Sủng mỵ

Chương 7-8

trước
tiếp

Quyển 1 – Chương 7: Yêu thú cửu giai

Thân thể Sở Mộ nhỏ bé, mượn lực nhánh cây nhảy dựng lên lao về phía Thanh Điểu, khảm đao trong tay lật ngược chém ra.

Rất gần.

Sở Mộ phán đoán phi thường chính xác, một đao kia hạ xuống chính là quỹ tích Thanh Điểu phi hành.

“Kéc !” Thanh Điểu phát ra tiếng kêu bén nhọn, khi Sở Mộ chém một đao lên trên người nó, Thanh Điểu khẽ vỗ cánh bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ.

Sở Mộ chỉ thấy thân ảnh màu xanh lướt qua trước mặt mình, một đao kia chỉ chém trúng phần đuôi Thanh Điểu làm rớt xuống mấy cọng lông chim.

“Cực Ảnh? Con Thanh Điểu này cũng quá biến thái rồi.” Sắc mặt Sở Mộ thay đổi, hoàn toàn không ngờ rằng Thanh Điểu đã học xong kỹ năng Cực Ảnh tăng tốc trong nháy mắt.

Sau một đao thất bại, Sở Mộ từ độ cao gần mười thước trực tiếp rơi xuống đất, may mà phía dưới là bãi cỏ mềm mại, Sở Mộ hạ xuống quay cuồng một vòng hóa giải lực chấn động vào hai chân.

Sở Mộ ngẩng đầu lên tiếc nuối nhìn thoáng qua đầu Thanh Điểu kia.

Thông thường sau khi Thanh Điểu đạt tới sáu giai mới có thể nắm giữ kỹ năng Cực Ảnh.

Đầu Thanh Điểu này rõ ràng chỉ có thực lực bốn giai lại có thể thi triển ra kỹ năng sáu giai, nói rõ đây là một con Thanh Điểu tư chất rất cao.

Chủng tộc cao đẳng, tư chất cũng cao, nó quả thực là Hồn sủng chiến đấu hoàn mỹ. Nếu có thể bắt sống tuyệt đối có khả năng đánh bại những người khác trên đảo.

“Kéc. . . . . .”

Bỗng nhiên Thanh Điểu kêu to một tiếng, thân ảnh màu xanh từ trên không trung vẽ ra đường vòng cung tuyệt đẹp.

“Hỏng bét.” Sở Mộ trong giây lát ý thức được bản thân mình đã chọc giận Thanh Điểu, cầm lấy khảm đao liều mạng chạy trốn lẫn vào trong bụi cỏ rậm rạp.

“Vù vù vù vù. . . ~!” Cuồng phong mãnh đập vào sau lưng Sở Mộ làm cho hắn cảm giác hô hấp khó khăn, những tảng đá chung quanh đó cũng bị gió thổi dạt ra bốn phía.

“Toàn Phong (gió lốc)? Trời đất ơi…” Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua liền phát hiện một trận khí lưu đang cuốn tới chỗ mình, bụi cỏ và rừng cây cũng bị cơn lốc thổi dạt nghiêng ngã.

Gió lốc cao chừng bốn, năm thước đủ để cuốn bay vật thể nặng, một khi từ trên cao té xuống bảo đảm không chết cũng trọng thương.

Khí lưu chung quanh sắc bén như lưỡi đao, lúc gió lốc cách Sở Mộ khoảng mười thước, hắn đã cảm giác có lực lượng vô hình kéo mình lùi vào trong gió lốc.

“Rống ~!”

Bỗng nhiên có một tiếng như trâu rống từ trong rừng vang lên, ngay sau đó ở giữa Sở Mộ và cơn lốc xuất hiện một sinh vật thật to nặng nề như kỵ binh mặc trọng giáp.

Gió lốc quét qua vị trí sinh vật trọng giáp kia làm cho con Hồn sủng này bị cuốn lên cách mặt đất vài phân.

Đầu Hồn sủng này hình thể khổng lồ, gió lốc không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với nó, chẳng qua là không ngừng lượn lờ bên cạnh lúc nhấc lên lúc hạ xuống mà thôi.

Sinh vật trọng giáp xoay tròn vài vòng cuối cùng từ từ hạ xuống đất. Còn gió lốc giống như gặp chướng ngại không vượt qua nổi, cuối cùng từ từ tiêu tán vào không khí.

