Sát thủ của mùi hương

Chương 41-42

trước
tiếp

Ngay lúc ấy,Tống Lục Tài tức giận đấm tay lên thanh vịnh của tàu

“Khốn kiếp, cuối cùng thì không lấy được cô gái đó”

Phong Tề Dật bật cười lên tiếng

“Còn hối tiếc sao? Để tôi giới thiệu vài cô cho thỏa mãn nhé”

Tống Lục Tài nhăn mặt khó chịu

“Dẹp đi”

Gần đó ông chủ Diệp đứng ngẫm nghĩ nhớ lại khoảnh khắc anh dùng súng bắn xuống sàn tàu khiến mọi người giật mình liền có cảm giác quen thuộc.

(Khẩu súng đó…mình đã thấy nó qua đâu đó, sao mình lại thấy dáng người phục vụ đó rất quen, đã từng gặp ở đâu sao?)

A Lạc thấy thế đi đến bật hỏi

“Ông chủ, ông đang suy nghĩ gì vậy?”

Ông chủ Diệp nhíu mày không khỏi thắc mắc hỏi

“A Lạc, cậu có thấy tên phục vụ đó rất quen không?”

A Lạc ngạc nhiên cố giả nai nói

“Tôi không biết, sao ông lại nghĩ vậy?”

Ông chủ Diệp tiếp lời

“Không có gì, chắc chỉ là cảm giác của tôi, giống như đã từng gặp qua tên phục vụ đó rồi vậy”

A Lạc nheo mày nghĩ thầm

( hừ, mình đã nghĩ kế hoạch này rất lâu vậy mà thất bại, xem ra đợi thời cơ mình sẽ tiễn lão già này đi và vị trí Diệp bang sẽ do mình quản lí)

8:00 đêm đó, tại bờ biển

Tinh Nhiên chợt mở mắt dần ngồi dậy trên đống cát biển ẩm ướt. Sóng biển ập vào bờ rồi lại trôi ra kèm cơn gió mạnh thổi qua mái tóc cô bay bay theo một hướng,cô nhíu mày sờ trán mình rồi nhìn anh đang nằm bên cạnh, bật lo lắng lây người anh nói

“A…anh không sao chứ? Tỉnh dậy đi,làm ơn”

Cô sửng sờ lẩm bẩm nghĩ

“Không lẽ anh ta…”

Cô cúi xuống áp tai mình lên ngực anh cố nghe nhịp tim của anh rồi thở dài

“May quá tim vẫn còn đập, vậy không lẽ anh ta bị ngạt nước rồi sao? Nếu như gặp trường hợp này thì phải hô hấp nhân tạo”

Vừa nghĩ xong cô liền cúi xuống tiến lại gần miệng anh thì anh chợt mở mắt dần bật hỏi

“Em làm gì vậy?”

Cô giật mình lùi ra sau đỏ mặt lấp mấp

“Ơ…anh tỉnh dậy rồi à?”

Tước Thần chợt ngồi dậy bật cười gian

“Vừa rồi em định hôn trộm anh đấy à?”

Cô nhăn mặt lấp mấp

“Vớ vẩn, tôi thấy anh nằm im nên nghĩ anh bị ngạt nước, nên tôi chỉ…chỉ muốn…”

Anh bật cười vuốt nhẹ mái tóc mình về sau nói tiếp

“Xem ra nếu anh nhắm mắt tiếp thì đã được em hôn rồi còn gì”

Cô gượng mặt đứng dậy

“Hừ, còn lâu, mà chúng ta đang ở đâu đây?”

Anh đứng dậy phủi nhẹ quần áo bẩn dính cát của mình rồi nói

“Xem ra là một hòn đảo rồi, không ngờ chúng ta lại bị trôi vào đây”

Tinh Nhiên nhăn mặt lẩm bẩm

“Một hòn đảo, không phải chứ, thế có cách nào trở về không?”

Anh thở phào

“Phù,bây giờ trời đã tối, muốn trở về thì đành đợi sáng mai đã, còn bây giờ chúng ta phải đi tìm chỗ trú cho đêm nay”

Một lát sau, hai người đi vào một khu rừng trên đảo, anh đi phía trước cô thì nghoảnh mặt lại gọi

“Tinh Nhiên, lên đây nắm lấy tay anh nếu không lạc mất em thì sẽ mệt lắm đấy”

Cô nhìn anh rồi chạy lên ngang tầm anh, vẫn không khỏi thắc mắc hỏi

“Nè, chuyện ở trên tàu lúc sáng là thế nào? Sao chúng ta lại bị bao vây?”

