Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng Full

Chương 5

trước
tiếp

Chương 5: Anh ta rốt cuộc là ai?

 

Cơ thể Bùi Quang Tuấn không tự chủ được bất giác lui lại,
cảnh tượng trước mắt hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh ta.
‘Vương Thiên Mộc là aï? Đó chính là chỉ huy cao nhất của chiến
khu Miền Trung của Việt Nam, nhưng tại sao anh ta lại cung
kính người đàn ông trước mặt như vậy? Sau cú sốc, trong lòng
liên Bùi Quang Tuấn dâng lên nỗi sợ hãi vô cùng, trong chuyện
này đã không còn là đội trưởng đội cơ động nhỏ bé như anh có.
thể tham dự vào. Chuyện lần này mọi thứ đều trở nên lớn hơn.
Ngay cả nhân vật tầm cỡ như Vương Thiên Mộc cũng đều đích
thân đến thành phố Huế nhỏ bé của bọn họ. Lúc này, anh ta
theo bản năng cảm nhận được thành phố Huế sắp có chuyện

nghiêm trọng xảy ra

Nghĩ đến đây Bùi Quang Tuấn không khỏi toát mồ hôi lạnh,
ngay sau đó, anh ta nhanh chóng quay người lại, hét lớn với
đám người của mình: “Lùi lại, lùi lại, thu vũ khí, thu vũ khí, lui lui

lui

Ngay lúc này, cho dù là Vương Thiên Mộc hay là Tiêu Hạo
Thiên cũng đều không quan tâm bọn họ. Vương Thiên Mộc vấn

quỳ gối trên mặt đất, nước mắt không kìm được mà chảy xuống,

Anh ta không thể quên ân nghĩa, lúc anh ta trên chiến
trường ở Bắc Phi, Tiêu Hạo Thiên cùng một đám anh em Thiên
Thần cứu anh ta hết lần này đến lần khác, dẫn anh ta cùng đi
chiến đấu. Cá đời anh ta sẽ không bao giờ quên được cánh
Tiêu Hạo Thiên dẫn đầu các anh em trong Thiên Thần đến giúp
đỡ các chiến sĩ của Việt Nam. Cho dù là bị thương năng, anh ta
cũng không quản ngại khó khăn. Chỉ vì câu nói của Tiêu Hạo
Thiên, đó cũng là một quy tắc thép của Thiên Thần, ‘Kẻ nào

xâm phạm đến người của Việt Nam ta, xa đâu cũng giết!”

Cho dù là sau này anh ta rút khỏi Thiên Thần, nhưng anh ta
vẫn có thể nghe được tin tức rằng những người tướng sĩ của
Thiên Thần đã lần lượt tiêu diệt thế lực kẻ thử của Việt Nam ở
bên ngoài lãnh thổ. Có thể nói, cho dù nhìn từ góc độ nào thì
Tiêu Hạo Thiên cũng đều là người được Vương Thiên Mộc kính

trọng nhất cuộc đời! Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Mặc dù Tiêu Hạo Thiên không phải là chiến thần gia nhập.

Việt Nam, nhưng anh vô hình chung lại bảo vệ chiến thần của

 

Việt Nam! Mặc dù anh không phải là tướng sĩ của Việt Nam,
nhưng những năm qua, anh đã dẫn dắt Thiên Thần bỏ ra rất
nhiều cho Việt Nam. Nhiều đến mức không thế đếm được.
Nhưng với sự ồn tại như vậy, con gái ruột của anh lại bị hấm.
hại như vậy! Bây giờ Vương Thiên Mộc hận không thế tự tay

chém sống những tên cặn bã đó!
Lúc này, Thiên Nhất cũng đi ra ngoài, lạnh lùng quát lớn với

‘Vương Thiên Mộc: “Vương Thiên Mộc, dẫn đội cơ động của

 

Nam tới đây, cậu có phụ lòng chúng tôi không? Hả? Cậu.
được đấy, không phải Đại ca cứu cậu hết lần này tới lần khác
sao? Há? Thật sự là mắt chó của cậu bị mù rồi! Hôm nay cậu
dám động vào dù chỉ một chút, bố mày sẽ xé xác cậu! Cậu cứ

thử xem.

Mặt mũi Vương Thiên Mộc tràn đầy nước mất ngẩng đầu
lên nhìn Thiên Nhất, đau khổ nói: “Anh Thiên Nhất, xin lỗi, xin
hãy tin rằng những người này thật sự không phải do em mang
đến, hơn nữa một tiếng trước, em đã đệ đơn xin từ chức lên bộ
quốc phòng của Việt Nam, em thỉnh cầu được trở về đơn vị lần

nữa! Vương Thiên Mộc mong muốn trở về đơn vị!”

Bùi Quang Tuấn ngây ra, bị sốc trước những lời nói của
‘Vương Thiên Mộc, anh ta vội vàng dẫn đội của mình rút lui, lại

rút lúi….

