Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 90

trước
tiếp

CHƯƠNG 90: LÀM CHO MẸ VỢ ĐẠI NHÂN VUI VẺ

An Hạnh nhi nói một phen.

An Quốc Đại nghe xong tin tuyệt đối.

Thật ra.

Nhiều năm nay An Hạnh Nhi là người chân thành lương thiện.

Nếu không phải thời gian gần đây đột nhiên thay đổi, An Hạnh Nhi nói những lời này An Quốc Đại sẽ không chút nghi ngờ, nhưng mà hiện tại cũng hơi khúc mắc. Nhưng chung quy trong suy nghĩ của bọn họ, An Hạnh Nhi vẫn chỉ là một nha đâu dễ bị lừa, cho nên chỉ cần nói vài lời ngây thơ hồn nhiên sẽ dễ dàng tin tưởng.

Vì thế, chắc chắn An Quốc Đại sẽ làm theo lời An Hạnh Nhi nói.

Khiêm mình mà nói.

An Quốc Đại nếu thật sự gả An Tằm cho Cố Quân Tường, chỉ có lợi không có hại.

Thứ nhất, danh tiếng của An Tầm bị mắt sạch bởi vì sau lưng qua lại với Cô Quân Tường. Nhưng nếu như để hai người này tu thành chính quả vậy thì điều đáng lo ngại lớn nhất chỉ dừng lại ở việc bị phê bình do tình cảm cá nhân của hai người không được vinh dự, sẽ không bị nói quá nhiều về những điều khác, thời gian lâu dần sẽ quên đi.

Thứ hai, cho tới nay An Quốc Đại vẫn luôn muốn có quan hệ tốt với nhà họ Có, trước đây khi An Hạnh Nhi và Cố Quân Tường quyết định đính hôn, ông ta muốn An Tầm thủ tiêu An Hạnh Nhi, khi đó không thành công. Bây giờ có cơ hội, chẳng lẽ ông ta có thể bỏ qua sao?

Thứ ba, ông ta cũng chỉ là một dòng thứ mà thôi, một khi An Tâm và Có Quân Tường ở bên nhau, An Quốc Đại sẽ là người có mối liên hệ mật thiết với tứ đại gia tộc. Chí ít thì con gái của ông ta cũng là vợ của người thừa kế tứ đại gia tộc, sẽ không bị người khác châm chọc.

Nhiều chỗ tốt như vậy, Làm sao An Quốc Đại có thẻ từ chối.

Chẳng qua ngoài mặt không muốn để người ta nhìn ra, có ý thờ ờ không tỏ thái độ.

An Hạnh Nhi cũng không nói nhiều.

Nói nhiều sẽ để người khác nhận ra cô có ý khác.

Mặc dù đúng là cô có dụng tâm khác.

Dấu sao.

Đối với An Quốc Đại mà nói có rất nhiều chỗ tốt, nhưng đối với Có Quân Tường mà nói thì không có lợi ích gì cả.

An Tầm là người con gái không có bắt kỳ địa vị nào, làm sao Cố Quân Tường có thể để ý, anh ta tốt xấu gì cũng sẽ không cưới con gái của dòng thứ, cho dù bị đánh vào mặt đánh tới mức này thì anh ta cũng chỉ một lòng muốn tìm một đối tượng có lợi ích, có thể giúp đỡ anh ta. Giả sử như An Hạnh Nhi hoặc là Đề Tử Dao.

An Tầm tuyệt đối không có khả năng được anh ta nhìn trúng.

An Quốc Đại đi tìm Cố Quân Tường muốn anh ta phải chịu trách nhiệm với An Tầm, vậy chính là tự rước lấy nhục, sẽ phải nhận sự sỉ nhục rất lớn từ người nhà họ Có. Như vậy, khẳng định mói quan hệ giữa nhà họ cố và An Quốc Đại sẽ nổ tung.