“Ni Đa Thú, xuất hiện đúng là kịp thời.” Sở Mộ nhìn thoáng qua con Hồn sủng có tầng khải giáp dày y như Tê Ngưu (gần giống trâu nước), thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

Ni Đa Thú là Hồn sủng loại hình lực lượng và phòng ngự tuyệt đối cường hãn, cấp bậc chủng tộc là cao đẳng. Từ ngoại hình đặc thù của con Ni Đa Thú ở trước mắt để phán đoán, con Ni Đa Thú này tuyệt đối là đạt tới tám giai trở lên.

“Hống ~!”

Ni Đa Thú hiển nhiên là bị Thanh Điểu đánh nhầm chọc giận, há miệng bắn ra mấy luồng âm bạo bay tới Thanh Điểu.

Âm bạo nổ tung ngay vị trí cánh trái Thanh Điểu, trực tiếp chấn cho nó lật úp nghiêng người.

“Phốc phốc ~~~!” Thanh Điểu rơi xuống một gốc cây nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu lên quan sát tình huống.

Có lẽ Thanh Điểu ý thức được Ni Đa Thú lợi hại, cũng không dám tiếp tục công kích nữa, giương cặp mắt tàn bạo nhìn thoáng qua Sở Mộ rồi bất đắc dĩ đập cánh bay đi.

“Cao đẳng Hồn sủng quả nhiên không dễ dàng bắt sống.” Nhìn Thanh Điểu rời đi, Sở Mộ cũng lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng dâng lên mấy phần tiếc nuối.

Sau khi gió lốc lắng xuống, khu rừng nơi này đã xốc xếch, nghiêng ngã không còn như lúc đầu. Sở Mộ lo lắng sẽ bị Thanh Điểu tức giận quay lại gây phiền toái nên phải tìm kiếm địa điểm bố trí bẫy mới.

May mà dọc theo con đường này tương đối an toàn, Sở Mộ không có đụng phải Hồn sủng hung tàn, vô cùng thuận lợi tìm được một địa phương thích hợp cài đặt bẫy rập. Sở Mộ lại bắt đầu một vòng chờ đợi mới.

“Những tên kia hẳn là đã bắt đầu tăng cường thực lực Hồn sủng của mình rồi.” Sở Mộ không nhịn được bắt đầu lầm bầm mấy câu. Muốn lấy được Hồn sủng tốt, Sở Mộ nhất định phải có đầy đủ gan dạ, sáng suốt và kiên nhẫn.

Một ngày đợi chờ không có gì thu hoạch, Sở Mộ tựa vào nhánh cây nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng sáng trên cao, vẻ mặt lờ mờ có vẻ buồn bã hiu quạnh, theo bản năng đặt tay lên trái tim của mình.

Ma quỷ bên trong thân thể vẫn luôn tồn tại, điều này làm cho Sở Mộ cảm giác mỗi thời mỗi khắc mình hô hấp đều bị đè nén. Hơn nữa, Sở Mộ đã mơ hồ cảm giác được con quỷ này sắp tiến đến giai đoạn ba giai, vì vậy hắn đã cách tử vong gần thêm một bước.

“Không biết còn có thể sống được bao lâu nữa.” Sở Mộ lẩm bẩm tự hỏi một câu, sau đó nhắm mắt lại thiêm thiếp ngủ.

Sở Mộ ngủ trên cây vẫn luôn bị lo lắng bao phủ, nguy hiểm lúc nào cũng cận kề làm cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm tịch liêu và u ám.

Lại là chờ đợi ba ngày liên tục.

Sáng sớm một ngày nọ, Sở Mộ giật mình tỉnh lại, trợn mắt nhìn xuống dưới.

Cách Lạp Quái.

Trái tim chợt tăng tốc.

Sinh vật trước mặt ít nhất cũng cao hai thước dài bốn thước, thực lực vượt qua chín giai, Sở Mộ hô hấp lập tức ngừng lại.

Cách Lạp Quái được xưng là Hỏa Tích (tắc kè lửa), là Hồn sủng Yêu Thú giới – Thú hệ – Tích tộc, có Hỏa thuộc tính và kỹ năng Hỏa hệ, miệng phun hỏa diễm có thể trực tiếp đốt chết Lão Lang của đám chấp sự.

Ngoại trừ cái đó ra, lực phòng ngự thân thể của Cách Lạp Quái cũng phi thường cường hãn, tầng giáp sừng bao trùm bên ngoài đủ cứng để chống đỡ Lão Lang cắn xé một canh giờ mà không có bất kỳ tổn thương gì.

