Siêu Cấp Shipper Phương Dạ

Chương 91

trước
tiếp

Chương 91: Tình cha như núi… long đất lở

Phương Dạ lập tức gọi điện thoại cho Dương Lâm.

“Cậu chủ yên tâm, hôm qua nhân viên phi hành đoàn đã được mời đến rồi, nếu bây giờ lập tức xin đường bay lâm thời thì khoảng một tiếng sau là có thể cất cánh.”

“Được, vậy cô lập tức đi sắp xếp đi.”

“Vâng, cậu chủ hãy yên tâm!”

Sau khi Hạ Vi xin nghỉ, anh đã vội vàng quay về.

Hiệu suất làm việc của Dương Lâm thật là vượt quá tưởng tượng. Khi Phương Dạ về đến biệt thự, đường bay lâm thời đã được duyệt, ba thành viên phi hành đoàn đã có mặt rồi.

Dưới ánh hoàng hôn màu đỏ thẫm, chiếc H225 màu bạc im lặng nằm trên thềm đế máy bay, giống như một con chim khổng lồ thời xa xưa với hình dạng thanh nhã.

Sau khi đi lên máy bay trực thăng, Phương Dạ mới cảm nhận được cái gì gọi là sự xa xỉ trong không trung.

Ghế ngồi làm bằng da thật, được bọc trong lớp nhung cao cấp, cabin lớn có sức chứa hai mươi bốn người, một hệ thống giải trí cao cấp… Quả thật là một tòa cung điện biết bay, không hổ là airbus trị giá hai trăm triệu!

Thành viên phi hành đoàn gồm hai phi công và một tiếp viên hàng không, đều là những người đẹp có nhan sắc tuyệt đẹp. Điều này chứng tỏ Dương Lâm đã thực hiện rất đầy đủ mệnh lệnh của anh.

Ngoại trừ anh, trong cả biệt thự chỉ toàn là nữ…

“Cậu chủ, xin anh hãy thắt chặt dây an toàn, H225 chuẩn bị khởi cánh rồi.” Tiếp viên hàng không nói với giọng dịu dàng ngọt ngào.

Phương Dạ thấy cô ta hơi giống Dương Lâm, cố ý hỏi: “Người đẹp, cô là họ hàng của Dương Lâm à?”

“Thưa cậu chủ, tôi tên Dương Du Hân, là em họ của thư ký Dương, năm nay vừa tốt nghiệp Đại học Hoa Hàng.”

Tiếp viên hàng không tự tay thắt dây an toàn cho Phương Dạ, tư thế của hai người trở nên hơi mờ ám, trên người cô ta có mùi thơm thoang thoảng, khiến người khác ngửi thấy rất thoải mái.

Phương Dạ lại hỏi: “Cô Dương, từ đây bay đến huyện Lê mất bao lâu?”

Dương Du Hân mỉm cười nói: “Thưa cậu chủ, vận tốc của H225 có thể đạt đến 270km trở lên, chỉ cần mất một tiếng hơn là có thể đến huyện Lê, chắc chắn sẽ không làm lỡ thời gian của anh.”

“Được. Sau khi đến đó, mọi người cứ về trước đi, không cần phải đợi tôi.”

“Vâng, cậu chủ!”

Sinh vật khổng lồ bằng thép từ từ bay lên không trung, từ từ tăng tốc độ dưới sự điều khiển của hai người đẹp phi công. Cả vịnh Ngự Hải đều có thể nghe thấy âm thanh động cơ cực lớn.

“Cha, sao hình như con nghe tiếng của máy bay trực thăng nhỉ?” Vu Lộ đang ăn, đột nhiên hỏi: “Chẳng lẽ ở vịnh Ngự Hải có người mua máy bay trực thăng tư nhân sao?”

“Cha chưa nghe nói, đi xem xem thì sẽ biết ngay thôi.” Vu Binh buông bát đũa xuống, cả nhà rất nhanh đã lên đến sân thượng.

Nhìn thấy chiếc H225 khổng lồ đang bay ngày càng cao dưới ánh chiều tà, trong mắt Vu Lộ hiện ra sự ngưỡng mộ.

“Thì ra là máy bay trực thăng của biệt thự 008. Cha, khi nào đó chúng ta cũng mua một chiếc đi?”

“Con nói nghe thật nhẹ nhàng. Đó là chiếc Super Puma H225 có giá hơn hai trăm triệu đấy. Đừng nói là mua, mà nuôi nó cũng rất tốn kém. Con ngoan ngoãn đi ăn cơm đi!”

Vu Lộ chỉ có thể hậm hực trở về.

Bảy giờ tối, cuối cùng Phương Dạ cũng về đến nhà. Anh không gọi điện cho cha mẹ trước là vì muốn cho bọn họ một bất ngờ.

Sau khi mở cửa, một mùi thơm xông đến, Phương Dạ nhìn kỹ thì thấy trên bàn bày đầy những món hải sản, lại còn nóng hôi hổi, rõ ràng là vừa ra lò.

“Cá turbot hấp, cua biển xào tỏi, ốc hấp… Mẹ già thật là tốt với mình, biết mình sắp về nên đặc biệt nấu những món hải sản mà mình thích ăn nhất!” Phương Dạ thèm đến nước bọt cũng sắp chảy ra. Lúc nãy mặc dù anh đã ăn một chút đồ ở trên máy bay, nhưng bây giờ anh hoàn toàn không thể chống lại được sức hút của đồ ăn.

