Siêu Cấp Shipper Phương Dạ

Chương 86

trước
tiếp

Chương 86: Cô muốn hẹn hò thế nào đây?

“Còn ai nữa?”

Phương Dạ vỗ tay và quay lại nhìn các học viên của phòng tập Taekwondo Vô Cực.

Các học viên nhìn nhau rồi cùng nuốt nước bọt.

Hôm nay họ đến đây cũng chỉ để làm màu thôi. Hai nhân vật chủ lực gần như đã bị đánh cho tơi bời rồi, chính mình còn lên cái đếch gì nữa chứ. Thời tiết nóng nực như vậy, quay về uống cốc nước đá vui vui vẻ vẻ giải tỏa cơn nóng có phải hơn không?

Mọi người hết anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi quay lưng bỏ đi không hề hẹn trước. Tất nhiên là có khiêng anh em họ Kim lên trước khi rời đi…

“Người anh em, anh đã cứu lấy danh tiếng của phòng tập Hoắc Gia Quyền chúng tôi. Cảm ơn anh rất nhiều!” Đại sư huynh bật khóc cảm ơn và nắm chặt tay Phương Dạ.

“Ting! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc thù, thưởng một bộ máy bay trực thăng Airbus H225 Super Puma, đã đậu trong sân bay của biệt thự!”

Không ngờ hôm nay phần thưởng lại được kích hoạt liên tục, quá hời!

Phương Dạ một mực chìm đắm trong niềm vui sướng khi nhận được phần thưởng mà không hề nghe thấy đại sư huynh đang nói gì.

Đại sư huynh thấy anh không nói lời nào, vẻ mặt có chút xấu hổ, đành phải tiếp tục giữ nguyên tư thế.

Hai người đàn ông to lớn cầm nắm tay nhau khá lâu, nhìn qua có chút mập mờ, trong đầu vài bà hủ nữ đã bắt đầu xuất hiện một vài hình ảnh kì quái nào đó…

Từ Lệ càng nhìn càng thấy hoảng sợ, cuối cùng không nhịn được xen vào: “Phương Dạ, bắt tay vậy đủ chưa?”

“Hả?” Phương Dạ cuối cùng cũng có phản ứng. Anh nhìn xuống, hai người nắm tay lâu tới nỗi lòng bàn tay cũng rịn ra mồ hôi, đại sư huynh đang dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn mình.

“A ha ha ha, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi đã bị phân tâm!” Anh lập tức rút tay về, lấy khăn giấy trong túi ra lau tay.

Mặt mũi đại sư huynh lập tức sa sầm lại, thương cảm cho chính mình vừa rồi còn thâm tình nói lời cảm tạ, vậy mà người ta lại hoàn toàn không thèm nghe vào tai!

“Phương Dạ, vừa nãy đại sư huynh cảm ơn anh đã giúp cứu được thanh danh của phòng tập.” Từ Lệ chứng kiến dáng vẻ dốc sức liều mạng chà chà tay của Phương Dạ, trong lòng rốt cục nhịn không được thở dài một hơi.

May mắn thay, anh cũng không phải loại người như vậy…

Phương Dạ vẻ kiên cường chính trực, nghiêm nghị nói: “Chút lòng thành thôi, tôi đã có cơ hội gặp hai anh em Kim Đậu Đậu cực kỳ kiêu ngạo ương ngạnh kia thì thay trời hành đạo, tùy tiện giáo huấn bọn họ một chút cũng là điều nên làm thôi.”

Huống hồ còn có thưởng máy bay trực thăng tư nhân, ngu sao mà không đánh.

Từ Lệ cười ranh mãnh: “Nhân tiện, chẳng phải anh đã dạy dỗ bọn họ sao, vậy anh phải chịu trách nhiệm đấy nhé.”

“Hả, có trách nhiệm gì?” Phương Dạ có chút bối rối, người cũng đã đi hết rồi, tại sao phải chịu trách nhiệm? Cô ta nói vậy là có ý gì?

Từ Lệ trịnh trọng nói: “Trước đây tôi đã đặt ra quy tắc. Chỉ cần người nào có thể đánh bại được tôi thì có thể hẹn hò với tôi. Hiện tại anh đã đánh bại kẻ đã đánh bại tôi, vậy anh nhất định phải hẹn hò với tôi!”

???

Phương Dạ đầu đầy dấu chấm hỏi, đại sư huynh há miệng tính nói gì đó rồi lại thôi.

Thương thay chính mình chỉ tiện tay đánh bại hai tên cao thủ Taekwondo ngứa đòn kia xong lại nhất định phải hẹn hò cùng Từ Lệ?

Từ có thể hẹn hò biến thành bắt buộc phải hẹn hò, cái này thực sự chỉ là một trò chơi chữ thôi, được chứ?

Nhưng mà nhìn lại khuôn mặt kiều diễm của Từ Lệ, lại liên tưởng đến máy bay trực thăng mới xuất hiện, anh quyết định chịu đựng.

Dù sao cũng không phải là trở thành bạn trai, chỉ là hẹn hò mà thôi!

“Chà, cô muốn hẹn thế nào đây?”

“Tuyệt vời!” Từ Lệ nhảy cẫng lên vì vui mừng: “Tôi còn chưa nghĩ tới, anh đừng nóng vội, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh!”

“Ai nói tôi vội vàng chứ? Chẳng phải người vội vàng là cô sao?”

