngải, đừng lấy công ty ra
nói chuyện nữa, ở đây cũng không phải là
Thời Thụy, nếu cô muốn xây dựng hình
ảnh giả dối kia thì tôi có thể phối hợp,
nhưng đừng nghĩ chơi đùa với tôi, tôi đến
đây không phải để hầu hạ Cố Ngọc Lam.”

“Đường Ngọc Sở, cô…”

Tiếu Ngải không nghĩ tới Đường Ngọc
Sở khó chơi như vậy, sắc mặt thay đổi
định quát lớn hai tiếng, nhưng cô ta còn
chưa nói xong lại thấy ánh mắt Đường

Ngọc Sở trở nên mỉa mai.

Làm sao? Muốn dạy dỗ tôi?” Cô trào
phúng cong môi nói: “Ha ha, hay là cô kêu
Cố Ngọc Lam đến quạt cho tôi nhé? Vậy
thì cô cũng có thể quay lại rồi đăng lên
mạng, để cho người khác biết quan hệ
của tôi và cô ta hòa thuận thế nào.”

“Cô mơ đi!”
Lâm Tiểu Ngải không chút suy nghĩ
nói.

Cô ta vừa dứt lời, ánh mắt Đường
Ngọc Sở đột nhiên lạnh lẽo: “Nếu đã như
vậy thì cô có tư cách gì yêu cầu tôi làm
như vậy? Cô quay về nói với Cố Ngọc
Lam, nếu cô ta được nước lấn tới thì cẩn
thận tôi mặc kệ tất cả.”

Thái độ Đường Ngọc Sở không thể nói
là không cứng rắn, thời gian này, Cố Ngọc
Lam dùng mọi thủ đoạn muốn sỉ nhục cô,
cô biết rất rõ.

Người phụ nữ kia thật sự cho rằng cô
dễ bị bắt nạt sao?

Tiểu Ngải thấy Đường Ngọc Sở cứng

răn như thế thì khí thế kiêu ngạo lập tức
giảm xuống, sau đó cô ta cắn chặt răng,
chỉ có thể xám xịt rời đi.

Cô ta vừa đi, Đường Ngọc Sở cũng thu
hồi ánh mắt, lười quan tâm bọn họ.

Cố Ngọc Lam thấy Tiểu Ngải đi lâu
như vậy, trên mặt có chút không kiên
nhân, kết quả lại thấy cô ta một người trở
về, ánh mắt không khỏi hơi trâm xuống:
“Đường Ngọc Sở đâu?”

Sắc mặt Tiểu Ngải có chút khó coi, do
dự một chút mới nói lại lời nói của Đường
Ngọc Sở.

Cố Ngọc Lam nghe Tiểu Ngải nói xong
thì nổi giận, đứng dậy mắng: “Con khốn
kia”

Tiểu Ngải đứng ở phía sau, có chút
nơm nớp lo sợ hỏi: “Ngọc Lam, hiện tại
phải làm sao bây giờ? Người phụ nữ mềm
cứng không ăn, chúng ta vốn không làm gì
được cô ta.”

Cố Ngọc Lam không trả lời, nhưng

gương mặt tức giận trở nên nhăn nhó, cô
ta nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng
Đường Ngọc Sở, ánh mắt tràn đầy ác độc.

Cố Ngọc Lam cũng biết bây giờ rất khó
đối phó Đường Ngọc Sở, nhưng cô ta
càng cảm thấy sau lưng Đường Ngọc Sở
có người đàn ông kia.

Lần này cô ta muốn tìm cơ hội sỉ nhục
Đường Ngọc Sở, cũng dạy dỗ cô ta một
trận, lại không nghĩ rằng không sỉ nhục
Ñ được thì ngược lại còn xấu hổ.

Cổ Ngọc Lam vô cùng oán hận, tràn
đầy ghen ghét.

Dựa vào cái gì mỗi lần con khốn kia
đều sống tốt hơn cô ta chứ?

Đàn ông, thân phận, thậm chí là tài sản
nhà họ Đường… Mỗi lần cô ta phải ngước
nhìn cô, thậm chí sống dưới hơi thở của
cô.

Cảm giác này, cô ta thật sự chịu đủ rồi!

“Ngọc Lam?”

Tiểu Ngải và Tiểu Mỹ thấy Cố Ngọc
Lam thay đổi vẻ mặt liên tục thì không

khỏi có chút hoảng hốt.

Cô Ngọc Lam hít một hơi thật sâu, đè
xuống cơn tức giận trong lòng, lạnh lẽo
nói: “Không sao, sau này sẽ còn rất nhiều
cơ hội giải quyết cô ta, đi đi, để cô ta đến
quay clip, lần này tôi buông tha cho cô ta
trước đã.”

“Được.”

Tiểu Ngải gật đầu, lại đi gọi Đường
Ngọc Sở một lần nữa.

Lần này Đường Ngọc Sở đến, nhưng
vẻ mặt lại mang theo sự lạnh lẽo.

Cô đứng trước mặt mấy người bọn họ,
không kiên nhẫn nói: “Muốn quay thì mau
quay đi.”

Vẻ mặt của mấy người Cố Ngọc Lam
và Tiểu Ngải rõ ràng cứng lại một chút, sau
đó Cố Ngọc Lam hít một hơi thật sâu, đáy
mắt lướt qua một tia nhẫn nhịn, gật đầu
với Tiểu Ngải.

Tiểu Ngải lạnh lùng nói với Đường
Ngọc Sở: “Đứng bên cạnh Ngọc Lam.”

Đường Ngọc Sở bĩu môi, đi tới, sau đó

đứng song song với Cố Ngọc Lam.

Hai người đứng chung một chỗ, một
người có vẻ mặt lạnh nhạt, một người cô
găng kiềm nén lửa giận, nhìn thế nào cũng
không thấy hòa thuận.

Một lát sau, Đường Ngọc Sở đột nhiên
cười lạnh: “Cố Ngọc Lam, mọi người đều
rất bận, nếu cô tiếp tục dùng vẻ mặt này,
tôi thấy đừng quay thì hơn.”

Cố Ngọc Lam hít một hơi thật sâu, đối
mặt nhìn Đường Ngọc Sở, rốt cuộc cũng
nở một nụ cười.

Nhưng nụ cười kia cũng không hiền
lành, thậm chí bâu không khí tràn ngập
đối đầu gay gắt.

“Đường Ngọc Sở, cô cũng đừng đắc ý,
cô thật sự cho rằng tôi không trị không
được cô sao?”

“Ha ha, có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết
đi, tôi theo đến cùng.”

Đường Ngọc Sở mỉa mai cười hai
tiếng, khuôn mặt không sợ chút nào.

Gò má Cố Ngọc Lam giật giật hai cái,

trong mắt lóe lên sự u ám, hừ nói: “Cô cứ
chờ xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.