Sát thủ của mùi hương

Chương 129-130

trước
tiếp

Vài ngày sau, Khiết Tường tiếp tục đưa Tinh Nhiên đi dạo trên một con phố, một thành phố khi ban đêm sẽ tràn ngập ánh đèn vàng. Thoáng nghe bên đường, từ các tiệm cafe ngân vang lên những giai điệu nhạc không lời du dương, người người qua lại bên lề hè không ít cũng không nhiều.

Trong số đó, có không mấy ít người đi ngang qua luôn ngoái nhìn cô và Khiết Tường, xong rồi lại khe khẽ che miệng nhau xì xào bàn tán, họ sẵn sàng ủng hộ mối tình của cô và anh, vì dạo gần đây thông tin hẹn hò của hai người là chủ đề nóng nhất trên các trang báo chí.

Tuy vậy, Tinh Nhiên lại chẳng quan tâm đến mọi việc xung quanh, cô cứ thờ thẩn đi bên cạnh, vô tri vô thức nghĩ đến những chuyện nào đó đang ấp ủ bối rối trong lòng.

Chợt, Khiết Tường đưa tay sang nắm lấy tay cô, khiến cô sực ngạc nhiên, dòng suy nghĩ hỗn tạp trong đầu cũng biến mất.

Tinh Nhiên nhìn qua anh với khuôn mặt ngơ ngác, Khiết Tường có vẻ khá lo lắng cho cô, anh hỏi: “Em sao vậy? Từ nãy đến giờ anh thấy em rất lạ, anh đã hỏi rất nhiều câu nhưng em không trả lời”

Cô ngờ nghệch một lúc, đúng là từ nãy giờ cô chỉ suy nghĩ về cái tên hắc ám kia, quên mất bản thân mình lại đang đi hẹn hò Khiết Tường.

Cô biết mình đã có chút bất lịch sự, liền nở nụ cười nhẹ trả lời: “Xin lỗi, em chỉ đang nghĩ một số chuyện cá nhân thôi”

“Chuyện cá nhân à? Là chuyện gì vậy?”

Khiết Tường không đắn đo mỉm cười hỏi cô, giống hệt như anh đã nhìn thấu những gì cô đang nghĩ. Tinh Nhiên bèn ngậm miệng lại, mắt liếc sang nơi khác.

Cô đang nghĩ, chẳng lẽ bây giờ khai thật với Khiết Tường, rằng bản thân đang nghĩ đến cái tên tâm hắc lòng dạ hẹp hòi kia sao.

Khiết Tường biết cô đang nghĩ tới Tước Thần, nhưng anh vẫn vờ như không biết, nhẹ nhàng đưa tay tới xoa đầu cô, dịu dàng bảo: “Nếu em không nói thì cũng không sao đâu, dù sao cũng là lỗi của anh, khi không lại mời em ra ngoài dạo chơi thế này”

Tinh Nhiên mím môi lại, sợ anh buồn, đành tìm cớ nào đó biện giải.

“Không phải đâu, em chỉ đang nghĩ về công việc của mình thôi, người xin lỗi phải là em mới đúng, em đã khiến anh mất vui rồi”

Nghe vậy, Khiết Tường cụp ánh mắt vô hồn nhìn cô, lời nói dối của cô đúng là rất hợp lí, nhưng anh vẫn cảm thấy có điều gì đó không thể tin tưởng.

Tuy vậy, anh lại nhanh chóng nở nụ cười ôn hòa, nói: “Nhiên Nhiên, mỗi ngày được nhìn thấy em anh đã mãn nguyện lắm rồi, sau này nếu có chuyện gì thì em cứ nói với anh, đừng giấu trong lòng mãi như vậy”

Cô bèn mỉm cười gật đầu một cái, hai người kề sát bên nhau đi về phía trước trông thật thân thiết. Nhưng bất chợt đã có điều gì đó khiến Khiết Tường khựng chân lại. Anh đưa hai mắt nhìn chầm chầm về xa, cách đó chỉ tầm vài thước, anh nhận thấy có một bóng người mặc đồ đen đang đứng dựa lưng trước một bức tường tối của một cửa hiệu sách hút thuốc, rồi bóng người ấy cũng ngẩn mặt liếc mắt nhìn về phía anh, dù là đang đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che phủ đi mái tóc và mặt mũi, nhưng con ngươi sáng rực đó, một ánh mắt bất hòa không tương không thích cũng đủ để Khiết Tường nhận ra kia là ai.

Anh đột ngột kéo tay Tinh Nhiên nghoảnh lại phía sau, cô ngạc nhiên, định rướn môi hỏi thì anh đã nhanh nhảu nhìn sang cô nói: “Chúng ta trở về đường cũ đi, anh chợt nhớ ra đằng trước có một quán ăn rất ngon”

Tinh Nhiên bật cười, đáp:

“Không cần đâu, lúc nãy em đã ăn no rồi”

Rồi cô nhìn sang gần đó, có một cửa hàng bán trà gừng mà cô khá yêu thích.

Cô liền nhìn anh, trỏ tay đến quán trà đó rồi nói: “Khiết Tường, anh đợi em một chút, em vào kia mua nước rồi sẽ ra ngay”

“Được, anh đợi em” Khiết Tường gật đầu đáp lại, sau đó cũng thấy cô đi tới cửa hàng bán trà kia mất.

Lúc này, anh mới quay lại nhìn bóng người đàn ông đang đứng hút thuốc trầm ngâm một mình trước cửa hàng sách từ xa, dáng vẻ kì lạ, khắp toàn thân đều là màu đen tuốt.

Khiết Tường đi tới gần anh ta, bầu không khí ồn ào xung quanh cũng tự dưng tĩnh mịch theo sự bất hòa của hai người, Khiết Tường cười nửa miệng, thốt giọng lên tiếng:

“Tôi nên gọi anh là gì đây nhỉ? Anh Hàn…à không, là Hàn Tước Thần”

“Hừm” Tước Thần khẽ nhếch mép cười một tiếng, sau đó dùng hai ngón tay cái và trỏ rút điếu thuốc ra khỏi miệng rồi thở phào làn khói trắng lởn vởn ra bên ngoài.

“Tại sao anh lại bám theo chúng tôi? Anh muốn gì?” Khiết Tường hơi chao đôi lông mày nghiêm nghị lại hỏi, nghe vậy Tước Thần mới đưa mắt sang nhìn anh ta, cợt nhả đáp lại.

“Muốn ngắm bạn gái cũ một chút, không được sao?”

Khiết Tường cụp mắt nhìn anh, nói bằng giọng điềm tĩnh hết mức có thể, dù trong lòng đã khó chịu đến sự quấy rối này.

