Sủng vợ lên trời

Chương 56

trước
tiếp

CHƯƠNG 56: SỈ NHỤC

Vào ngày thứ hai sau khi hạng mục kết
thúc, Đường Ngọc Sở nhận được điện
thoại của Đường Tùng.

Sau khi hai ba con nói chuyện ngắn
ngủi xong, cúp máy.

Lục Triều Dương ôm lấy Đường Ngọc
Sở từ phía sau, cằm đặt trên vai cô, khẽ
hỏi: “Ba em tìm em có chuyện gì sao?”

Đường Ngọc Sở nghiêng mặt qua,
thuận thế dựa vào lòng anh, cười nói:
Không có gì, ngày mai là đại thọ lần thứ
năm mươi của ba em, ông ấy bảo em trở về.
“Vậy em muốn về không?”

Lục Triều Dương khẽ hôn lên môi cô,
hỏi.

“Không muốn, nhưng nhất định phải
về, bất kể thế nào, đó cũng là ba của em.
Nếu như mẹ em còn sống, chắc chắn bà
cũng không muốn thấy em và ông ấy như

thế này.”
Đường Ngọc Sở thở dài một hơi, giọng
điệu có chút bất lực.

Từ lúc dọn ra ngoài đến nay đã được
gần một tháng, hai ba con không ai liên
lạc với ai, hôm nay Đường Tùng có thể
chủ động gọi điện thoại cho cô, sao cô có
thể không trở về?

Lục Triều Dương quay người cô lại, ôm
vào lòng: “Ngày mai anh sẽ bảo Thanh
Chiêu chuẩn bị quà chúc mừng, để em
mang về, đừng lo lắng.”

“Ừm, cảm ơn”

Đường Ngọc Sở cười trong lòng anh,
nhưng ánh mắt lại có chút lo lắng.

Sau khi trở về, chắc chắn không thể
tránh được việc chạm mặt Cố Ngọc Lam
và Bùi Hằng Phúc, với tính cách của Cố
Ngọc Lam, lần trước phải chịu thiệt thòi
lớn như vậy, không biết cô ta sẽ làm ra trò
gì nữa.

Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Sở không
khỏi cảm thấy phiền phức.

Dường như Lục Triều Dương cảm nhận

được cảm xúc của cô, không khỏi nhẹ

giọng an ủi: “Sẽ không có chuyện gì đâu,
nếu như không được, đến lúc đó nhớ trở
về sớm, anh đi đón em”

“Được”

Nghe thấy Lục Triều Dương nói như
vậy, Đường Ngọc Sở mới nở nụ cười.

Tám giờ tối ngày hôm sau, đại sảnh
cung đình phục cổ của nhà họ Đường
được trang trí rực rõ, đèn treo pha lê tỏa
ánh sáng lấp lánh, khánh mời đến chúc
mừng sinh nhật đông vô kể.

Tập đoàn Đường thị ở thành phố Bắc
Ninh, tuy không phải gia đình quá giàu có
danh giá, nhưng Đường Tùng cũng là
người lâu năm trong giới làm ăn, quan hệ
rộng lớn, thọ tiệc của ông cũng toàn là
những tinh anh trong giới thượng lưu,
người có tiếng trong những gia đình danh
giá.

Lúc Đường Ngọc Sở nhìn thấy nhà,
Đường Tùng đang vui vẻ đón khách mời ở
cổng.

Bên cạnh ông, Triệu Uyển Nhan trang

điểm vô cùng cẩn thận, dáng vẻ cao quý
của một phu nhân giàu có.

Đường Ngọc Sở bước về phía đó,
gương mặt ảm đạm kêu lên một tiếng:
“Ba”

“Trở về rồi?”

Lúc Đường Tùng nhìn thấy Đường
Ngọc Sở, nụ cười trên mặt chợt tắt đi, rồi
nói: “Hôm nay khách hơi đông, một lát
nữa nhớ giúp ba chào hỏi.”

“Vâng.”