Đây là hương vị của gia đình!

Mẹ già và cha già vẫn còn đang bận rộn trong bếp, Phương Dạ không kịp rửa tay mà đã bốc một miếng ốc lên ăn.

Ưm, mùi súp đậm đà, thịt ốc tươi ngon, tay nghề của mẹ già quả nhiên vẫn không hề thụt lùi.

Trong ấn tượng của Phương Dạ, các món ăn ở nhà luôn thanh đạm, trừ khi lúc dịp lễ tết mới mua hải sản ăn một bữa ngon. Có lẽ là lần này cha mẹ đau lòng anh đi học ở ngoài cực khổ nên mới không tiếc bỏ nhiều tiền như vậy.

Lúc Phương Dạ đang ăn đến vô cùng sảng khoái, trong phòng bếp truyền đến giọng nói của cha già Phương Vân.

“Bà xã, thật sự phải nấu hết tất cả hải sản mà em bà mang đến sao?”

“Đương nhiên là phải nấu hết, để đến ngày mai thì sẽ không tươi nữa.”

“Không để lại cho con trai sao?”

“Để lại cho nó làm gì, lỡ nó biết đồ ăn nhà chúng ta ngon như vậy, đòi chúng ta phải cho thêm tiền sinh hoạt thì phải làm sao đây? Như vậy thói quen cần cù tiết kiệm mà chúng ta hình thành giúp nó nhiều năm như vậy không phải uổng phí hết rồi sao?”

“Vậy cũng đúng.”

??

Nghe mãi nghe mãi, Phương Dạ cảm thấy có gì đó không đúng lắm!

“Nhưng nhiều như vậy chúng ta cũng ăn không hết.”

“Ăn không hết thì một lát chúng ta đổ cho Vượng Tài ở dưới lầu ăn, chú chó đó rất đáng yêu, nó cũng rất thích ăn hải sản.”

“Được rồi.”

Phương Dạ đột nhiên nước mắt đầy mặt. Đây là cha mẹ ruột sao? Đổ cho con chó ăn cũng không để lại cho con trai…

Đây là người còn không bằng chó sao!

Lúc này anh mới nhớ ra, vốn dĩ cha mẹ không hề biết hôm nay anh có thể về kịp, bọn họ tưởng rằng ngày mai anh mới về đến!

Lúc trong lòng Phương Dạ đang có đủ loại cảm xúc, cửa phòng bếp mở ra, mẹ già Phạm Ngọc Lam thấy anh thì như nhìn thấy quỷ, tay run đến suýt nữa đã làm đổ cả canh cá.

“Sao sao sao sao sao sao… sao con lại về?”

“Ai về?” Phương Vân không hiểu chuyện gì, sau khi đi ra nhìn thấy Phương Dạ, trên mặt đột nhiên nở nụ cười mỉm ngại ngùng mà không mất đi vẻ lịch sự.

“Ôi, con trai về rồi à, mau rửa tay ăn cơm đi, mẹ nấu mấy món hải sản mà con thích ăn nhất đấy!”

Nếu không phải đã nghe thấy hết, Phương Dạ chắc chắn sẽ tin.

Quả nhiên là tình cha như núi… long đất lở…

“Cha già, cha đừng giả vờ nữa, con đã vào cửa được gần năm phút rồi.”

“À ha ha, vậy lúc nãy con nghe được gì?” Phương Vân biết rõ còn hỏi.

“Những gì nên nghe hay không nên nghe con đều nghe thấy hết rồi.”

“Con về gấp chắc rất mệt mỏi nhỉ, mau ăn cơm thôi!” Phương Vân lựa chọn giả vờ không biết: “Ăn xong thì nghỉ sớm chút, sáng sớm ngày mai còn phải đi nhờ xe bác cả nữa.”

Đối mặt với cha mẹ đang hiện nguyên hình, Phương Dạ còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể ngồi xuống ăn uống thả ga, biến sự phẫn nộ thành sự thèm ăn…

“Con trai, con sắp tốt nghiệp rồi, đã nghĩ sẽ tìm công việc ở đâu chưa? Ở lại Hoa Hải hay về đây?” Ăn được một nửa, Phương Vân đột nhiên hỏi.

Phương Dạ chần chừ một lúc rồi nói: “Con ở lại Hoa Hải trước, dù sao đó cũng là thành phố lớn, tìm việc cũng dễ hơn.”

“Đúng là ở đó dễ tìm việc, nhưng cạnh tranh cũng rất khốc liệt.” Phương Vân nói: “Hay là vậy đi, ngày mai cha nói với bác cả con một tiếng, để sau khi con tốt nghiệp thì về làm ở tiệm của bác ấy. Sau khi con làm vài năm quen rồi, cha và mẹ con sẽ bỏ tiền mở tiệm cho con, con thấy sao?”

“Cha, con không muốn.” Phương Dạ dứt khoát nói: “Con muốn ở lại Hoa Hải, hơn nữa con cũng tìm được việc rồi.”

“Con nói là làm shipper sao?” Giọng của Phương Vân đột nhiên cao lên: “Bác cả con đã nói với cha rồi, đây mà là công việc đàng hoàng gì chứ. Đường đường là một sinh viên Đại học trọng điểm nằm trong đề án 985 lại chạy đi làm shipper, chuyện này mà truyền ra ngoài, cha sẽ bị họ hàng và bạn bè cười chết mất!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.