“Anh đang cảm thấy tiếc nuối sao? Đừng quên hôm đó ở bệnh viện chính miệng anh đã khẳng định giao Nhiên Nhiên lại cho tôi, vì vậy sau này anh cũng đừng có đeo bám cô ấy nữa”

Tước Thần nhìn điếu thuốc trên tay chỉ mới hút được một nửa, anh lịch sự đi tới tận cái sọt rác đằng kia rồi vứt vào, sau đó cho hai tay vào túi quần, quay lại nhìn Khiết Tường đáp: “Chẳng có luật lệ nào cấm tôi không thể đeo bám bạn gái cũ cả, cô ấy vẫn chưa kết hôn với anh, tôi vẫn có thể lấy lại bất cứ lúc nào”

Nét mặt Khiết Tường hơi ngạc nhiên, trong đó cũng có xen kẽ sự tức giận nhưng lại bị kìm nén, anh nói:

“Nhưng bây giờ người cô ấy yêu là tôi, anh chỉ là quá khứ, và tôi cũng chẳng quan tâm đến việc anh sẽ đeo bám cô ấy cả đời, bởi vì tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra”

“Vậy sao?” Tước Thần đứng lặng lẽ đánh giá Khiết Tường một lúc, thoạt nhìn từ đầu tới chân, anh ta đúng là có ngoại hình không tệ, nhìn qua cũng biết là một người đàn ông có học thức, bản thân lại là tổng tài của một tập đoàn sản xuất nước hoa nổi tiếng trong nước. Phẩm chất cao như vậy, Tước Thần lại cảm thấy muốn cười nhạo chính bản thân, nếu kiếm một điểm tốt trên người anh, e rằng cũng không có. Bởi vì công việc của anh có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng anh không xem nó là công việc, trước giờ anh chỉ nghĩ, giết người để giải trí, dễ thực hiện và cũng rất dễ để kiếm tiền.

Tước Thần chợt ngã ánh mắt xuống, một ánh mắt thấm thấu nỗi buồn không thể tả, giọng anh thôi thúc cất lên, cứ như đang tự trách chính mình.

“Tinh Nhiên nói đúng, tôi và anh căn bản không giống nhau, tôi không phải là một người tốt, chỉ cần liên quan đến tôi, năm lần bảy lượt cô ấy đều gặp chuyện”

Khiết Tường liền cười khẽ, một chút cũng không nhu nhượng im lặng đối phương. “Thế thì anh phải biết điều một chút, Nhiên Nhiên ở bên tôi chắc chắn sẽ rất bình yên, tôi sẽ mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cô ấy”

Tước Tước bèn bật cười nhạt, rồi ngẩn nhìn Khiết Tường một cách cao ngạo, nói:

“Hừm, cho dù thế nào đi nữa tôi vẫn không thể chấp nhận được việc mình thật sự đã đánh mất cô ấy, tôi là một kẻ xấu, vì vậy anh phải giữ cô ấy cho tốt vào”

Nghe những lời đó, Khiết Tường cho rằng Tước Thần đang thách thức anh, và sẽ tìm cách cướp cô ra khỏi tay anh, nhưng anh không lo lắng, mà lại nhanh chóng nở một nụ đắc ý, đáp lại: “Được, anh cứ thử xem”

“Khiết Tường” Nghe từ sau có tiếng vọng gọi lớn, Tinh Nhiên chạy tới anh, trên tay cầm hai cốc nhựa đựng trà gừng vẫn còn ấm hổi.

Khiết Tường ngạc nhiên quay lại, đã thấy Tinh Nhiên chạy đến trước mặt mình, cô ra biểu cảm chao mày, điệu bộ có chút hờn dỗi, nói: “Anh đi đâu vậy? Em vừa mua xong ra khỏi cửa hàng đã thấy anh biến mất”

Khiết Tường hơi ngạc nhiên nhìn cô, rồi anh quay ra sau, nhưng đã không còn thấy Tước Thần ở đâu nữa. Sự biến mất đúng là rất nhạy bén, anh liền nở nụ cười nhẹ, sau đó nhìn Tinh Nhiên đáp:

“Anh chỉ gặp phải người quen thôi”

“Người quen?” Cô trơ ngác lặp lại, anh tiếp lời: “Anh ta đi rồi, chỉ là người quen trong công ty”

Một tiếng sau.

Tước Thần đi bộ một mình trên một ngã tư đường vắng vẻ, ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng anh cũng nhận ra nụ cười của cô lúc đó, nụ cười hạnh phúc khi cô nắm lấy tay Khiết Tường, cùng anh ta đi dạo phố, còn anh chỉ là một kẻ đứng từ xa, chỉ giỏi nhất là quan sát khung cảnh hạnh phúc không thuộc về mình.

Anh bước từng bước trên đường, không gian tĩnh mịch không ai qua lại, anh nhìn vì sao trên trời kia, nhớ lại cô đã từng nói.

“Anh nhìn kìa” Lúc ấy cô đã trỏ tay lên bầu trời, chỉ về một ngôi sao nằm lẻ loi giữa một khoảng trời rộng mênh mông.

“Ngôi sao đó rất giống anh và khác anh, một ngôi sao lẻ loi nằm giữa khoảng trời rộng cách những ngôi sao khác”

“Sao cô có thể ví tôi như ngôi sao nhỏ bé đó?” Anh còn nhớ lúc ấy mình đã chao mày vì không hiểu nổi những lời nói ngốc nghếch của cô gái nhỏ này.

Tinh Nhiên liền nhìn anh bật cười, đáp trả: “Tôi thấy giống mà, giống anh vì nó cô đơn và hiu quạnh, khác anh vì anh có thể lại gần những người khác nhưng nó thì lại không thể lại gần các ngôi sao khác”

Tước Thần chợt nhớ lại khoảnh khắc ngẳn ngủi đó, và bây giờ khi nhìn lên bầu trời đen lạnh lẽo kia, anh cũng thấy có một ngôi sao lẻ loi nằm giữa khoảng trời rộng ấy, tựa như một năm trước, chỉ là khác một chút, bởi vì anh chỉ còn lại một mình.

(Em nói đúng, anh thấy mình thật giống ngôi sao đó, hiu quạnh và cô đơn, giá như có thể quay về một năm trước, anh nhất định sẽ chọn cách tốt nhất đó là không gặp em, chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ quen biết nhau, nếu là vậy…thì thật tốt biết mấy)

“Khung cảnh này…rất hợp để giết người đấy” Đột nhiên có một giọng nói nhả cợt từ sau vang lên, Tước Thần hơi giật mình, anh liền quay lại, nhìn bóng người đang đi tới trước mặt đó.

Anh trơ mắt kinh ngạc nhìn hắn, tên Del vẫn bám theo tìm giết anh nay lại đột nhiên bất thình lình xuất hiện.

Hắn vừa cầm một khẩu súng ngắn trên tay, đồng tử đen láy kia của hắn nheo lại, như hố vực sâu thẳm muốn nuốt chửng con mồi.

Anh nhìn hắn rồi cười nhạt, thản nhiên lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, đang định rút điếu thuốc lên ngậm thì lại bị một phát súng bắn ngang, gói thuốc lá anh đang cầm liền văng cái “bịch” xuống đất.

Tước Thần hơi kinh động vài giây, rồi lại nhắm mắt cười nửa miệng, làm tên Del kia phải bứt rứt chướng mắt, hắn khó hiểu hỏi:

“Ngươi lúc nào cũng bình thản, không nhận ra mình sắp chết sao?”

“Sợ hãi thì được gì chứ, chỉ còn lại một mắt mà nhắm bắn rất chuẩn xác, phải cảm ơn ta chứ nhỉ”

Anh đáp lại hắn một cách mỉa mai, Del liền nghiếng răng nghiếng lợi, từ một con người có hai mắt hoàn chỉnh, bây giờ hắn lại bị hỏng đi con mắt phải, nhìn được duy nhất chỉ là con mắt trái không thuận hướng.