Đời trước, An Quốc Đại vụng trộm cầu kết với Có Quân Tường. Än núp trong bóng tối dùng thủ đoạn làm không ít việc bỉ ỗi mà bao nhiêu người bị che mắt không nhìn ra dẫn tới cơ nghiệp nhà họ An nhanh chóng bị diệt vong. Đời này, cô đương nhiên muốn lấy lại tất cả mọi thứ, bóp chết ngay từ trong nôi.

Cô ung dung thản nhiên thêm dầu vào lửa, một khắc kia lại cố ý ngáp một cái: “Hai ngày hôm nay không được ngủ ngon giấc, đột nhiên cảm thấy thật là mệt.”

Vừa nói, cô vừa tiền sát lại gần Diệp Thương Ngôn dựa vào anh một cách thân mật.

Một bộ dáng mềm mại yếu đuối, tỏ ra rất mệt mỏi.

Vốn dĩ An Hạnh Nhi chỉ muốn mượn cái cớ để rời đi.

Hiện giờ cô không có tâm trạng hư tình giả ý với người nhà, nhưng mà biểu hiện ra ý tứ đã rất rõ ràng, khiến cho tất cả bao nhiêu người có mặt ở chỗ này đều hiểu lầm.

‘Văn Hải Đường vốn dĩ không thích An Hạnh Nhi, nhìn An Hạnh Nhi sau tân hôn ngọt ngào như vậy, cố ý bới lông tìm vét nói: “Coi như là nhà của con, thật sự cũng không sợ xấu hổ! Không biết giáo dưỡng ở đâu!”

An Hạnh Nhi khó hiểu.

Cô ngáp một cái, không có giáo dưỡng thì không có giáo dưỡng.

Ngược lại lúc này, Lê Thục Vân nói đỡ An Hạnh Nhi: “Mẹ, chúng ta đều là người đã từng trải, vợ chồng mới cưới khó tránh khỏi tình cảm sâu nặng thắm thiết, chúng ta làm trưởng bối càng phải hiểu.”

“Bây giờ cô đang chồng đối tôi sao?” Sắc mặt Văn Hải Đường lập tức thay đổi.

Nhiều năm nay, từ khi Lê Thục Vân bước chân vào cửa đã nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng cãi lại bà ta một lời, vậy mà bây giờ cũng bắt đầu mạnh miệng có phải không?

An Quốc Cường trông thấy vợ của mình bị mắng, lập tức muốn bênh vực vài câu.

Lệ Thục Vân kéo ông lại ngăn cản, không nhanh không chậm nói: “Con chỉ cảm tháy giữa vợ chồng trẻ, ân ái một chút cũng đâu có sai, cũng không phải là không hợp pháp.”

Trong lời nói rõ ràng có ẩn ý.

Một khắc kia Văn Hải Đường lại bị sặc.

Đều là bởi vì An Tầm kia vô dụng, làm ra cái chuyện làm bại hoại thuần phong mỹ tục khiền cho bà ta bây giờ ở khắp nơi nói không ra lời.

Nếu không phải An Tầm lớn lên ở bên cạnh bà ta, bà ta thật không muốn đội cái nồi này.

Văn Hải Đường không vui nói: “Không sớm nữa, quay về!”

Dù sao, mục đích cần đạt cũng đã đạt được rồi.

Cũng không muốn ở lại đây lâu thêm, nhìn những người này thật ngột ngạt.

“Mẹ không ở lại ăn bữa cơm đạm bạc sao?”

“Không ăn nổi!” Văn Hải Đường nói xong, tức giận đùng đùng đi về.

An Quốc Đại kéo An Mục, tự nhiên cũng sải bước đuổi theo.

Một lúc sau, cuối cùng trong nhà đã hoàn toàn yên tĩnh.

Lê Thục Vân nhìn bọn họ đi rồi, khẽ thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng đi, tôi thật sự sợ hãi bọn họ ở lại đây ầm ï cả ngày, nếu như vậy tôi thật không thẻ yên lòng.”