“Được, được, tôi rất vội. Tới đây, tôi dẫn anh đi tham quan phòng tập quyền anh.”

“Chỉ xem một lát thôi, tôi còn phải đi giao đồ ăn…”

Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Từ Lệ, đại sư huynh và một đám học viên đều ngạc nhiên tới nỗi cằm sắp rơi xuống đất luôn.

Đây có còn là nữ tuần tra lạnh lùng xinh đẹp, còn là đại ca của phòng tập Hoắc Gia Quyền không vậy?

Như thế nào lại giống một cô gái nhỏ vừa mới biết yêu vậy?

Trong lòng đại sư huynh ngũ vị tạp trần, hóa ra sư muội đã sớm có hứng thú với Phương Dạ rồi, bản thân anh ta hôm nay đáng ra không nên đặt đồ ăn ngoài, hiện tại lại biến thành giúp người ta hoàn thành ước vọng rồi, thật hối hận vô cùng mà!

Kỳ thật anh ta cũng chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt thôi, cho dù Phương Dạ không đến, quyền hẹn hò với sư muội cũng không thuộc về anh ta, mà là thuộc về Kim Thành Văn đấy…

Sau khi tan sở, cả người Phương Dạ ngứa ngáy muốn về biệt thự xem máy bay trực thăng trước, nhưng không biết làm sao mà cô nhóc Ôn Hinh kia sáng sớm đã gọi điện thoại đến rồi, chỉ đành thôi.

Bởi vì vòng loại cúp Vưu Ngư là hình thức thi đấu trực tuyến cho nên bốn người hội họp tại quán internet cafe Chiến Hào.

Vừa bước vào phòng riêng, Phương Dạ đã bị lóa mắt bởi logo chiến đội to lớn trên vách tường.

“Hoa… hoa loa kèn?” Khóe miệng co giật dữ dội.

Anh đường đường một nam tử hán đại trượng phu mà lại gia nhập chiến đội kiểu này, không sợ mất mặt sao?

Nếu như bị bọn lão đại biết được, bọn họ nhất định sẽ cười tới chết đi sống lại, thậm chí có thể trêu chọc mình tới hơn mười năm, nghĩ tới đã cảm thấy có chút tuyệt vọng!

Ôn Hinh thấy sắc mặt anh không đúng, tươi cười ngượng ngập giải thích: “Nền tảng nói dùng chữ là sai quy định, nên tôi chỉ có thể thay đổi một chút, sau đó nhờ người làm logo. Nếu không hài lòng thì tôi có thể thay đổi nó… ”

“Được rồi, kệ nó đi!” Phương Diệp tức giận lắc đầu, bây giờ cách thời gian thi đấu đã chỉ còn không đến nửa giờ, còn sửa cái mẹ gì nữa!

Đúng 8 giờ, vòng loại chính thức bắt đầu.

Cuộc thi sử dụng hình thức loại trừ đơn giản nhất, các đội có thể vượt qua ba vòng sàng lọc tối nay có thể vào vòng chung kết offline.

Đội trưởng Ôn Hinh được bốc thăm được vào bảng D. Bản đồ là Erangle, có mười lăm đội với tổng số sáu mươi người tham gia, chỉ có nắm chắc vị trí một trong bốn đội có điểm tích lũy cao nhất mới có cơ hội vào vòng tiếp theo.

Sau khi tiến vào đảo Hồi Sinh, Ôn Hinh nhìn thấy tuyến đường từ góc giữa phía dưới đến góc trên bên phải, lập tức hỏi: “Phương Dạ, chúng ta nhảy ở đâu?”

Phương Dạ thuận miệng trêu chọc: “Đương nhiên là chúng ta sẽ nhảy tới sân bay, tôi đưa các cô đi làm “con cẹc”!”

“Xí… Anh mới là đồ “con cẹc” ấy!”

Khuôn mặt Thẩm Nghiên Nhi và Ôn Hinh ửng đỏ, đồng thời gắt gỏng nhẹ với Phương Dạ.

Willa có chút không rõ nên hỏi lại: “Chị Nghiên Nhi, “con cẹc” là gì?”

Phương Dạ không biết xấu hổ nói: “Chính là bá chủ sân bay, tên gọi tắt là “con cẹc” đó”.

“Ồ, tôi hiểu rồi!” Willa bừng tỉnh đại ngộ rồi nhanh chóng lấy ra một cuốn sổ nhỏ và ghi chép điều vừa được biết.

“Bá chủ sân bay, tên gọi tắt là “con cẹc”…”

Thẩm Nghiên Nghi và Ôn Hinh đồng thời che mặt.

Phương Dạ vui vẻ, anh không nghĩ rằng Willa thực sự đang học bài rất nghiêm túc, lại còn ghi chép lại lời anh nói nữa.

“Willa, cô học cách chơi PUBG sao rồi?”

“Tôi đã nhớ gần như toàn bộ những gì được học.”

“Không tệ.” Sau khi Phương Dạ khen ngợi một câu rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nên hỏi lại: “Nhớ trong đầu hay nhớ trong sổ đấy?”

“Đương nhiên là trong sổ rồi, tôi ghi kĩ thế này luôn cơ mà!”

“…”

(1) : 机霸 – cơ bá – từ này vốn không có nghĩa nhưng là từ lóng, nói lái của từ 鸡吧 – kê ba, nghĩa là con “cẹc”, là cách chơi chữ của tác giả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.