Siêu Cấp Đại Gia

Chương 87

trước
tiếp

Chương 87

“Có lẽ là bị cái gì kích thích, ai mà biết được.” Thẩm Lãng nhún nhún vai.

Hôm nay là ngày chuyên gia hội chẩn, đúng thời gian thì bắt đầu tiến hành.

Chuyên gia của bệnh viện nhân dân ở thành phố Bình An đều tập hợp một chỗ, đang ở trong phòng họp trao đổi phương pháp.

Thẩm Lãng cũng muốn nghe một chút các vị chuyên gia có ý kiến gì, nếu như phương án của bọn họ có lợi, Thẩm Lãng có thể tự bổ sung cho mình, y học vốn là có thể giao lưu, bất kể là trung y hay tây y, chỉ cần có thể chữa bệnh thì đều là tốt.

Cuộc họp sắp bắt đầu, Thẩm Lãng đã mở lời với viện trưởng Triệu, xin cho mình đi dự thính.

Nào ngờ khi hắn vừa bước vào phòng họp giành cho các chuyên gia, đã lập tức khiến các chuyên gia không hài lòng.

“Cậu là ai? Ai bảo cậu vào đây?”

“Hội nghị bí mật, người không phận sự miễn vào!”

“Nhìn huy hiệu trên ngực hắn là của trường đại học Bình An, chẳng lẽ là học sinh ngành y?”

“Một sinh viên đại học thì tới đây làm gì, đây không phải là nơi hắn nên đến!”

“Mọi người yên lặng một chút, nghe thử xem hắn nói thế nào, phải chú ý hình tượng.”

Mười vị chuyên gia giải phẫu, thái dộ đối với Thẩm Lăng rất mâu thuẫn.

Trong xa hội có rất nhiều ngành nghề, loại cấp cao khinh thường cấp thấp đương nhiên vẫn luôn tồn tại, nhất là trong ngành y, có yêu cầu rất cao đối với năng lực và sự chuyên nghiệp, thăng chức cũng rất chậm, bốn mươi tuổi mới có thể theo lên tới vị trí chủ nhiệm.

Bởi vậy, những chuyên gia có thực lực nhất ở thành phố Bình An này, sao có thể coi trọng Thẩm Lãng, một người sinh viên.

“Con gái của bệnh nhân là bạn học của tôi, tôi tới từ đại học Bình An khoa y, chuyện tôi tới dự thính đã hỏi qua ý kiến của viện trưởng Triệu.” Thẩm Lăng cũng không nói lời thừa, trực tiếp nhắc tới Triệu Thiết Sơn, như vậy mọi người cũng sẽ không lãng phí thời gian.

“Ông Diệp, tên nhóc này bảo là viện trưởng Triệu đồng ý cho hắn tới dự thính, tôi cảm thấy tính chính xác còn cần phải kiểm tra.” Một người bác sĩ trung niên, nhìn về phía chủ nhiệm Diệp.

Chủ nhiệm Diệp là ngươi phụ trách của tổ chuyên gia này, đồng tời cũng là một trong những chuyên gia nổi danh nhất ở bệnh viện này, ở trong bệnh viện rất có trọng lượng.

Đẳng cấp của chủ nhiệm Diệp, so với chủ nhiệm Lưu còn cao hơn.

Lúc này, ông ấy nhìn về phía Thẩm Lăng, nghiêm mặt nói: “Theo lý thuyết, sinh viên tham gia dự thính phương án hội chẩn của chuyên gia là không hợp quy tắc, cậu tới nơi này thật sự đã được sự đồng ý của viện trưởng Triệu sao?”

Ông ấy cảm thấy, viện trưởng Triệu có lẽ sẽ không để một sinh viên đại học tới dự thính, cái này đâu chỉ là không hợp quy tắc, mà còn rất vô lý.

Người ở đây đều là chuyên gia, cậu đến xem náo nhiệt cái gì, lời chúng ta nói, cậu nghe có hiểu không?

Chủ nhiệm Diệp mặc dù không có hành vi quá khích, thế nhưng ánh mắt kia cũng đã thể hiện rõ ràng, khinh thường Thẩm Lãng.

“Tất nhiên, nếu không tin ông có thể gọi cho viện trưởng Triệu để hỏi.” Thẩm Lãng nói.

Những lời này lập tức khiến chủ nhiệm Diệp không vui.

Ở bệnh viện top đầu của thành phố Bình An, ông là một kẻ dưới một người trên vạn người, bệnh viện có chiếc ghế phó viện trưởng để trống, chuyện ông ta trở thành phó viện trưởng đã chắc như đinh đóng cột, đến lúc đó ông ta sẽ trở thành phó viện trưởng trẻ nhất từ trước tới giờ ở bệnh viện này.

Hơn bốn mươi tuổi đã leo lên chức phó viện chưởng, khó tránh khói tầm mắt sẽ đặt ở trên cao.

“Không cần gọi điện thoại, viện trưởng Triệu sao có thể để một sinh viên đại học tới dự thính, lại nói chút chuyện cỏn con này tôi còn phải xin chỉ thị của viện trưởng Triệu sao? Tôi không thể tự mình làm chủ sao? Cậu đi ra ngoài cho tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.