Nói xong.

Tựa hồ đột nhiên nghĩ tới Thương Ngôn vẫn còn ở đây.

Bà lập tức nói: “Thương Ngôn, ngày đâu trở về khiến con chê cười rồi.”

“Không có đâu mẹ.” Diệp Thương Ngôn vội đáp lại, ngồi nghiêm chỉnh ngay thẳng, bộ dạng cung kính, làm một người con rễ ngoan.

Hơn nữa câu kia “mẹ” gọi cũng quá đặc biệt quen miệng.

“Bác cả và bà nội là người như thề nào con cũng nghe được đôi chút, mẹ không cần phải cảm thấy xấu hổ, con đều hiểu.” Diệp Thương Ngôn thẳng cho Lê Thục Vân xuống một cái bậc thang.

Dáng vẻ ân cần, rõ ràng còn hơi có ý lấy lòng.

Một khắc kia, ân tượng của Lê Thục Vấn đối với Diệp Thương Ngôn vô cùng tốt.

Bà ngược lại chưa từng tiếp xúc qua Diệp Thương Ngôn, nói cho cùng An Hạnh Nhi là cưới vội.

Bởi vì An Hạnh Nhi và Cố Quân Tường đã sớm có đính ước. Vì vậy mà bà tiếp xúc với Cố Quân Tường cũng rất nhiều. Cũng không thể nói Có Quân Tường có gì không tốt, nhưng ít nhiều gì bà cũng cảm nhận được Cố Quân Tường đối với bà cũng không phải là rất kính trọng. Bình thường rất ít khi chủ động nói chuyện với bà, rất ít chủ động gọi bà.

Nào có như Diệp Thương Ngôn mồm miệng ngọt như vậy.

Mở miệng một chữ “mẹ” gọi bà khiến cho bà vui như mở cờ trong bụng.

“Không phải nói mệt sao? Có muốn lên tằng nghỉ ngơi lúc không?” Lê Thục Vân cũng rất nhiệt tình.

“Con ngược lại vẫn tốt.” Diệp Thương Ngôn cười đây ẩn ý.

An Hạnh Nhi cảm thấy nụ cười của Diệp Thương Ngôn rất gian trá, cô nói thẳng: “Con không mệt, vừa rồi vì không muốn nhìn thấy bà nội và bác cả bọn họ cho nên mới mượn cớ mà thôi.”

“đứa nhỏ này.” Lê Thục Vân cưng chiều cười cười.

Nụ cười kia, tựa như che giấu điều gì.

An Hạnh Nhi cũng không muốn nghiên cứu kỹ, dù sao mẹ của cô sẽ không làm hại cô, cô muốn mẹ mãi cười như vậy, khẳng định bà cũng sẽ suy nghĩ nhiều.

Bây giờ cô có chuyện quan trọng cần phải nói, cô thẳng thắn nói với An Quốc Cường: “Cha, con muốn nói chuyện với cha về việc ngày mai An Mục vào công ty.”

“Không phải vừa rồi con một câu đáp ứng rồi hay sao?” An Quốc Cường nói xong còn có hơi bực dọc: “Cha rất lo lắng An Mục không biết cái gì, để những nhân viên khác ở sau lưng thầm thì to nhỏ.

“Cô ta tìm được cơ hội tốt sẽ không dễ dàng từ bỏ, bằng không cha cảm tháy có thẻ từ chối bà nội sao?

Rốt cuộc chỉ làm lãng phí thời gian.”

An Quốc Cường nghĩ cũng thấy đúng.

Lúc này tâm trạng mới tốt lên chút.

“Nhưng liệu An Mục có năng lực hay không việc này thật sự không thể kết luận bừa.”

*Có ý gì?” An Quốc Cường kinh ngạc.

An Hạnh Nhi cười lạnh một tiếng.

Dấu sao An Mục ở đời trước, quả thật không hề đơn giản!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.