“Tên khốn” Del mở miệng khàn giọng mắng, không che nỗi phần căm hận.

Nói xong, hắn liền giơ khẩu súng ngắn kia lên bóp cò bắn về phía anh.

Viên đạn bay rất nhanh cũng rất bất ngờ, một phát xượt qua cánh tay phải của anh, khiến anh nhíu mày rồi tự giơ cánh tay của mình lên xem, trong khi tên Del kia đang lặng lẽ quan sát từng hành động của anh, hắn bật cười nói:

“Ở đây không phải nghĩa trang, sẽ không có chỗ cho ngươi nấp như lần trước đâu”

Tước Thần nhìn vết thương bên cánh tay đang nhoi nhói rướm máu của mình, anh nheo mắt lại thầm nghĩ:

(Tên này sử dụng súng rất thành thạo, phát này hắn cố tình bắn hụt vào tay mình là ý gì?)

Rồi anh nhìn hắn, mở miệng nói:

“Ông chủ của ngươi có lẽ là người gọi ngươi đến đây, ta chẳng biết hắn là ai và có thù oán gì với Hàn Tước Thần này, nhưng thực nực cười, hắn cũng chỉ là con rùa rụt đầu, chẳng bao giờ chịu xuất hiện mà phải để tên phế hạ của mình ra tay”

Del nheo mắt lại, khuôn mặt sắc lạnh như mọi khi, đáp:

“Giết một kẻ như ngươi, chỉ cần ta là được”

Hắn lại không khiêm nhượng, định tiếp tục nổ súng, Tước Thần cảm thấy hắn khá manh động, dựa theo kinh nghiệm đợt trước chạm mặt với hắn, anh đoán tên này có lẽ vẫn chưa muốn giết anh, hoặc là muốn anh chết bằng một cách khác.

Khi anh vội quay lưng bỏ chạy, hắn liền nổ hai phát súng đến bóng lưng anh, vừa cười nhếch vừa hỏi: “Muốn chạy sao?”

Giữa đêm hôm tối tăm, tiếng súng “đoằng đoằng” lại vang lên liên tục, hai phát đạn kia một viên hụt, một viên lại xượt qua bả vai anh, Tước Thần hơi nghiếng răng, vừa chạy vừa bất giác đưa tay trái vịn lên vai phải, cố kiếm đường tẩu thoát khỏi cái tên nguy hiểm đằng sau này.

Trên đường vắng, có hai bóng đen chạy thật nhanh không ngừng nghỉ về trước, anh vừa ôm vết thương vừa chạy lách sang một đường khác để tìm cách đánh lạc hướng Del.

Đây không phải bị tấn công lần đầu, tên Del rất thích nổ súng liên tục về đối phương, nhưng nhờ tài tránh né nhanh nhẹn của anh, mấy phát đạn hắn bắn ra đều hụt ba lần bốn lượt.

Hơn 10 giờ tối. Tinh Nhiên vừa trở về nhà và đã thay một chiếc váy ngủ mỏng toang màu trắng dài ngang gối, cô nằm thảnh thơi trên giường, ánh đèn phòng vẫn chưa được tắt.

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ cạnh cô bị kéo lùa ra một cái “roẹt”. Cô bật giật mình, liền ngồi phắt dậy nhìn sang, đã thấy Tước Thần nhảy vào một cái “ịch” ngay trước mắt cô.

“Anh…anh…” Cô lấp mấp, mắt vừa nhìn xuống đã thấy cánh tay anh đang rỉ máu nhỏ từng giọt xuống sàn, mặt mũi cô tự dưng chuyển sang hốt hoảng, hỏi:

“Tay anh bị làm sao vậy?”

Anh đi tới, cứ như lâu ngày không được gặp cô, bất ngờ choàng hai tay ôm lấy gáy cô kéo vào lòng, anh gục mặt bên vai cô, khẽ đáp: “Anh bị kẻ xấu tấn công, anh đã giữ lại cái mạng của mình trở về gặp em đấy”

Cô ngạc nhiên, cất giọng run run lo lắng bên đầu anh bảo: “Nhưng anh đang chảy máu, anh mau băng vết thương lại đi”

Vài phút sau, anh ở trần ngồi ngoan ngoãn trên giường, đưa cánh tay phải bị viên đạn xướt qua đang chảy máu lúc nãy, quan sát Tinh Nhiên đang nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau miệng vết thương cho anh, biểu cảm trên mặt cô cũng lo lắng rõ rệt.

“Anh có đau không? Là ai tấn công anh vậy?”

Cô vừa lau vừa hỏi, lại không biết Tước Thần đang mãi mê ngồi ngắm nhìn cô, từng động tác lau vết thương nhẹ nhàng của cô đã khiến anh cảm thấy yên lòng, dù chỉ là một ít hạnh phúc nhỏ nhoi, anh cũng muốn tiếp nhận lấy nó, anh cười nhẹ hỏi lại.

“Em đang lo lắng cho anh sao?”

Cô bật ngượng, liền lấy băng vết thương băng lại cho anh, vùng má có chút đỏ hồng, đáp: “Tôi đâu có lo lắng cho anh, chỉ là khi thấy ai đó bị thương, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được, có phải anh lại đi gây thù chuốc oán rồi đúng không?”

“Không có” Anh đáp lại.

Tinh Nhiên bèn ngẩn mặt nhìn anh, thật sự thì trong lòng cô chẳng còn cảm giác tức giận gì với anh nữa.

Băng xong vết thương, cô bước chân xuống giường, đứng dậy bảo:

“Anh nghỉ ngơi đi, bên ngoài còn nhiều phòng trống lắm đấy, anh muốn ngủ ở đâu cũng được”

Tước Thần nửa ngồi nửa nằm trên giường, lặng lẽ quan sát cô, không nói gì cũng không đáp gì, làm cho Tinh Nhiên có chút bực bội, cau mày hỏi:

“Anh làm cái gì mà nhìn tôi như thế hả?”

Tước Thần chợt cười nhẹ, chỉ tự nhủ miệng hỏi lòng rằng:

(Tại sao ông trời lại cho tôi gặp được cô ấy chứ?)

Rồi anh đưa tay tới bắt lấy cổ tay cô, ngẩn mặt nhìn cô hỏi:

“Tinh Nhiên, nếu một ngày anh biến mất khỏi thế giới này, em sẽ không tiếc nuối chứ?”

Cô ngạc nhiên trước câu hỏi đó, rồi bèn chao mày hỏi ngược lại.

“Anh đang hỏi ngốc cái gì vậy?”

“Là vì anh cảm thấy như vậy, em trả lời anh đi” Anh khẽ giọng thúc giục, cứ như muốn được nghe chính miệng cô cho đáp án.