Anh nhìn cô rồi im lặng một hồi

“Không có gì đâu”

Cô nhíu mày

“Đến bây giờ mà anh còn không nói cho tôi biết sao? Anh đã làm gì đắc tội với họ đúng không?Tôi đã nghe họ nói anh có ý muốn giết họ”

Anh thở phào nói

“Tìm được chỗ trú đã rồi anh sẽ giải thích cho em sau”

Một lát sau, anh dừng chân trước một hang động nhỏ rồi đi vào cùng cô.

Ánh lửa được bắt lên dần dưới nhóm củi trong một hang động lạnh lẽo trở nên ấm dần.

Cô ngồi đối diện anh chợt ôm người thấy thế anh lên tiếng

“Đồ của em ướt rồi, nếu mặc lâu sẽ cảm lạnh đấy,cởi ra rồi phơi đỡ đi”

Cô nheo mày đỏ mặt nói

“Anh nói tôi cởi ra phơi thì tôi mặc cái gì chứ?”

Anh bật cười, tay kéo chiếc nút thắc cà vạt xuống và chiếc áo ngoài ra, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng nói tiếp

“Thế em định mặc đồ ướt cả đêm sao? Nếu bị cảm lạnh thì liên lụy đến anh đấy”

Cô nheo mày,gương mặt hơi gượng tiếp lời

“Ưm…thế anh quay mặt sang kia được không hả? Và tốt nhất trong thời gian này không được quay đầu lại nếu không tôi sẽ không tha cho anh”

Anh bật cười rồi quay mặt ra sau nói

“Được thôi, anh có ý này, hay chúng ta làm một đứa nhé không chừng khi anh chết đi còn có người nối dòng”

Cô vừa cởi áo vừa quát

“Anh đúng là bệnh hoạn, bây giờ thì kể chuyện trên tàu đi”

Anh tiếp lời

“Em có biết em đã ngồi với những ai trong lúc đấy không?”

Cô lắc đầu

“Không biết”

Anh kể

“Họ là những người đứng đầu Tứ bang trong xã hội này, anh cũng khá ngạc nhiên em lại ngồi cùng bọn họ đấy”

Nghe vậy cô tiếp lời, đoán bừa theo suy nghĩ của mình

“Tứ bang? Ý anh là bốn người xã hội đen trong thế giới ngầm ấy hả?”

Anh gật đầu

“Ừ, lần sau có gặp chúng thì em nên tránh xa ra, còn về việc bọn họ nói anh muốn giết bọn họ thật ra là muốn bịa chuyện để giết anh rồi giành lấy em thôi”

Rồi anh cúi mắt xuống đất thầm nghĩ

( Tạm thời chỉ có giải thích như vậy cho cô ấy)

Tinh Nhiên nheo mày

“Thật à? Vậy không lẽ nguyên nhân tất cả mọi việc là tôi sao?”

Anh chợt cười vừa quay lại vừa nói

“Không, đó không phải lỗi của em”

Cô bật giật mình lấy tay tiến tới che mắt anh lại mặt đỏ bừng quát

“Ai cho anh quay đầu lại hả?”

Anh lại quay lên rồi bật cười nói

“Hình như lúc nãy anh thấy gì đó”

Cô liền đấm vào đầu anh nghiến răng

“Anh còn dám nói sao? Nếu như lúc đó anh giao tôi cho họ thì chúng ta bây giờ đâu có lưu lạc trên đảo thế này hả?”

Anh mỉm cười tiếp lời

“Anh không thể giao em cho họ được, với lại lúc đấy em đã chọn theo bên anh, em còn trách anh sao? Nhưng sao em lên được tàu vậy?”

Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói

“À có một người đàn ông là trưởng lái ở đó đã giúp tôi vào”

Anh lại cười nhẹ

“Xem ra anh cần phải giữ em kĩ hơn rồi”

10:00, cô sờ lên chiếc váy ướt của mình đang hông khô cạnh ngọn lửa lẩm bẩm

“Ưm cũng khô một chút rồi, có thể mặc được”

Cô mặc vào rồi nhìn bóng lưng anh đối diện mình nói

“Tôi mặc đồ xong rồi,anh có thể quay mặt lại”

Cô nói xong nhưng anh vẫn im lặng thì cô liền đi đến đặt tay lên vai anh gọi khẽ

“Này, anh không nghe tôi nói gì sao?”

