Siêu Cấp Shipper Phương Dạ

Chương 58

trước
tiếp

Chương 58: Diễn, anh tiếp tục diễn đi!

Hồ Viễn hỏi: “Mấy người tìm tôi có chuyện gì?”

Cha Lý cười rạng rỡ, nói: “Xin chào Hồ tổng, chuyện là thế này, đêm nay là tiệc cưới của con trai tôi nhưng ống nước ở sảnh Tử Vi bị vỡ nên phòng đã không thể dùng nữa, có thể đổi giúp cho chúng tôi sảnh khác không, cũng không thể để cho nhiều khách khứa như thế cứ đứng đợi mãi vậy được.”

“Ồ, có chuyện như vậy sao?” Hồ Viễn giả vờ nhìn về phía quản lý đại sảnh: “Tiểu Liên à, chuyện có phải giống như ông chú này nói không?”

“Vâng Hồ tổng, sảnh Tử Vi quả thật bị ngập rồi, nhân viên công tác còn đang tranh thủ sửa chữa ạ.”

Hồ Viễn gật đầu: “Nếu như cũng đã đang sửa gấp vậy cứ để khách mời chờ một chút đi, sau khi sửa xong lập tức quét dọn mặt đất sạch sẽ, dốc hết sức không được làm trễ tiệc cưới của người ta.”

“Vâng Hồ tổng!”

“Chờ đã!” Cha Lý chen vào nói: “Hồ tổng, bây giờ sắp sửa bắt đầu buổi tiệc rồi, mấy người rốt cuộc là phải làm tới khi nào vậy, có thể đưa ra thông tin chính xác không?”

Hồ tổng mập mờ nói: “Ông chú, mặc dù chuyện vỡ ống nước chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng cần thời gian sửa chữa mà. Chú yên tâm, đợi bọn họ sửa xong sẽ lập tức thông báo với chú.”

Cha Lý nói: “Nếu không thể chắc chắn được thời gian vậy cứ đổi hẳn cho chúng tôi sảnh khác đi, khách khứa không thể đợi được.”

Hồ Viễn cười nói: “Ông chú, chú cũng đâu phải không biết hôm nay có nhiều người mở tiệc kết hôn như vậy, tất cả sảnh lớn khách sạn của chúng tôi đều đã được book cả rồi, xin hãy thứ lỗi!”

Lý Danh Dương cướp lời: “Không đúng, không phải khách sạn mấy anh còn có một sảnh thương vụ còn trống sao?”

“Sảnh thương vụ? Không thể được!” Hồ Viễn nghiêm giọng nói: “Có thể là mấy người không biết quy định của khách sạn chúng tôi, sảnh thương vụ là sảnh ăn với kiểu mẫu cao cấp, từ trước giờ đều chỉ dùng để chiêu đãi khách hàng vip hạng bạch kim. Khoan hãy nói tới chuyện có tư cách hay không, chỉ với chi phí hao tổn thôi cũng sợ là mấy người đã không chịu nổi rồi.”

“Vậy rốt cuộc là cần bao nhiêu tiền?” Lý Danh Dương vội hỏi.

Khách khứa đều đã chờ tới sốt ruột cả rồi, hiện tại anh ta đã phóng lao thì phải theo lao, chỉ có thể kiên trì tới cùng thôi.

Hồ Viễn khẽ mỉm cười: “Chi phí tính sương sương là gấp hai mươi lần sảnh Tử Vi hiện tại.”

“Gấp hai mươi lần?”

Con số này trực tiếp khiến cha con nhà họ Lý hoảng sợ.

Cha Lý nói: “Hồ tổng, có thể nào rẻ hơn chút được không, chuyện này… Chuyện này cũng vượt khỏi phạm vi dự trù của chúng tôi quá rồi.”

“Thật ngại quá, sảnh thương vụ chính là có giá như thế, đây cũng không phải là chuyện tôi có thể quyết định, mà là tổng công ty đã quy định rồi.” Vẻ mặt của Hồ Viễn nghiêm túc nói: “Nếu như cấp trên biết tôi tự ý đổi giá thì nhất định sẽ cắt chức của tôi, rất xin lỗi, tôi không thể giúp được mấy người.”

“Con trai, chuyện này… Chuyện này phải làm sao đây?” Cha Lý lần này đã hoàn toàn hoang mang lo sợ rồi.

“Chú Lý chú đừng sợ, chuyện này cứ để cho con nghĩ cách.”

Phương Dạ móc từ trong bóp ra một cái thẻ ngân hàng, sau đó nói với Hồ Viễn: “Có thể quẹt thẻ được không?”

Hồ Viễn không nhận lấy thẻ ngân hàng, mà là khoanh tay lại nói: “Thật ngại quá, vừa nãy tôi đã nói rồi. Cho dù mấy người có tiền nhưng vẫn chưa phải là khách hàng vip hạng bạch kim của khách sạn, cho nên không thể sử dụng sảnh thương vụ.”

Phương Dạ hơi bực bội, trầm giọng nói: “Được, vậy anh nói xem, điều kiện như thế nào mới trở thành khách vip hạng bạch kim?”

“Không thể trả lời.” Hồ Viễn bằng mặt không bằng lòng mà nói: “Hạng vip bạch kim này là do tổng công ty đánh giá, thực ra tôi cũng không rõ lắm tiêu chuẩn cụ thể là gì.”