Cô liền liếc đi nơi khác, ngượng ngập trả lời: “Ai quan tâm chứ, nếu như anh biến mất thì cũng đâu có liên quan gì tới tôi”

Tước Thần chợt cảm thấy hụt hẫn, anh liền nở nụ cười nhẹ, bèn rời khỏi giường, mặc cái áo của mình vào rồi nói:

“Vậy sao? Anh hiểu rồi”

Anh lẳng lặng đi tới cửa phòng cô mở ra, không nghoảnh mặt lại nhìn cô, bảo:

“Cũng muộn rồi, em ngủ đi, anh không làm phiền nữa”

Nói xong anh ra ngoài mất, cánh cửa vừa đóng lại, Tinh Nhiên mới ngồi trên giường suy ngẫm, cảm thấy bản thân vừa rồi đã có chút không đúng đắn.

(Mình đang nghĩ gì vậy? Sao lại trả lời anh ta bằng câu nói đau lòng đó chứ?)

Đột nhiên điện thoại cô nằm trên đầu tủ giường bất ngờ đổ chuông, cô ngạc nhiên vớ tay lấy, đang xem số điện thoại gọi đến là ai thì cuộc gọi đã nhanh chốc bị tắt đi.

“Là ai vậy nhỉ?” Cô lẩm bẩm tự hỏi, rồi ấn dòng số lạ đó lên xem lại, bất chợt có một tin nhắn gửi tới cũng từ dòng số đó, với hàng chữ ngắn gọn.

[Tinh Nhiên, anh đã rời đi rồi, đó là điều mà em muốn phải không?]

Cô liền bật sửng sốt, miệng lẩm bẩm:

“Đây là…số của Tước Thần ư?”

Cô vội vã đứng dậy mở cửa phòng bước ra ngoài, ngó ngang ngó dọc hai bên hành lang trái phải.

“Chẳng lẽ anh ta đã thật sự rời đi, là do câu nói của mình lúc nãy sao?”

Cô lo lắng, liền nhấn gọi lại cho anh, nghe tiếng chuông đổ, cô mong anh sẽ bắt máy rồi nói chuyện cho rõ ràng, nào ngờ anh lại tắt máy đi, anh nghĩ không liên lạc với cô ngay lúc này là điều cần thiết.

Anh đã rời khỏi Diệp Gia, bây giờ anh chỉ muốn đi tìm Del, dù phải bất chấp cả tính mạng, chỉ cần điều tra ra kẻ đứng sau hắn, thì mối nguy hiểm về tính mạng của anh mới có thể an toàn, đương nhiên đó không phải là lí do duy nhất, mà anh còn lo cả cho sự an nguy của cô.

Tinh Nhiên gọi mãi cho anh không được, cô bắt đầu có cảm giác khó chịu lẫn sợ hãi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bứt rứt, giống như có một điềm xấu gì đó sắp xảy ra.

Cô chạy toạc mạng xuống phòng khách, Tiểu Nhất đang ngồi ở ghế sofa, thấy cô vội vã chạy đến cửa, anh ta liền thốt hỏi: “Tinh Nhiên tiểu thư, cô đi đâu vậy?”

Tinh Nhiên không đáp lại, lơ anh ta sang một góc, chỉ vội vã mở cửa ra rồi chạy đi mất, mặc cho Tiểu Nhất đang cảm thấy hiếu kì, không biết chuyện gì đã xảy ra với cô.

Tinh Nhiên chạy ra khỏi cổng Diệp Gia, không hiểu sao bản thân cô lại đang rất lo sợ, sợ sẽ không được nhìn thấy anh nữa, sợ từ đây sẽ giống như một năm trước, anh không từ mặt mà đột ngột rời đi, điều đáng sợ hơn, đó là anh sẽ không bao giờ quay lại.

Tinh Nhiên đành rẽ sang phải rồi dốc hơi chạy thật nhanh, vừa thở vừa tức giận nghĩ:

(Chắc là anh ấy chưa đi xa đâu, mình phải tìm cho bằng được anh ta, tại sao lại dám bỏ đi đột ngột như vậy chứ?)

Tước Thần đến ngã tư lúc nãy, cái nơi mà tên Del xuất hiện tấn công anh.

Tuy nhiên khi anh đến thì chẳng còn thấy hắn ở đó nữa, anh cau mày, nhìn xung quanh gào lớn:

“Del, ra đây đi, ta biết ngươi đang ở đây”

Nhưng những gì đáp lại anh là sự im lặng, anh nghiếng răng, lòng cảm thấy bực tức.

Đang đứng lặng lẽ một mình, thì đột nhiên có hai chiếc xe lao tới anh từ xa, anh vội né sang, nhào lộn vào bên lề, hai chiếc xe ấy cũng thắng lại đột ngột một tiếng “kít” dài giữa làn đường hiu vắng, vang lên đến chói tai.

Từ trên xe mở cửa xuống là những tên lạ mặt, không mấy ưa nhìn, nhưng trong số đó lại không có tên Del.

Chúng có hết thảy cả chục tên, mặt mũi bặm trợn, chúng đột nhiên rút dao ra, rồi tự dưng lao tới anh, xua loạn xạ về phía anh, Tước Thần nhận ra mình chỉ có một khẩu súng, anh rút ra rồi bắn hết thảy vào ba tên, cuối cùng thì đành dùng võ của bản thân đấu tay không với chúng.

Phía bên kia, Tinh Nhiên vừa chạy trên đường, vừa cầm điện thoại áp lên tai cố gọi cho anh, nhưng tất cả đều báo không thể liên lạc được.

“Kì lạ, chỉ mới đây sao lại không đổ chuông nữa” Cô lo lắng, sợ anh bỏ đi đến mức cổ nghẹn ngóc muốn khóc, cô láo liếc mắt xung quanh tìm kiếm, viền mắt không biết khi nào lại rũ rượi một màn nước chảy dọc xuống, cô không ngừng cất giọng gọi to:

“Tước Thần, anh ra đây cho tôi, mau ra đây đi”

Cô vừa chạy, vừa hay lại nghe thấy có tiếng ẩu đã ồn ào ở đâu đó, cô liền bất giác đi theo tiếng ồn kia xem thử, nào ngờ lại chứng kiến được có một cuộc hỗn loạn trước mắt từ xa.

Cô to mắt đứng nhìn, giữa đám côn đồ đang dùng gậy và dao nhào tới đánh đó, là một chàng trai đang dùng sức của mình chống chọi lại.

Ngay lập tức, cô vội chạy lại, hốt hoảng hét to: “Mau dừng lại!”

Tước Thần vừa đánh bật ngã một tên văng ra đất, nghe thấy tiếng cô, anh liền giật mình quay sang, không ngờ tới, mấp môi lẩm bẩm: “Tinh Nhiên”

Cô chạy tới liền ôm lấy cánh tay anh, mếu máo khóc hỏi:

“Anh đang làm gì vậy? Sao lại bỏ đi đột ngột, hức…còn đánh nhau ở đây nữa?”

Anh cau mày, không kìm được sự nóng giận, liền gào to mắng cô.

“Đổ ngốc, ở đây rất nguy hiểm, em xuất hiện làm cái gì chứ?”

“Là vì…” Cô đang mấp môi trả lời, nào ngờ lại tự dưng đứng hình sửng sốt to mắt, cô thấy đằng sau anh, có một tên đang cầm một chiếc gậy sắt rất dài, hắn đang chạy tới giơ lên cao, rồi bất ngờ hạ xuống đánh vào đầu anh thật mạnh.