Thiên Nhất nghe những lời của Vương Thiên Mộc cũng
sửng sờ, Tiêu Hạo Thiên nhìn Vương Thiên Mộc thật sâu nói
“Tam Thập Tứ, cậu có lòng, nhưng cậu không cần phải từ chức,
bộ quốc phòng Việt Nam cũng sẽ không cho phép cậu rời đi.
Tôi còn có việc. Cậu ở lại đây với Thiên Nhất… ” Tiêu Hạo Thiên
nói xong liền đi ra ngoài, khi đi ngang qua Vương Thiên Mộc,

Tiêu Hạo Thiên vỗ vai Vương Thiên Mộc.

Trong lúc nhất thời, Vương Thiên Mộc, người vô cùng sắt

đá, lại lần nữa rơi nước mắt, vì Tiêu Hạo Thiên lại gọi anh là Tam
Thập Tứ, đây là số hiệu của anh ta ở Thiên Thần năm đó, Tiêu
Hạo Thiên không gọi tên, mà gọi số hiệu của anh ta, điều đó có
nghĩa là trong lòng Tiêu Hạo Thiên vẫn còn có người anh em là

anh ta.

“Vâng! Đại ca!” Khuôn mặt Vương Thiên Mộc đầy nước mắt

quỳ thắng người, hét lên một tiếng.

Khi Tiêu Hạo Thiên đi đến bên cạnh Bùi Quang Tuấn, Bùi
Quang Tuấn đã sợ đến mức hai chân sắp mềm nhữn, anh ta
chưa từng nghe đến Thiên Thần, nhưng một người có thể khiến
‘Vương Thiên Mộc phải quỷ xuống, hơn nữa là một người đầy
kiêu ngạo, điều này đã có thế đủ đế nói rõ rất nhiều thứ. Lúc
này khi trực tiếp đối mặt với Tiêu Hạo Thiên, anh ta cũng cảm
thấy một áp lực khó tả trên người, giống như là một vị vua tuyệt

thể đang tiến về phía anh ta

Mãi cho đến khi Tiêu Hạo Thiên đi xa, Bùi Quang Tuấn đột
nhiên cảm thấy chân mình như mềm nhữn, ngay sau đó, cả
người anh ta ngã quy trên mặt đất, không biết quần áo trên
người đã sớm ướt đấm mồ hôi lạnh từ lúc nào. Sắc mặt anh ta

vô cùng tái nhợt

Lúc này Thiên Nhất cũng thở phào nhẹ nhôm, đi đến trước
mặt Vương Thiên Mộc, tự tay đỡ anh ta dậy, gật đầu với anh ta

nói: “Thiên Mộc, khá lắm! Ở đây là địa bàn của cậu, đám lực.

lượng cơ động bên ngoài giao cho cậu, cô chủ không có
chuyện gì quá to tát, nhưng vẫn còn trong cơn hôn mê, đừng

để bọn họ quấy rầy cô chủ đang ngủ.

 

Vương Thiên Mộc gật đầu lia lịa nói vâng, giao cho em đi,
cho dù em đã nộp đơn từ chức, nhưng bây giờ em vẫn là chỉ

huy đứng đầu của Miền Trung!”

Vương Thiên Mộc nói xong đi tới trước mặt Bùi Quang
Tuấn, lạnh lùng nói: “Bây giờ kêu toàn bộ người của cậu rút lui
đi! Rút lui xuống dưới chân núi để đảm bảo an toàn ở đây, còn
lại cũng đừng can thiệp vào bất cứ việc gì khác. Ngoài ra, gọi

điện thoại cho cấp trên của cậu là Hoắc Lập Trung, yêu cầu ông

ta đến đây gấp tôi, nói với ông ta rắng, trong vòng mười phút

nếu tôi không thấy ông ta, tự gánh lấy hậu quả!”

Bùi Quang Tuấn cả kinh, anh ta biết rất rõ chuyện tối nay đã
là chuyện động trời. Đừng nói là Tiêu Hạo Thiên thần bí đó, cho
dù là Vương Thiên Mộc cũng có thể làm đảo lộn long trời lở đất

thành phố Huế nhỏ bé này!

Nghĩ đến đây Bùi Quang Tuấn vội vàng gật đầu, lấy điện
thoại di động ra gọi điện cho Hoắc Lập Trung, điện thoại được.
kết nối, Bùi Quang Tuấn vẫn không nói gì, bên kia điện thoại
truyền đến âm thanh cực kì sợ hãi của Hoäc Lập Trung: “Bùi
Quang Tuấn, bà cô mày, bố mày gọi điện cho mày sao không

nhấc máy? Sao mày dám ra tay với người trong biệt thự? Mày

đừng có mà lộn xộn, bố mày lập tức tới ngay, lập tức tới ngay!
Mang hết toàn bộ người của mày cút xéo đi cho tao, rút, nhanh

lên!”

