Rể Quý Trời Cho

Chương 1831

trước
tiếp

CHƯƠNG 1831: BIỆN PHÁP GIẢI QUYẾT.

Vừa mới nói xong, Ô Mộc lại đột nhiên vỗ vỗ tay, có chút hoài nghi đánh giá hòa thượng vài lần, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chuyện này sao có thể chứ?”

Ô Mộc nhìn chằm chằm vào hòa thượng với ánh mắt tràn đầy hoài nghỉ mang theo trào phúng.

“Đúng là người đã cứu chúng tôi, nhưng mà nói phét thì cũng phải có mức độ chứ?”

Bên môi của hòa thượng xuất hiện ý cười, bộ dạng ôn hòa đó đã được thiết lập không thay đổi, chỉ là nhìn về phía Ô Mộc.

“Từ xưa đến nay, người xuất gia sẽ không nói dối.”

“Vẫn còn đứng đây nói đùa cái gì?” Ô Mộc hừ lạnh một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào những con cá màu đỏ trong hồng thủy ở phía dưới, ánh mắt lộ ra mấy phần tàn nhẫn.

“Tôi tin tưởng là Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước có tác dụng, nhưng mà ông nói cái đồ tốt như thế làm sao có thể cộng sinh với cái thứ hoa Hắc Hủ này được chứ, không phải là ông đang lừa gạt chúng tôi à?”

Mới nói xong, những người khác cũng không khỏi nhẹ gật đầu, dường như là đang đồng ý với ý kiến của Ô Mộc.

Hòa thượng bắt đắc dĩ thở dài một hơi, lại lên tiếng giải thích.

“Là do thí chủ không biết đó chứ, cho dù nó là đồ tốt, nhưng mà càng là đồ tốt thì tai hại cũng càng lớn hơn, nếu như vào thời điểm đầu thì Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước này đúng là có hiệu quả, hơn nữa cũng không có bắt cứ uy hiếp gì.

Nhưng mà Tam Diệp Liên nỗi trên mặt nước lại được sinh trưởng trong hồng thủy, Tam Diệp Liên sinh trưởng trong hồng thủy thì chắc chắn sẽ bị môi trường làm ô nhiễm, đồng thời cũng sẽ sản sinh ra hoa Hắc Hủ, hơn nữa chỉ cần hồng thủy từng xung kích, vậy thì khí tức của hoa Hắc Hủ này đã có thể phiêu dạt rất xa.

Đương nhiên không gây ảnh hưởng đến những con cá ở xung quanh, nếu không thì những con cá màu đỏ ấy căn bản cũng sẽ không tắn công các người, tôi cũng sẽ không xuất hiện ở đây.”

Hòa thượng giải thích rất kỹ càng, nhưng mà những người khác không khỏi liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy lời phân tích của hòa thượng thật sự có mấy phần đạo lý.

Chỉ có một mình Ô Mộc vẫn còn đang duy trì sự nghỉ ngờ.

“Vậy ông có chứng cứ gì để chứng minh lời ông nói đều là thật? Ông không có cách nào chứng minh thì làm sao chúng tôi có thể tin tưởng được ông?”

Vừa mới nói xong, trong nháy mắt hòa thượng liền nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía đám người ở sau lưng.

“Nếu như các vị thiếu chủ đã không tin tôi, vậy thì bây giờ tôi mời các vị thiếu chủ tìm mấy con ếch xanh đến đây, mọi người có thể tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của hoa Hắc Hủ.”

Ô Mộc lại trào phúng một chút: “Hòa thượng, đến lúc đó ông không nên tự đánh vào mặt của mình đâu?”

Nói xong thì lại trực tiếp dẫn đầu quay người rời khỏi, đúng là đi vào trong rừng sâu tìm kiếm con ếch.

Những người khác thấy vậy thì cũng đồng loạt đi theo, chỉ có một mình Lâm Thanh Diện vẫn ngồi nguyên tại chỗ điều dưỡng.

Mặc dù là anh đã ăn viên đan dược của hòa thượng cho, nhưng mà thân thể vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, đương nhiên không thể hành động tùy tiện.

Trôi qua nửa ngày, rốt cuộc những người khác cùng với Ô Mộc cũng đã mang những con éch về.

Chỉ nhìn thấy Ô Mộc dẫn đầu đám người đó đồng loạt ném hết vào trong hồng thủy, Ô Mộc còn phách lồi nhìn dưới sông một chút, trong miệng lại lầm bẩm.

“Lần này tôi muốn xem xem ông sẽ đánh vào mặt mình như thế nào.”

Nhưng mà một giây sau, Ô Mộc bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kinh ngạc của những người xung quanh.