Sau cái đánh ấy, anh đột ngột ngã xuống đất bất tỉnh, cô liền sửng sốt, nhanh chóng ngồi xuống lây mạnh anh hốt hoảng gọi:

“Tước Thần, Tước Thần, anh tỉnh lại đi, anh…”

Đột nhiên có một bàn tay bất thình lình xuất hiện từ phía sau, bịt một chiếc khăn có tẩm thuốc mê vào miệng cô, cô nhanh chóng lạc vào cơn buồn ngủ, liền nhắm mắt ngã dần người ra, lại được hai tay của ai đó đỡ lấy.

Mấy tên côn đồ kia nhìn người đó, một tên thận trọng thốt hỏi:

“Anh Del, bây giờ xử lí con nhỏ này thế nào?”

Del liền bế gọn Tinh Nhiên lên tay, đáp:

“Lo xử lí tên kia đi, cô gái này…ta có cách”


Chiếc đồng hồ LED trên bàn hiện tại chỉ 8:25 sáng. Ngay giường bên cạnh, Tinh Nhiên mở dần mắt, cô thoáng liếc qua lại, nhận ra phong cảnh bốn bề đều rất lạ lẫm, nhưng lại đoán được mình đang ở trong một căn phòng.

Chợt cô giật mình, hình ảnh Tước Thần bị tên côn đồ đánh bất tỉnh từ phía sau lưng tối qua đột nhiên xuất hiện lên tâm trí.

Cô sửng sốt, liền bật ngồi dậy, hai mắt láo liếc xung quanh không ngừng tìm kiếm bóng hình anh, hốt hoảng gọi thành tiếng:

“Tước Thần, Tước Thần”

“Em dậy rồi à?”

Giọng nói của ai đó vang lên, trong veo như tiếng thác đổ. Cô ngạc nhiên nhìn sang, có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang đứng trầm tư ngay bên rèm cửa sổ, nơi có ánh nắng ban mai từ bên ngoài lớp cửa kính hắt vào.

Tinh Nhiên hơi bất thần, chỉ nhìn từ phía sau lưng anh ta nhưng cô cũng còn tỉnh táo để nhận ra đó là Khiết Tường, cô bèn nhăn trán hỏi:

“Khiết Tường, là anh sao? Đây là đâu? Tại sao em lại ở đây?”

Anh quay lại lặng lẽ đi tới cô, đáp:

“Đây là phòng anh, tối hôm qua anh vô tình đi ngang thấy em ngất trên đường nên quyết định đưa em về đây”

Tinh Nhiên thoáng có chút mơ hồ, nghe anh nói vậy cô mới ngẫm nhớ lại chuyện tối qua, tự dưng có một đôi bàn tay của ai đó chèn lên bất ngờ từ phía sau, dùng khăn bịt lấy mũi cô, làm cô mê man típ mắt bất tỉnh.

Nhưng chuyện đó lại không quan trọng với cô ngay lúc này, cô nhanh chóng vén chăn ra leo xuống giường, tâm trạng hỗn loạn nói:

“Không…không được rồi, hôm qua em đã thấy Tước Thần bị đám người xấu tấn công, em phải đi tìm anh ấy”

“Chắc là em nằm mơ rồi, hôm qua anh đi ngang, không hề thấy ai cả”

Khiết Tường lí giải, có hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô hiện giờ. Nhưng Tinh Nhiên lại đi đến ghì chặt hai khuỷu tay anh rồi nâng lên, ngẩn mặt nhìn anh với sự lo lắng lẫn sợ sệt khẳng định:

“Không đúng, chính mắt em đã nhìn thấy anh ấy bị chúng đánh ngất, Khiết Tường, anh mau báo cảnh sát đi, nhanh lên”

Khiết Tường không có phản ứng, vẫn đứng hờ hửng nhìn cô, cô bèn khựng lại, nhận ra bản thân đã quá lo lắng cho Tước Thần trước mặt anh.

Cô gục mặt đi, bản thân không biết làm gì khác, càng không biết đám người xấu tấn công Tước Thần là ai, dù có đi báo cảnh sát cũng không có kết quả.

“Nhiên Nhiên, em hãy bình tĩnh lại đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe anh hỏi, cô mới dần bình tĩnh, bắt đầu nhớ lại mọi chuyện tối qua rồi kể hết cho anh nghe.

Sau khi nghe xong, Khiết Tường cũng có biểu hiện ngạc nhiên, anh bèn đặt hai tay lên vai cô chao mày hỏi lại:

“Em có chắc là như vậy không?”

Cô gật đầu khẳng định, đáp:

“Bọn chúng rất đông, nhất định là anh ấy đã gặp chuyện rồi, nhưng…”

Chợt cô loay hoay xung quanh tìm kiếm gì đó nên lao đao hỏi: “Điện thoại của em, điện thoại của em đâu rồi?”

Khiết Tường bất chợt đưa tới một vật gì đó cho cô, nói: “Là cái này sao?”

Cô quay lại nhìn trên tay anh, vật đó đúng là điện thoại của cô, cô nhanh tay chợp lấy, sau đó ấn vào nhật kí cuộc gọi lên xem, số điện thoại và tin nhắn của Tước Thần tối qua vẫn còn đó, cô có thể chắc rằng sự việc hôm qua không phải mơ, cô nhanh chóng gọi lại nhiều lần, nhưng các cuộc gọi đều báo thuê bao không thể liên lạc.

Trong lòng Tinh Nhiên đã lo lắng lại càng sốt ruột hơn, cô bèn nhìn Khiết Tường bảo:

“Khiết Tường, phiền anh đưa em về Diệp Gia có được không?”

Tại một ngôi nhà gỗ với diện tích hạn hẹp, và chỉ có một cái cửa sổ nhỏ đang mở toan toác hắt ánh sáng bên ngoài vào gần đó.

Tước Thần chợt mở mắt ra, anh nhận thấy bản thân đang bị trói tay trói chân, và anh đang ngồi trên một cái ghế gỗ khá mục nát. Đầu anh có hơi choáng, chỉ kịp nhớ lại tối qua mình đã bị một tên nào đó bất thình lình đánh vào đầu từ phía sau, kết quả bất tỉnh không biết trời trăng gì.

Anh ngẩn mặt lên nhìn xung quanh, vệt máu đỏ thấm ướt chảy dọc xuống bên ven tai anh vẫn còn chưa khô mấy, đây là máu từ vết đánh sau đầu, làm anh vẫn còn nhoi nhói cơn đau.

Anh thở ra một hơi, rít lên một vài tiếng.

“Mình đang ở đâu vậy?”

Anh nhận ra bản thân đang ở trong một ngôi nhà gỗ bị bỏ hoang, có đầy mạng nhện và bụi bặm.

“Phải rồi, hôm qua mình đã bị mấy tên lạ mặt công kích, hơn nửa còn có…”

Đột nhiên anh sực giật mình, nghĩ đến đây anh mới nhớ tới Tinh Nhiên, bất an tự nhủ hỏi lòng.