Với loại Hồn sủng này, Sở Mộ ngay cả suy nghĩ một chút cũng không dám. Dù sao Cách Lạp Quái không chỉ là đẳng cấp chủng tộc vượt qua cao đẳng, ngay cả giai đoạn thực lực cũng quá mạnh.

Thân thể cao lớn kia chậm rãi bò qua phía dưới Sở Mộ, hoàn toàn không thèm để ý bẫy rập của Sở Mộ nằm dưới đất. Hơn nữa cũng không ăn mồi, cứ như vậy ngang nhiên đi ngang qua cây đại thụ.

Một cỗ khí tức nóng bỏng tràn qua, Sở Mộ sợ hãi chảy mồ hôi đầm đìa nhưng không dám có bất kỳ cử động khác lạ nào.

Cách Lạp Quái nghi ngờ dừng lại chốc lát rồi tiếp tục cất bước đi tới.

Sau khi nhìn thấy Cách Lạp Quái rời đi, Sở Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm, dõi mắt nhìn bóng lưng con Hồn sủng khổng lồ kia đi xa. Sở Mộ thầm ao ước nếu có thể bắt sống nó, bản thân mình không những dư sức đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, thậm chí có thể chạy thoát khỏi sự trói buộc từ đám chấp sự.

Chỉ tiếc rằng đây là suy nghĩ rất khó thực hiện.

“Xẹt xẹt ~!”

Khi Sở Mộ đang than thở bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ truyền đến.


Quyển 1 – Chương 8: Chủng tộc dị biến – Nguyệt Quang Hồ

“Cách Lạp Quái mới vừa từ nơi này đi qua, còn có Hồn sủng dám đi qua nơi này, không biết lại là một đầu yêu thú hung hãn nào đây?” Sở Mộ âm thầm suy đoán.

Thực lực Cách Lạp Quái đạt tới hơn chín giai đi ở phía trước cách đó không xa, sinh vật này tỏa ra khí tức riêng của mình làm cho Hồn sủng nhược tiểu phải nhượng bộ lui binh.

Thanh âm vang lê trong bụi cỏ, chỉ chốc lát sau từ bên trong chui ra một con Hồn sủng nhỏ xinh.

Con Hồn sủng này cảnh giác nhìn thoáng qua Cách Lạp Quái cách đó không xa, sau đó từ từ tiếp cận bẫy thức ăn.

“Lam Tinh Hồ, tại sao lại là một con ấu hồ nữa?” Sở Mộ nhìn tên tiểu tử kia đi tới trong lúc nhất thời hết chỗ nói rồi.

Con Lam Tinh Hồ này to gần bằng con ấu hồ Sở Mộ thấy lúc trước, bộ dạng cũng khá giống, bao gồm cả cái đuôi, chiều cao khảng chừng bốn mươi phân.

Hơn nữa, từ bộ lông thưa thớt để suy đoán thì hẳn là một con yêu thú còn nhỏ, dùng tiêu chuẩn nhân loại đánh giá đại khái chính là một đứa trẻ mới sinh vừa biết đi không lâu.

“Lam Tinh Hồ hẳn là cao hơn Hồng Vân Hồ một chút, chỉ tiếc vẫn là sủng vật thích hợp cho nữ tử ôm ngủ mà thôi.” Sở Mộ cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ trơ mắt nhìn tên tiểu tử kia cướp mồi của mình đi.

Lúc tên tiểu tử lấy mồi của Sở Mộ đi còn cố ý quan sát tình huống chung quanh, hiển nhiên đây là một con Hồn sủng tương đối cơ trí.

“Thực lực chủng tộc không mạnh mẽ, giai đoạn quá yếu, ai dà…” Nội tâm Sở Mộ ảm đạm không dứt, thuận tay ngắt một miếng lương thực đưa vào trong miệng tiểu Thanh Trùng ở trên bả vai.

Tiểu Thanh Trùng khoan khoái đón lấy, gục ở trên vai Sở Mộ gặm lấy gặm để.

Thời gian đợi chờ là gian nan và vô vị nhất, Sở Mộ không có đuổi tiểu Thanh Trùng đi, coi như là để lại làm bạn với mình cho qua ngày. Mặt khác, mặc dù tiểu Thanh Trùng không tính là Hồn sủng nhưng lòng cảnh giác rất cao, mỗi lần có Hồn sủng cường đại xuất hiện nó sẽ lên tiếng nhắc nhở Sở Mộ.

Tiếp tục chờ đợi ba ngày vẫn không thu hoạch được gì, Sở Mộ phải đổi sang một địa phương khác.