Lý Danh Dương cũng thoáng tức giận nói: “Hồ tổng, chuyện này vốn dĩ là khách sạn sai, lẽ nào lại không thể sắp xếp một chút sao?”

Hồ Viễn dang hai tay ra đáp: “Đây là quy định của tổng công ty, tôi chỉ là một người làm công, thật sự là không thể giúp được mấy người.”

Nhìn thấy dáng vẻ “nước đổ đầu vịt” của người kia, Phương Dạ sớm đã hiểu ra được mấy phần rồi. Nếu đối phương vẫn không chịu nhượng bộ, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi, không cần phải lãng phí nước bọt với anh ta.

“Dương Lâm!”

“Cậu chủ, anh có gì căn dặn?” Dương Lâm vẫn luôn ở bên cạnh Phương Dạ cung kính trả lời.

“Điều tra một chút xem tổng công ty của khách sạn này là nhà nào?”

Cậu chủ?

Trên mặt Hồ Viễn lộ ra chút khinh thường.

Quả nhiên chỉ là cái tên nhà giàu mới nổi mà thôi, lại còn bắt chước người ta trên phim truyền hình ra vẻ nữa chứ.

Còn muốn điều tra chủ của Bích Thủy Thiên Nguyên? Tra ra được sẽ dọa mấy người chết khiếp đó!

“Cậu chủ, Bích Thủy Thiên Nguyên thuộc tập đoàn Tần thị ở Hoa Hải.” Dương Lâm thân là thư ký của Tiêu Dương, đối với những chuyện này dĩ nhiên là nắm trong lòng bàn tay.

“Tập đoàn Tần thị?” Vẻ mặt Phương Dạ lập tức trở nên quái gở: “Vậy cô có biết Tần Yên Nhiên không?”

Dương Lâm mỉm cười nói: “Đương nhiên là biết, cô ấy hiện đang giữ chức quản lý của hơn một nửa sản nghiệp của tập đoàn Tần thị, trong đó có hai mươi ba khách sạn.”

Hừ, biết thì đã sao, lẽ nào anh còn có thể tới tìm cô cả nhà họ Tần cầu xin giúp đỡ hay sao, người ta để mắt tới anh mới là lạ đó.

Hồ Viễn thầm vui trong lòng.

“Haiz, chuyện rắc rối nhỏ như thế vẫn thật không muốn làm phiền cô ấy, tránh lại bị cái gã bác Trình kia lảm nhảm.”

Phương Dạ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ móc điện thoại di động ra, sau đó vào mục danh bạ bấm số gọi cho Tần Yên Nhiên.

Lần trước lúc cùng nhau đi ăn khuya, mặc dù cả hai có lưu số điện thoại nhưng vẫn không có liên lạc gì với nhau, bây giờ cuối cùng cũng có công dụng rồi.

Hồ Viễn ngây ngẩn cả người, cái tên này cầm điện thoại làm gì vậy, chẳng lẽ lại thật sự muốn gọi cho cô cả nhà họ Tần?

Rất nhanh sau đó, điện thoại đã được kết nối.

“Phương Dạ, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì, chỉ là muốn làm phiền cô giúp tôi một chuyện nhỏ mà thôi.” Phương Dạ mỉm cười nói: “Khách sạn Bích Thủy Thiên Nguyên ở thành phố Bạch Thủy có phải là của nhà cô không?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Hôm nay bạn của tôi kết hôn, đã đặt tiệc cưới ở đây, sau đó xảy ra chút rắc rối nhỏ…”

Phương Dạ kể tóm tắt mọi chuyện.

“Nói thế thì bây giờ anh đang ở trong khách sạn Bích Thủy Thiên Nguyên ở thành phố Bạch Thủy?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tốt rồi, anh bảo Hồ Viễn sắp xếp sảnh thương vụ trước đi, tôi lập tức tới ngay!”

Tần Yên Nhiên thoáng cái đã cúp điện thoại.

Phương Dạ ngẩn người: “Lập tức tới? Sẽ không trùng hợp vậy chứ, cô ấy cũng đang ở thành phố Bạch Thủy sao?”

Hồ Viễn nhìn thấy anh buông điện thoại xuống, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu.

Lý Danh Dương hỏi: “Sao rồi, có liên lạc được với cô Tần không?”

Phương Dạ gật đầu: “Liên lạc được rồi.”

Diễn, anh tiếp tục diễn đi!

Hồ Viễn thầm cười nhạt không dứt.

Tần Yên Nhiên là ai chứ, đừng nói người ta có thể nhận cuộc gọi từ một kẻ nhà giàu mới nổi là anh hay không, không phải nói quá, chứ người có được số điện thoại riêng của cô ấy đếm trên đầu ngón tay, anh cũng không thể nào có được.

Hồ Viễn giả vờ tỏ ra kinh ngạc nói: “Thật hả, vậy cô Tần nói thế nào?”

“Cô ấy bảo anh hãy sắp xếp sảnh thương vụ cho chúng tôi trước đã.” Phương Dạ nhạt giọng, liếc mắt nhìn sang anh ta một cái: “Đúng rồi, cô ấy sẽ tới ngay lập tức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.