(Tinh Nhiên không bị làm sao chứ? Hay là cô ấy cũng đã bị bọn chúng bắt đi rồi)

“Hực…ưm…”

Khe khẽ có tiếng thở dốc rên rỉ của ai đó rít lên, anh ngạc nhiên, bèn quay sang bên phải. Thấy một gã đàn ông cũng bị trói tay trói chân hệt như anh đang ngồi gục đầu trên ghế, hắn ở trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần jean đen và toàn thân đều là những vết thương đang bóc mài ghẻ lỡ. Tước Thần sực kinh động, dù chỉ là nhìn ở phương diện một bên, anh vẫn thấy gã đàn ông này rất quen thuộc, miệng tự bất giác lên tiếng: “Tiểu Hổ”

Gã đàn ông ấy nghe thấy tiếng gọi, mãi mới ngẩn đầu lên, mặt mũi hắn ta vừa bê bết vết bẩn lại vừa bết máu, gương mặt ấy không sai vào đâu được, anh sực bàng hoàng, thốt hỏi: “Tiểu Hổ, là cậu sao?”

Tiểu Hổ trân trân mắt cũng kinh ngạc nhìn anh không kém, mấp môi hỏi:

“Lão đại, sao…sao anh lại ở đây? Anh cũng bị chúng bắt rồi sao?”

“Cậu vẫn còn sống à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiểu Hổ hơi nhăn mặt nặng nhọc, đáp:

“Từ…cái hôm giúp anh ở nghĩa trang, tự dưng có một tên kì lạ đã đánh vào đầu tôi, sau khi tỉnh lại thì tôi đã bị trói ở đây, tôi bị chúng bỏ đói nhiều ngày chỉ cho uống nước, tôi thật sự nghĩ…bản thân không thể sống tiếp được nữa rồi”

“Kẻ kì lạ mà ngươi nói là Del sao?”

Nghe anh bàng hoàng hỏi, Hổ mới gật nhẹ đầu một cái, hai mắt hắn như dại đi, trả lời:

“Phải, vết thương trên người tôi là do hắn cho thuộc hạ dùng roi đánh, hắn cũng là kẻ đã trà trộn vào Diệp Gia hạ độc Tiểu Cường, tôi không hiểu tại sao hắn lại giữ cái mạng của tôi đến tận ngày hôm nay nữa”

Rồi Tiểu Hổ chao mày, dốc lực tiếp hơi bảo:

“Lão đại, anh…anh hãy tìm cách thoát ra khỏi đây đi, nếu không sớm muộn gì anh cũng sẽ bị hắn giết”

Tước Thần nheo mắt lại trở nên nghiêm nghị, tra hỏi:

“Thế mau nói tôi biết, trong thời gian ở đây, cậu biết gì về chúng?”

Sau khi cùng Khiết Tường trở về Diệp Gia.

Tinh Nhiên đã kể hết chuyện tối qua cho Tiểu Nhất và Phong Tề Dật biết, quả nhiên họ cũng có biểu hiện bàng hoàng không kém.

Phong Tề Dật liền huy động rất nhiều người đi tìm Tước Thần, và trước mắt họ không thể báo cảnh sát.

Trời mấy chốc cũng xuống hoàng hôn, bên trong căn nhà gỗ tối tăm không có tí ánh sáng kia.

Cuối cùng bên ngoài cánh cửa cũng có động tĩnh, Del cùng vài tên thuộc hạ cầm đèn pin đi vào, nhận thấy Tước Thần vẫn còn ngồi gục mặt thiếp đi trên ghế, cả tên Hổ ngồi bên cạnh cũng không có chút động tĩnh.

Hắn bèn cầm lấy một chiếc roi dài hơn thước rồi đi tới, quất thẳng vào người anh và Tiểu Hổ, sớm đã làm cả hai đau điếng tỉnh lại, mặt hơi dại đi, rít lên vài tiếng.

Del dùng mũi giày nâng cằm anh lên, mặt anh vì thế cũng tự động ngẩn lên nhìn hắn, hắn lại rướn môi cười mỉa mai.

“Tên sát thủ trong lời đồn mà mọi người hay nói, không ngờ sẽ có ngày này nhỉ”

Tước Thần hất cằm sang một bên, xấc xược hất luôn mũi chân hắn đi, cười nhạt nói: “Lắm lời”

Del liền tức giận, thẳng chân đá vào người anh một cái mạnh, làm anh ngã luôn cùng với chiếc ghế gỗ mục nát về sau, văng ra chừng hai thước rồi đập người xuống nền đất, làm bụi bặm bị lất phất bay lên trên không.

Tiểu Hổ thấy vậy, kinh hãi thốt lên.

“Lão đại, anh không sao chứ?”

Del lại đi tới, hắn dùng chân giẫm lên người anh, tiếp tục đạp mạnh vài ba cái, thấy anh hơi nghiếng răng, hắn lại cười cợt bảo:

“Sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, quả nhiên cả ngươi và ông già mình chẳng khác gì nhau cả, đành vậy ta phải làm cho Diệp Gia tuyệt tôn rồi”

Vệt máu anh hộc ra khỏi khóe miệng chảy xuống, anh vừa rục rịch cổ tay bị trói phía sau ghế, vừa nheo mày lại nhìn hắn trên cao, hỏi: “Tại sao ngươi lại giết A Lạc? Ta biết phát súng tỉa thứ tư trên người hắn…là do ngươi bắn”

Del cười lạnh, không ngại trả lời.

“A Lạc chỉ là công cụ để bọn ta hoàn thành mục đích, nói cách khác, hắn đã giúp bọn ta khá nhiều chuyện, nhưng đến phút cuối hắn đã để lộ mình trước cảnh sát, nên bọn ta buộc phải khử hắn thôi”

Nói tới đây, hắn bỗng cúi xuống bật cái ghế anh ngồi dậy, rồi đứng phía sau anh, khẽ thì thầm vào tai anh ngạo nghễ nói:

“Đừng lo, ngươi cũng sắp được như A Lạc rồi, giờ thì ta chỉ còn chờ lệnh của người đó”

Giọng nói Del vừa dứt. Đột nhiên, có vài tên thuộc hạ từ bên ngoài đi vào, lần lượt nhấc gọn mấy bình xăng đặt xung quanh trong ngôi nhà gỗ, Tước Thần cũng hiểu chúng sắp định làm gì, đó là diệt khử anh bằng cách thiêu sống.

Anh bèn cười nhạt, nhắm mắt điềm tĩnh lại nói:

“Thế thì hãy làm nhanh lên, bằng không trước khi ta thoát ra khỏi đây, ta sẽ tìm ông chủ ngươi tính sổ bằng máu đấy”

“Ta nghĩ…không quá lâu đâu”

Del rút khẩu súng ra, nhếch mép cười vài tiếng.

Tại Diệp Gia, đồng hồ đã chỉ hơn 6 giờ tối.

Tinh Nhiên vẫn còn ngồi ở ghế sofa chờ đợi trong lo lắng, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

“Nhiên Nhiên, anh nghe nói Hàn Tước Thần là con trai của ba nuôi em, đó là sự thật sao?”

Khiết Tường ngồi bên cạnh im lặng một hồi lâu cũng lên tiếng, cô ngạc nhiên, bèn quay sang nhìn anh gật đầu đáp:

“Đúng vậy, chuyện này ban đầu em cũng rất bất ngờ, vì anh ấy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, nếu anh ấy xảy ra mệnh hệ gì, ba ở dưới hoàng tuyền sẽ chết không nhắm mắt”

Khiết Tường đặt lên bên vai cô trấn an.