“Cái này… tình huống kiểu gì đây? Đi nhầm vào hang ổ hồ ly hay sao nhỉ? Tại sao lại là một con ấu hồ?”

Ngày thứ mười lăm, Sở Mộ lại nhìn thấy một con ấu hồ đi tới trộm thức ăn của mình một lần nữa.

Thứ Sở Mộ sử dụng làm mồi chính là mảnh nhỏ hồn hạch lấy từ thân thể Hồn sủng. Thông thường Hồn sủng sẽ xem như là thức ăn mỹ vị.

Sở Mộ chỉ có chút ít mảnh nhỏ hồn hạch mà thôi, số lượng cũng có hạn, làm gì dư dả để cho mấy con hồ ly chết bầm này ăn trộm liên tục vậy chứ?

Rốt cuộc Sở Mộ không thể nhẫn nhịn được nữa, ngay khi một con Nguyệt Quang Hồ mò tới cố gắng lấy trộm mảnh nhỏ hồn hạch của mình, quyết đoán buông thả bẫy rập xuống.

“Ô ~~~ !” Ấu sủng Nguyệt Quang Hồ lập tức ý thức được nguy hiểm, thế nhưng rất nhanh làm ra phản ứng, tại bẫy rập trầm xuống trong nháy mắt đó, dùng nhỏ móng vuốt bắt được một cây chôn ở tầng đất dưới rể cây, thân thể treo ngược ở bẫy rập dưới năm mươi phân vị trí.

(ấu sủng: hồn sủng còn nhỏ, thời kỳ sơ sinh)

“Vù …” Nguyệt Quang Hồ động tác phi thường bén nhạy, nhanh chóng đạp chân vào góc bẫy rập mượn lực rồi nhảy ra ngoài.

Sở Mộ ngẩn người ra, con Nguyệt Quang Hồ này hiển nhiên chỉ là ấu thú lại thể hiện hành động nhanh nhẹn như thế, phải biết rằng đây là bẫy rập dành cho Hồn sủng ba giai đó nha!

“Sa sa sa…”

Khi Sở Mộ cho rằng tiểu tử kia đã thành công chạy trốn, con sâu nhỏ đứng ở trên bả vai Sở Mộ bỗng nhiên phát ra thanh âm sàn sạt, ngay sau đó là một luồng tơ màu trắng từ trong miệng tiểu Thanh Trùng bay ra.

Sợi tơ trắng quấn lấy Nguyệt Quang Hồ ở giữa không trung vô cùng chính xác, Nguyệt Quang Hồ bối rối một trận, thân thể mới vừa chạm vào trên đỉnh bẫy rập lại bị sợ tơ trắng trói chặc.

“Phốc ~~~!” Con sâu nhỏ liên tục phun tơ, một đống tơ trắng mềm mại, sềnh sệch quấn quanh thân thể Nguyệt Quang Hồ mấy chục vòng. Trong chốc lát đã hoàn toàn bao phủ thân thể Nguyệt Quang Hồ, khiến cho con ấu hồ này không có bất kỳ cơ hội chạy thoát.

Ấu hồ không ngừng chật vật né tránh, lăn lộn cố gắng thoát khỏi sợi tơ quấn quanh. Mặc dù tốc độ của nó nhanh nhẹn nhưng lực lượng lại quá yếu nhược, căn bản không có cách nào tránh thoát, dần dần mệt mỏi mất đi khí lực giãy dụa.

Sở Mộ nhìn con sâu xanh đến xuất thần, rồi lại nhìn sang ấu hồ bị vây khốn không nhịn được nở nụ cười vui vẻ, vỗ vỗ đầu tên đồng bọn nhỏ bé kia, nói: “Làm tốt lắm, không nghĩ tới ngươi còn có thể nhả tơ, quả nhiên là mang đến may mắn cho ta.”

Sâu xanh khẽ co quẫy thân thể trên bả vai Sở Mộ, bộ dạng có vẻ dương dương đắc ý.

Sở Mộ lại thưởng cho con sâu xanh một mảnh lương khô, bản thân chậm rãi đi tới trước mặt Nguyệt Quang Hồ, quyết đoán ôm tiểu tử này trở lại trên cây.

Trên mặt đất thường xuyên có Hồn sủng cường đại đi qua, Sở Mộ tự nhiên không dám dừng lại dưới đó quá lâu.

Ấu hồ nằm gục một chỗ, con ngươi không ngừng chuyển động ra vẻ không cam lòng, nếu có cơ hội tùy thời sẽ tìm cách chạy trốn.