Những người khác đều nhìn xuống phía dưới, vốn dĩ là những con ếch màu xanh bị bọn họ ném vào trong hồng thủy bỗng nhiên lại đỏ hết cả người.

Đám người đồng loạt khiếp sợ mở to mắt, Ô Mộc cũng không dám tin lui về phía sau một bước, dường như là căn bản không thể tin tưởng đây chính là sự thật.

Nhưng mà đều làm cho bọn họ kinh ngạc không chỉ có như thế.

Những con ếch xanh biến dị đó hình như là lại càng có sức mạnh hơn.

Cho dù ở bên trong hồng thủy, bọn nó cũng có thể nhảy lên trên đỉnh núi, lúc mấy người bọn họ nhìn thầy con ếch xanh đó nhảy lên thì đồng loạt hỗn loạn.

Rốt cuộc Lâm Thanh Diện cũng đã cử động.

Anh rút con dao ở bên hông ra hung hăng đâm vào trên người của một con ếch xanh trong số đó, những con ếch xanh khác thấy thế cũng đồng loạt mở to đôi mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện, sau đó tất cả con ếch đều phóng và phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện trở nên cảnh giác, anh trực tiếp giết hết toàn bộ những con ếch xanh.

Đám người thở phào một hơi nhẹ nhõm, bây giờ cũng không có ai tiếp tục hoài nghỉ hòa thượng.

Sau đó, hòa thượng lại thở dài một hơi, tiếp tục nói với mọi người.

“Không dối gạt gì các vị thí chủ, thật ra thì không chỉ có nơi này mới có hồng thủy, chắc chắn là hồng thủy này cũng sẽ len lõi vào những nơi khác, tất cả những chuyện này cũng là bởi vì đóa Tam Diệp Liên nỗi trên mặt nước ở chính giữa, nếu như ngày nào còn chưa diệt trừ Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước, vậy thì hồng thủy sẽ không thể dừng chảy, mà sinh vật ở trong đó cũng sẽ làm bị thương đến người vô tội.”

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện chăm chú khóa chặt trên người hòa thượng, thật lâu sau anh mới bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Nếu như người đã nói như vậy, vậy đã nói rõ người biết biện pháp giải quyết?”

Hòa thượng cũng không có ý định giấu diễm chuyện gì, nhẹ gật đầu, ông ta tiếp tục giải thích trong ánh mắt nghỉ hoặc của mấy người bọn họ.

“Đúng là có biện pháp, nhưng mà biện pháp này lại không phải là người bình thường có thể làm được, phải dùng Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước mới có thể được.”

Những người khác không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt của đối phương, bọn họ không ngờ tới là chuyện này lại phát triển đến trình độ nghiêm trọng như thế, chỉ là tạm thời xua đuổi những con cá màu đỏ đó, hòa thượng cũng không tìm ra biện pháp.

*Ý của người nói là chỉ còn có thể hái Tam Diệp Liên nỗi trên mặt nước, đồng thời dùng Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước, vậy thì đã có thể tiêu trừ hoa Hắc Hủ, đồng thời hồng thủy này cũng sẽ bị dừng lại có đúng không?”

Hòa thượng nhẹ gật đầu.

“Đúng thật là như thế, nhưng mà hiện tại Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước đang ở chính giữa, muốn qua đó thì nhất định phải trải qua sự bao vây của những con cá màu đỏ, cho nên nếu như thế ai đó nguyện ý ra ngoài, tôi có thể gõ mỏ cho thí chủ xua đuổi những con cá màu đỏ ấy, nếu như tôi đoán không sai, từ lúc bắt đầu thí chủ đã muốn dùng Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước, cũng là bởi vì Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước này có tác dụng rất lớn đối với thí chủ?”

Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, vốn dĩ đang rất lo lắng rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể có được Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước, không ngờ tới là hòa thượng lại đưa dù đến lúc lúc.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện chuẩn bị nhảy vào trong hồng thủy cũng không phát hiện ra sự do dự trong ánh mắt của hòa thượng, đôi môi hơi mắp máy một chút, dường như là muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng lại nuốt hết những lời muốn nói vào trong bụng.

Lâm Thanh Diện không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy xuống dưới nước.

Nhưng mà sau khi xuống nước, Lâm Thanh Diện liền phát hiện mình gặp phải phiền phức không nhỏ.

Không chỉ là phiền phức từ những con cá màu đỏ, ngay cả hồng thủy cũng không ngừng đánh Lâm Thanh Diện trở về đỉnh núi, cho nên chỉ trôi qua có máy phút Lâm Thanh Diện lại bị đánh trở về đỉnh núi một lần nữa.

Lâm Thanh Diện nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm vào Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước ở chính giữa hồng thủy, rơi vào trầm tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.