“Đừng lo, anh ta là tay sát thủ mà, anh nghĩ chắc không sao đâu”

Đúng lúc Tề Dật và Tiểu Nhất cũng trở về, họ mở cửa đi vào, Tinh Nhiên liền bật dậy khỏi ghế hỏi: “Sao rồi? Các anh đã tìm thấy anh ấy chưa?”

Tiểu Nhất nhìn cô, lắc đầu cam chịu đáp:

“Vẫn chưa có tin tức gì, bọn tôi đã tìm hết các địa điểm gần chỗ anh ta bị bắt đi như cô đã nói, nhưng chẳng có manh mối gì cả”

Nghe vậy đôi chân Tinh Nhiên chợt bũn rũn, cô ngồi lại xuống ghế sofa, bất thần run giọng nói:

“Không thể như vậy được, trước khi anh ấy bị bắt đi, anh ấy còn bị một kẻ nào đó tấn công, anh ấy đã nói thế”

“Thế anh ta có nói tên kẻ đó không?”

Tiểu Nhất nhau nhảu hỏi, nhưng nhận lại là cái lắc đầu của Tinh Nhiên, cô gục mặt đáp:

“Tôi không biết, anh ấy chẳng nói gì cả, chỉ là nói có kẻ đã tấn công mình, sau khi tôi băng lại vết thương cho anh ấy, Tước Thần lại rời đi, và…”

Cô lo lắng chẳng thể nghĩ được gì nữa, rồi bật đứng dậy nói:

“Không được, em phải đi tìm anh ấy, em phải đi tìm Tước Thần”

Cô liền nóng vội vụt lưng chạy đi, lại bị Khiết Tường kéo tay lại ngăn cản, anh nói lớn:

“Nhiên Nhiên, tại sao em lại lo lắng cho anh ta? Em bây giờ chạy đi thì có tìm được đâu chứ”

Tinh Nhiên bật sửng sốt, đúng là cô không có tư cách nào để quan tâm Tước Thần, cô lại quên mất mình đang làm cho Khiết Tường phải lo lắng. Cô đành quay lại nhìn anh, rũ mắt bất lực.

Phong Tề Dật thoáng sờ cằm suy nghĩ một lúc, mới lên tiếng:

“Tôi chợt nhớ ra lần trước Hàn thiếu có nói, có một kẻ liên quan đến phát súng thứ tư trên người A Lạc, hắn là Del, nếu không sai thì hắn có liên quan đến chuyện này”

“Del?” Tiểu Nhất bật kinh động, rồi tự dưng đi đến ghì hai vai Tề Dật tra hỏi: “Anh nói là Del sao?”

Tề Dật không hiểu chuyện gì, ngờ ngác gật đầu.

“Phải, tôi chỉ nghe Hàn thiếu nói thế thôi, tôi không rõ hắn là ai cả, cậu biết hắn sao Tiểu Nhất?”

Mặt mũi Tiểu Nhất tự dưng lạnh toát đi, nhíu mày nghiêm trọng nói:

“Hắn đang có liên quan đến những vụ chết người hàng loạt, trên mỗi hiện trường vụ án, qua hình ảnh camera an ninh quay lại được thì tất cả đều là do hắn làm. Tuy nhiên cảnh sát chỉ mới xác nhận được biệt danh trong lời đồn của hắn là Del, và tôi được phân lệnh từ phía cấp trên của sở chỉ huy, nhiệm vụ là truy tìm hắn cho đến nay nhưng vẫn chưa hề có tung tích”

Nghe vậy Tinh Nhiên liền bật kinh ngạc, mấp môi lên tiếng:

“Khoan đã, Tiểu Nhất, nói vậy anh là…”

Tiểu Nhất nhìn sang cô gật đầu, rồi trả lời:

“Phải, tôi là cảnh sát được phân công nhiệm vụ truy bắt tên Del, đồng thời cũng là vào đây điều tra tìm bằng chứng để có thể buộc tội ông chủ Diệp, vì ông ta đã dính vào rất nhiều vụ làm ăn phi pháp, nhưng tiếc thay ông ta đã chết, nên tôi không truy cứu nữa”

Tinh Nhiên sửng sốt to mắt nhìn anh ta, dường như bản thân đã cảm thấy nghi ngờ, cô bèn cau mày hỏi:

“Vậy lí do anh còn ở đây là gì? Chẳng lẽ…”

Tiểu Nhất nhìn cô, cô lại đang lo lắng sợ rằng anh ta đang nhắm đến các tội trạng của Tước Thần.

Nhưng Tiểu Nhất lại như hiểu được những gì cô đang nghĩ thông qua ánh mắt đó, anh ta đáp: “Yên tâm, tôi không có ý đó”

Nghe vậy Tinh Nhiên mím môi đi, rũ mắt căm lặng.

Tại ngôi nhà gỗ, trong thời gian chờ đợi mệnh lệnh nên Del vẫn chưa thể kết liễu Tước Thần và Tiểu Hổ sớm hơn theo ý muốn. Hắn đang đứng dựa người vào vách gỗ cùng năm tên thuộc hạ, chờ đợi đã hơn 30 phút. Mãi mới có động tĩnh, điện thoại trong túi quần hắn đột nhiên nhấp nháy đổ chuông. Hắn bèn lấy điện thoại ra, chưa kịp bắt máy thì cuộc gọi đã bị ngắt đi mất, cứ như một cuộc nhá máy thông thường, nhưng lại là sự báo hiệu tiếp tục cho công việc của hắn.

Tước Thần vẫn bị trói tay chân ngồi trên cái ghế gỗ, anh lẳng lặng liếc mắt quan sát biểu hiện của hắn từ cuộc gọi nhá máy đó. Chợt Del cất điện thoại đi, hắn nhếch môi cười quỷ quyệt liếc mắt về phía anh và Tiểu Hổ, rồi bảo: “Xem ra đã đến lúc rồi”

Anh hơi nghiếng răng, hai tay liên tục rục rịch ở phía sau ghế, sợi dây thần thắt ở cổ tay đúng là rất chặt, anh không tài nào thoát khỏi cái ghế này.

(Chết tiệt)

Del đi đến lối ra duy nhất của ngôi nhà gỗ, sau đó quay lại nhìn năm tên thủ hạ kia ra lệnh.

“Mau châm lửa đi”

Nghe vậy một tên trong đó liền gật đầu tuân lời, hắn lấy bật lửa ra rồi bật lên, một ánh lửa nhỏ xanh xuất hiện, rồi hắn ném cái bật lửa ấy vào mấy bình xăng kia, ngọn lửa cũng đột ngột phực lên một cách dữ dội.

Thấy vậy tên Del mới cười nhếch mép, sau đó cùng mấy tên thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi lối ra của ngôi nhà, để lại ngọn lửa đang cháy lan ra xung quanh anh và Tiểu Hổ, cả hai cũng cảm nhận được sự nóng đốt đến tê rát bên người.

Tước Thần liên tục rục rịch tay chân mình, vì toàn bộ vũ khí trên người anh đều đã bị Del lấy đi, anh không có cách nào cắt bỏ sợi dây thần đang thắt chặt hai cổ tay phía sau ghế.