“Kỳ quái, trên trán con này tại sao cũng có ấn ký Nguyệt Nha màu trắng bạc?” Sở Mộ rất nhanh chú ý tới ấn ký đặc thù trên trán Nguyệt Quang Hồ.

Trong nhóm Hồn sủng Yêu Thú giới – Thú hệ – Hồ tộc, chỉ có chủng tộc Ngân Nguyệt Hồ là trên trán có ấn ký Nguyệt Nha màu trắng bạc.

Sở dĩ chúng nó được gọi là Nguyệt Quang Hồ là vì loại Hồn sủng này có năng lực hấp thu ánh trăng hóa thành lực lượng cho mình.

Sở Mộ nhớ lần đầu tiên gặp phải ấu hồ, đó là một đầu thú lai giữa Hồng Vân Hồ và Ngân Nguyệt Hồ, đẳng cấp chủng tộc chỉ là hạ đẳng.

Lần thứ hai gặp phải chính là Lam Tinh Hồ cũng là hạ đẳng, chỉ cao hơn Hồng Vân Hồ chút xíu. Sở Mộ loáng thoáng nhớ rằng trên trán Lam Tinh Hồ ấn ký hình trăng rằm này, chỉ có điều lúc ấy không có để ý quá mức mà thôi.

Lần thứ ba gặp phải Nguyệt Quang Hồ lại là chủng tộc trung đẳng, vì thế Sở Mộ không thể tưởng tượng nổi trên trán tiểu tử này vẫn có ấn ký trăng rằm màu trắng bạc.

“Ấn ký kiểu này chỉ có Ngân Nguyệt Hồ mới có, tại sao ba con ấu hồ đều có nhỉ? Chẳng lẽ ba con ấu hồ này thật ra chỉ là một?” Sở Mộ ngó chừng con ấu hồ trong tay, lầm bầm tự nhủ trong lòng.

“Cùng là một con? Chuyện này hẳn là không thể, ba đầu ấu hồ hoàn toàn không giống nhau, không thể nào là…”

Sở Mộ cũng chỉ thuận miệng suy đoán một chút, trên thực tế mặc dù Hồng Vân Hồ, Lam Tinh Hồ, Nguyệt Quang Hồ đều là Hồ tộc, nhưng thuộc về ba loại á tộc khác nhau, không thể nào là cùng một con được.

Hồn sủng ra đời trực thuộc chủng tộc gì sẽ vĩnh viễn nằm ở chủng tộc, không thể nào cải biến giống loài được.

Dĩ nhiên, còn có một tình huống cực kỳ đặc thù tồn tại.

Hồn sủng mới ra đời sẽ dùng đẳng cấp chủng tộc để xác định, đẳng cấp chủng tộc sẽ quyết định năng lực và giai đoạn phát triển sau này của mỗi loại Hồn sủng, hiển nhiên là không có cách nào thay đổi.

Nhưng mà trong lĩnh vực Hồn sủng còn có một tình huống vô cùng hiếm thấy – đó chính là chủng tộc dị biến.

Trên lý luận, tất cả Hồn sủng đều có thể không ngừng gia tăng thực lực, ví như nói một con Lão Lang thuộc chủng tộc cao đẳng, từ một giai từ từ huấn luyện sẽ có thể tăng lên ba giai, hoặc cao hơn nữa.

Nhưng mà mỗi loại Hồn sủng cuối cùng sẽ có một bình cảnh, cho dù giai đoạn còn đang tăng lên nhưng bởi vì giới hạn chủng tộc làm cho chúng nó gia tăng thực lực rất là chậm chạp.

Vào lúc đó một ít Hồn sủng có huyết thống biến dị có khả năng phát sinh chủng tộc dị biến với tỷ lệ cực kỳ nhỏ bé, từ một chủng tộc cấp bậc thấp dị biến thành một chủng tộc cao cấp hơn.

Sở Mộ từng nghe nói qua một con Lão Lang có tiềm lực lớn, sau quá trình nỗ lực lâu dài cuối cùng dưới cơ duyên thích hợp dị biến thành Khủng Lang vô cùng cường đại.

Đẳng cấp chủng tộc loài Khủng Lang cao hơn Lão Lang rất nhiều, sáu giai Khủng Lang ít nhất có thể đánh bại ba đầu Lão Lang đồng dạng ở thực lực sáu giai.

Dị biến có thể nói là kỳ tích tuyệt thế trong thế giới Hồn sủng, cũng là vui mừng lớn nhất đối với nhóm Hồn sủng sư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.