Đường Ngọc Sở gật đầu, gương mặt
vần bình đạm như cũ, cô cũng không nói
gì nữa, quay người đứng sang một bên.

Suốt một lúc, cô như không nhìn thấy
Triệu Uyển Nhan, đến cả chào hỏi cũng
không có.

Nụ cười trên mặt Triệu Uyển Nhan khẽ
đông cứng lại, khóe môi bà ta khẽ động
đậy, ánh mắt hiện lên sự ác ý.

Bà ta trừng mắt nhìn Đường Ngọc Sở,
bà ta biết Đường Ngọc Sở cố ý muốn
khiến bà ta xấu mặt.

Đường Ngọc Sở vờ như không thấy,
chọn một vị trí để đứng, cũng không động
đậy gì.

Cũng đúng lúc này, Đường Ngọc Sở
nhìn thấy Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam
đang ở đại sảnh cách đó không xa.

Cố Ngọc Lam mặc một bộ lễ phục
màu đỏ gợi cảm, gương mặt được trang
điểm tinh tế, càng thêm phần yêu kiều, có
lẽ là bởi vì mới mang thai, không thể nhìn
rõ bụng, vì vậy vóc dáng vẫn đẹp như cũ.

Còn Bùi Hằng Phúc, vẫn luôn khoác

trên mình dáng vẻ của một chàng trai dịu
dàng cao quý.

Nhìn thấy hai người đó đứng cùng
nhau, Đường Ngọc Sở có chút bừng tỉnh,
nghĩ đến Lục Triều Dương.

Cô nghĩ, nếu như lúc này anh cũng có
thể đứng bên cạnh mình, xuất hiện ở

những trường hợp như vậy, vậy thì tốt biết
bao.

Đường Ngọc Sở có hơi buồn cười.

Cô kết hôn với Lục Triều Dương còn

chưa đến một tháng, nhưng ảnh hưởng
của anh với cô, lại lớn đến như Vậy.

Cô biết rất rõ, lần trước lúc tham gia lễ
đính hôn của Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc
Lam, trong lòng cô vẫn có chút không
thoải mái, nhưng bây giờ, cảm giác ấy đã
không còn nữa rồi.

ở bên cạnh Lục Triều Dương một
tháng, đã xóa bỏ đi mấy năm mà cô ở bên
Bùi Hằng Phúc!

Lúc Đường Ngọc Sở đang xuất thần,
Cố Ngọc Lam đột nhiên nắm lấy cánh tay
Bùi Hằng Phúc, đi đến trước mặt cô, cao
ngạo hỏi: “Đường Ngọc Sở, sao tối nay

không thấy người đàn ông ở cùng cô đêm
hôm nọ?”
“Liên quan gì đến chị?”

Đường Ngọc Sở lạnh lùng nói, cô cảm
thấy người phụ nữ này thật chướng mắt.

Cố Ngọc Lam trừng mắt với cô, gương
mặt phẫn nộ.

Năm chữ này, khiến cô ta nhớ đến sự
sỉ nhục mà cô phải chịu buổi tối hôm đó ở

nhà hàng.

Cô ta vốn tưởng rằng, người đàn ông
hôm đó sẽ cùng Đường Ngọc Sở trở về
hôm nay, muốn nhân cơ hội này để sỉ
nhục lại, nhưng không ngờ là Đường Ngọc
Sở không đưa về cùng.

Ánh mắt Cố Ngọc Lam bất ổn một lúc,
đột nhiên cười nói: “Đường Ngọc Sở, chắc
không phải cô lại bị bỏ rơi rồi chứ? Tôi đã
nói mà, người đàn ông như Vậy, soa có thể
thích cô chứ? Theo tôi thấy, người ta chỉ

muốn chơi đùa cô, sau đó đá phắt cô đi
mà thôi?”

“Liên quan gì đến chị?”

Giọng nói của Đường Ngọc Sở lạnh đi
vài phần, rõ ràng cô đang không vui vì lời
nói của Cố Ngọc Lam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.