Tiểu Hổ cũng ngồi bất lực nhìn anh, người hắn đã bị thương nặng, cũng hít được vài lượng khói, bị bỏ đói lâu ngày nên sức lức gần như không còn, lửa ngày càng cháy dữ dội, các vách gỗ cũng đang từ trần nhà lạch bạch rơi xuống.

Anh nghiếng răng lại, cổ họng như khô hốc, chỉ biết bản thân phải nhanh chóng tìm cách nào đó thoát ra khỏi đây.

Bất chợt, anh nhìn thấy có một cái chai sành rỗng nằm trước mặt, anh nhanh chóng nhích ghế tới, dùng hai mu bàn chân áp cái chai vào giữa, sau đó giơ lên cao rồi đập mạnh xuống dưới sàn.

Cái chai bị vỡ, tạo nên một đóng miễn sành bén liễm nằm dưới chân.

Tiếp theo, anh ngã đập người xuống, tay vớ lấy một mảnh sành to nhất, sau đó dùng nó cắt đi sợi dây thần đang trói mình.

Sau khi cắt đứt sợi dây, anh đứng dậy ho sặc sụa, khói và lửa mù mịt như sương ngày càng lan gần đến anh và Hổ, anh liền đi đến lây vai hắn hỏi:

“Này, cậu ổn chứ?”

Tiểu Hổ ngẩn nhìn anh, mặt mũi như cạn sức, hai mắt lờ đờ mở yếu ớt bảo:

“Lão đại, anh đi đi, hãy thoát ra khỏi đây…”

“Cậu nói gì vậy? Chúng ta cùng ra ngoài”

Anh đang cau mày nói lớn, bỗng nhiên có một khúc gỗ từ trên trần nhà đang rơi xuống chỗ anh, anh giật mình liền lùi ra sau tránh né, thanh gỗ bốc cháy ấy lại đè trúng tấm lưng trần của Tiểu Hổ, hắn ta liền ngã úp mặt xuống nền đất, thấy vậy anh liền kinh hoảng thét lên.

“Hổ”

Tiểu Hổ cố ngẩn nhìn anh, mặt hắn nhăn nhíu lại, hơi thở khá yếu ớt, thúc giục bảo:

“Đi đi, hãy…hư…ưm…cố gắng sống sót để bảo vệ người con gái đó…tôi chỉ có thể…nói với anh…những câu này thôi”

Nói xong, Hổ liền gục mặt bất động, lửa từ thanh gỗ đè trên lưng hắn cũng đang san sát cháy vào da thịt hắn.

Anh kinh ngạc thất thần, mặt mày đổ mồ hôi như mưa, anh vội nắm cái ghế mình vừa bị trói rồi quay người chạy đi, dùng nó che chắn lên mặt, liều mạng lao vào đám lửa đang cháy phực phực ngay lối ra kia để có thể thoát ra ngoài, trong lòng uất phẫn, nghiếng răng điên dại.

(Hổ, tôi sẽ không bao giờ quên cậu, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quên)

Trưa hôm sau, tại Diệp Gia.

[Sau đây là tin tức mới nhất, vào lúc 20 giờ tối hôm qua, tại đây đã xảy ra một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng, cảnh sát phát hiện có một thi thể bị cháy đen bên trong, theo như khám nghiệm tử thi thì đây là xác của một người đàn ông nằm trong độ tuổi 20 đến 30, tuy nhiên danh tính nạn nhân vẫn chưa được xác định]

Phát thanh viên dẫn chương trình vừa dứt lời trên tivi đang chiếu bảng tin, đã làm Tinh Nhiên bật bũn rũn tay chân, cô ngồi bẹp hai gối xuống sàn nhà, hai mắt trân trân nhìn vào cái màn hình tivi kia trong sửng sốt.

(Một người đàn ông bị cháy đen, độ tuổi từ 20 đến 30, không thể nào, không thể nào, không thể là anh ấy được)

Tiểu Nhất từ phía sau đi đến đỡ cô, trấn an bảo:

“Tinh Nhiên tiểu thư, vẫn chưa xác định được danh tính, cô đừng lo lắng quá”

Nước mắt cô chảy dọc xuống thành hàng, không ngừng nghĩ ra chuyện tồi tệ đang không muốn sẽ xảy đến, giọng cô run run nấc lên vài tiếng, nói:

“Tước Thần mất tích từ tối hôm trước, bây giờ lại có bảng tin như vậy, anh nghĩ…tôi phải làm sao đây?”

Tiểu Nhất thở ra một hơi, rồi hỏi:

“Tôi thật sự thắc mắc, cô đã có bạn trai là Quân Khiết Tường, vì sao cô lại còn quan tâm đến người đàn ông đó?”

Nghe vậy Tinh Nhiên bèn ngậm miệng đi.

Vì sao ư? Chính bản thân cô cũng không biết vì sao? Cảm giác giống như dao găm từng đoạn ruột, chỉ cần nghĩ đến anh sẽ biến mất mãi mãi, trong lòng cô lại dâng lên nỗi tuyệt vọng bất an.

“Tiểu Nhất” Cô nhỏ giọng thốt lên, hai mắt thờ thẩn, hỏi: “Tôi đã sai rồi, lẽ ra lúc đó…tôi không nên nói những điều làm tổn thương anh ấy, tại sao tôi có thể ngốc như vậy chứ?”

Tiểu Nhất hơi ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt nói:

“Tôi có thể nhận thấy được Hàn Tước Thần rất yêu cô, anh ta đã bám theo sát cô khoảng một thời gian dài, chỉ là cô không biết thôi”

Tinh Nhiên ngẩn nhìn anh ta, cô không biết phải nói gì nữa, cô cảm thấy bản thân mình thật sự ngu ngốc, sau mọi chuyện, cô vẫn ngây thơ như không có gì.

Cô bèn đứng dậy, gắng lấy sự bình tĩnh, tay vén vệt nước còn đọng lại bên khóe mi mình đi rồi nói:

“Tôi muốn ra ngoài một chút”

Nói xong, cô lướt qua Tiểu Nhất rồi đi tọc mạch tới cửa, nào ngờ lại đúng lúc Khiết Tường ở bên ngoài cũng đang định đi vào.

Anh thấy cô, cô thấy anh, hai người chạm mặt nhau, anh ngạc nhiên hỏi:

“Em tính đi đâu sao?”

Cô bèn khựng lại, cô vốn muốn chạy ra ngoài rồi đi đến đồn cảnh sát, xem có thể biết chút thông tin gì về cái xác bị cháy đen vừa mới phát hiện hay không.

Nhưng khi gặp Khiết Tường, ý định hời hợt mới nảy ra của cô cũng bị dập tắt, cô lắc đầu nhẹ trả lời:

“À không, sao anh lại đến đây?”

“Anh vừa xem bảng tin phóng sự trực tiếp, không biết em đã xem chưa?”

Cô gục mặt đi, nghe cũng hiểu là bảng tin vừa rồi cô và Tiểu Nhất đã cùng xem qua, cô khẽ giọng trả lời:

“Em xem rồi”

Khiết Tường cảm thấy tâm trạng cô không tốt, anh bèn mở lời hỏi:

“Nhiên Nhiên, nếu không phiền…anh đưa em ra ngoài được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.