Anh mở mắt quay lại nhìn cô đáp

“Xin lỗi, anh vừa ngủ”

Cô tiếp lời

“Vậy anh nằm xuống ngủ đi, ngày mai chúng ta có thể trở về rồi”

Anh nhìn cô nói tiếp

“Em cũng ngủ đi, nếu em thấy lạnh thì ôm lấy anh”

Anh nằm xuống rồi nhắm mắt lại ngủ đi vì mệt mỏi, cô cũng nằm xuống cạnh anh thầm nghĩ

( Không ngờ bây giờ mình lại tự động nằm cạnh anh ta, nhưng chắc nằm thế này thì anh ta lạnh lắm)

Cô nằm sát người anh rồi choàng tay ôm lên người anh nhắm mắt ngủ dần

Màn đêm cũng chợt lặng im dưới ánh lửa nhỏ đang cháy dần tắt.


Sáng hôm sau, tiếng chim ồn ào ríu rít bên ngoài cánh rừng, anh nheo mày mở mắt dần, nhẹ nhàng gỡ tay Tinh Nhiên đang choàng lấy người mình để nhẹ xuống đất, nhìn khuôn mặt lấm lem đất cát của cô, anh mỉm cười nhẹ rồi dùng tay mình sờ nhẹ lên bờ má của cô lấy cát xuống, ngay lúc ấy cô chợt mở mắt, hai người đối mắt nhau một cách gần gũi thì cô bật đỏ mặt rồi ngồi dậy sờ má mình lấp mấp

“Anh vừa làm gì tôi thế hả?”

Anh ngồi dậy bật cười

“Mặt em dính cát nên anh lấy ra giúp thôi”

Anh đứng dậy rồi đi ra cửa hang động nhìn xung quanh một hồi, cô bước ra chợt hỏi

“Này, chúng ta có thể trở về được không?”

Anh vừa đi vừa nói

“Để xem hòn đảo này có người sinh sống không đã”

Cô đi phía sau anh chợt sờ bụng mình, anh bật quay lại hỏi

“Tinh Nhiên, em sao vậy?”

Cô nheo mày nói

“Qua giờ tôi vẫn chưa ăn gì cho nên rất đói”

Anh tiếp lời

“Hay em ngồi ở đây, anh đi tìm thức ăn”

Cô lắc đầu

“Không, tôi rất sợ ở một mình, cho nên tôi muốn đi cùng anh”

Anh mỉm cười nhẹ

“Thế thì đi thôi”

10:00 trưa, hai người đi dọc giữa khu rừng và chỉ hái được một ít hoa quả.

Cô và anh ngồi xuống nghỉ ngơi ở một bóng cây lớn thì anh bật hỏi:

“Tinh Nhiên, nếu chúng ta không thể ra được hòn đảo này, em có chấp nhận sống cùng anh không?”

Tinh Nhiên bật ngạc nhiên sửng sờ

“Sao anh lại nói thế? Chúng ta chỉ cần ở đây đợi là sẽ có người đến cứu mà”

Anh thở dài

“Cả tối hôm qua đi tìm hang động và lúc sáng giờ đi xung quanh khu rừng, anh nhận ra nơi này không có ai sinh sống cả,cũng có thể nói đây là một hòn đảo hoang nên việc để thông báo cho người khác đến cứu chúng ta là không thể”

Tinh Nhiên lo sợ, nét mặt lo lắng

“Không thể nào, tôi không muốn sống ở đây đâu, ở đây không có nhà, lại rất ít thức ăn, làm sao mà sống được chứ?”

Anh bật cười đặt nhẹ tay lên đầu cô

“Em đừng kích động, đó chỉ là giả thiết của anh thôi, chắc chắn chúng ta sẽ thoát được ra khỏi đây”

Cô yên lòng chợt nghĩ

( Nếu như thật sự hết cách, không lẽ mình sẽ sống với anh ta mãi mãi trên hòn đảo hoang này sao?)

Đột nhiên có tiếng nói chuyện to nhỏ trong khu rừng

Tước Thần chợt đứng dậy khiến Tinh Nhiên thắc mắc hỏi

“Anh định đi đâu vậy?”

Anh tiếp lời

“Anh nghe thấy có tiếng người nói chuyện”

Anh vội đi thì Tinh Nhiên cũng đi theo anh lên tiếng:

“Khoan đã, chờ tôi với”

Hai người đi dần lại một hướng, tiếng nói chuyện ngày càng rõ dần, phía trước mặt anh và cô là một nhóm người đàn ông đang ngồi nói chuyện với nhau, Tinh Nhiên bật mừng nói

“A…có người kìa, may quá”

Đám người đó đứng dậy nhíu mày trừng mắt nhìn anh và cô thì Tinh Nhiên vừa đi lại vừa nói

“Xin lỗi chúng tôi bị lạc trên đảo này, mọi người có biết làm thế nào để ra khỏi đây không?”