Bùi Quang Tuấn nghe giọng nói đầy khiếp sợ của Hoäc Lập
Trung bên trong điện thoại, trong lòng anh ta liền dấy lên một
bồi sợ hãi, nhanh chóng nói: ‘Không có, tôi không có ra tay, tôi

sẽ kêu người giải tán..

 

Không lâu sau khi Bùi Quang Tuấn cúp điện thoại, một
chiếc xe cơ động tiêu chuẩn cao cấp nhất lao thẳng đến, sau
khi đỗ xe, Hoắc Lập Trung, người có nửa mái tóc bạc trắng,
khuôn mặt tái mét vội vàng lao xuống. Lúc này ông ta thực sự
tất sợ hãi, Bùi Quang Tuấn không biết Thiên Thần rốt cuộc là
tồn tại thế nào. Nhưng ông ta, với tư cách là nhân viên an ninh

cao nhất ở lục quân, ông ta biết.

Chỉ vài ngày trước, ông ta nghe tin tổ chức Báo Đen có thù
địch với Việt Nam đã bị tiêu diệt ở bên ngoài bởi Thiên Thần,
ông ta vẫn rất phẩn khích. Nhưng đêm nay ông ta nhận được
tin ba ngàn tỉnh anh của Thiên Thần đang gấp rút tập hợp về:
đây. Dọa đến mức ông ta lập tức đi kiểm tra xem tối nay chuyện.
gì đã xảy ra ở thành phố Huế, sau đó ông ta vội vàng chạy tới

đây…

Sau khi Hoäc Lập Trung nhìn thấy Vương Thiên Mộc, cũng

sửng sốt, trong lòng ông ta cũng cực kì sốc. Quả nhiên là đã

xây ra chuyện lớn, nếu không thì người chỉ huy cao nhất của
chiến khu Miền Trung đã không đến đây! Trong lòng Hoäc Lập,

Trung sợ hãi đến mức run rấy bước đi.

Ông †a bước tới trước mặt Vương Thiên Mộc, run giọng hỏi:
“Thưa ngài, thứ trưởng Mộc, tôi đã biết chuyện xảy ra ở bên này,
mấy ngàn tỉnh anh của Thiên Thần đã tập hơn ở đây… Ngài có

thể cho tôi biết là ai đang ở trong biệt thự không?”

Hoäc Lập Trung khó khăn nuốt nước miếng, lau mồ hôi
lạnh trên mặt. Hàng ngàn tinh anh hàng đầu thế giới của Thiên
Thần đang tụ họp ở đây. Nói trắng ra, nếu có xung đột nổ ra,

toàn bộ thành phố Huế sẽ bị hủy diệt trong chổc lát!

Vương Thiên Mộc hừ lạnh một tiếng, gương mặt cực kỳ tức
giận mằng Hoäc Lập Trung một câu; “Coi chuyện tốt ông làm
đi! Con mẹ nó bình thường ông quản lý trật tự thế nào! Hoắc
Lập Trung, tôi không muốn nói nhiều với ông nữa, bây giờ kêu
người của ông đừng làm phiền nữa, đừng có mà làm loạn, cũng

đừng hỏi gì trong mấy ngày tới, cũng không cần ông quản!”

‘Sắc mặt Hoắc Lập Trung tái nhợt, cực kỳ sợ hãi hỏi: “Thứ
trưởng Mộc, xin ngài hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc, rốt cuộc là.

đã xảy ra chuyện gì?”

 

Vương Thiên Mộc quay đầu liếc vào trong biệt thự nói: “Hữ,
xảy ra chuyện gì? Mấy người ở thành phố Huế đỉnh thật, thế mà
lại có thể nhốt một bé gái bốn tuổi vào chuồng lợn đế đánh

 

đập, mắng nhiếc các kiểu? Ha ha, Hoắc Lập Trung, ông xong
rồi, nếu bây giờ không phải là bố mày không thể ra tay, tôi cũng
sẽ giết sống ôngt’

Hoäc Lập Trung khó khăn nuốt nước miếng, ông ta cho dù
có ngốc đến đâu, cũng biết thân phận của cô gái nhỏ trong biệt
thự không hề đơn giản. Ông ta hỏi theo bản năng: “Thứ trưởng

Mộc, cô gái nhỏ đó là?”

Vương Thiên Mộc hừ lạnh, nhìn Hoắc Lập Trung như nhìn

 

người chết nói: “Hừ, cô bé là ai? Được rồi, tôi nói cho ông biết,
ông hãy nghe cho rõ, cô bề đó là cô chủ của Thiên Thần! Con
gái của đại ca! Đừng nói là Thiên Thần, cho dù là người của

Thiên Thần không tới, bố mày cũng sẽ không thả chúng nó đi!”

“Ầm.. Sau khi Hoäc Lập Trung nghe được cô gái nhỏ bị
hãm hại kia là con gái của Đại ca Thiên Thần, đầu ông ta như bị
đập mạnh, cả người bất lực ngã trên mặt đất… Trong lòng chỉ

có một ý nghĩ, thôi xong rồi, trời ở thành phố Huế… Sập rồi…

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.