Bỗng anh đi đến nhanh chóng kéo tay Tinh Nhiên lại, cô bật nhíu mày hỏi

“Anh làm gì vậy?”

Anh nheo mày nói

“Đừng qua đó, chúng là người xấu”

Cô ngạc nhiên nhìn đám người đang nhíu mắt nhìn mình, chúng thật hung tợn, một tên cầm đầu trong số đó cười nhếch nói

“Xem kìa, có hai miếng mồi ngon rồi, có bao nhiêu tiền hay đồ gì giao ra hết cho bọn tao, bằng không thì bỏ mạng tại đây đi”

Tinh Nhiên bật sợ hãi lùi về sau lưng anh lấp mấp

“Mấy người này là…”

Anh tiếp lời

“Chúng là thổ phỉ”

Tên cầm đầu cầm một con đao dài ra hâm dọa to tiếng nói

“Phải, bọn tao là cướp đấy, có gì trong người giao hết ra đây”

Anh chợt nhìn Tinh Nhiên bật cười

“Thế thì hay rồi, nếu bọn cướp sống ở đây vậy có thể sẽ có một ngôi làng nào đó gần đây”

Tinh Nhiên nhăn mặt nói

“Tôi biết nhưng chúng ta sắp chết đến nơi kìa, anh có thứ gì thì giao cho chúng đi”

Anh lại bật cười thản nhiên

“Từ lúc trôi dạt vào bờ thì trên người anh chẳng còn gì cả, em thì sao?”

Cô sờ lên cằm mình ngẫm nghĩ

“Tôi cũng vậy, điện thoại tôi bị rơi đi đâu rồi không biết”

Bọn cướp nghiêm mặt hung tợn quát

“Tụi mày đang đùa với tao à? Không có gì thì phải chết”

Chúng nói xong thì chạy đến định bắt anh và cô thì

anh nhanh chóng kéo tay cô nói lớn

“Chạy thôi”

Bọn cướp chạy phía sau đuổi hét không ngừng

“Đứng lại”

“Tụi bây không thoát được đâu”

Một hồi chạy đến bờ vực, cô giật mình nhìn xuống dưới xanh mặt nói

“Chúng ta bị dồn đến đường cùng rồi”

Tên cướp cười lớn

“Hừ, giờ thì chết được rồi nhé”

Anh nhìn cô bình thản hỏi

“Em sợ độ cao không?”

Cô nhìn anh lo lắng

“Này anh hỏi vậy là ý gì? Anh không được làm mấy chuyện điên rồ đó”

Anh bật cười

“Thế em chọn bị mấy tên cướp này giết à?”

Cô lắc đầu nhíp mắt

“Tôi không muốn chết”

Anh lại mỉm cười nói

“Chúng ta đã đến vạch cuối của thế giới bên kia rồi, nếu nhảy xuống dưới chúng ta sẽ chết, nếu ở đây bị mấy tên cướp này giết,chúng ta cũng chết”

Cô sợ hãi lo lắng lấp mấp

“Tôi…tôi thật sự không nghĩ đến mình phải chết ở đây, tại sao anh không lo lắng gì cả”

Anh mỉm cười trả lời

“Vì có em”

Đám cướp nhếch môi hằn giọng nói

“Đã sắp chết đến nơi rồi còn tư tình, tụi bây giết chúng nó đi”

Đám cướp chợt tiến lại gần thì anh ôm lấy cô lùi dần ra sau hỏi

“Tinh Nhiên, nếu chúng ta còn sống, em phải chấp nhận anh nhé”

Cô ôm lấy người anh gật đầu

“Tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa không lẽ không chấp nhận anh sao?”

Anh mỉm cười hạnh phúc rồi ôm lấy người cô thật chặt ngã người dần xuống vách núi.

Trong lúc ngã xuống,cô ôm anh chặt hét to hỏi

“Này,chúng ta sẽ ở bên nhau tới lúc chết như thế này sao?”

Anh mỉm cười nói lớn

“Đừng gọi anh là này, tên anh là Hàn Tước Thần, anh muốn em gọi tên anh như thế”

Hai người ngã xuống vực sâu phía dưới, tiếng vọng của cô vẫn không ngừng vang lên trên cao

“Bây giờ anh mới chịu nói tên thì có phải quá muộn rồi không?”

Phía trên, đám cướp nhìn nhau nói

“Ngã xuống dưới thì chỉ có chết thôi”

“Bỏ đi, về thôi”

Chúng quay lưng đi mất


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.