Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Chương 69

trước
tiếp

Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

CHƯƠNG 69: KINH NGẠC? THẦN KINH!

“Tổng giám đốc Phùng của tôi ơi, còn sớm mà! Bảo anh đến chơi một lát, cũng sẽ không ăn anh, anh gấp gì chứ?”

“Lần sau đi, quả thật tôi hơi mệt!” Vừa đi công tác về, Phùng Dịch Phong chỉ muốn quay về nhà.

Mấy người bạn còn chặn cửa khuyên nhủ, đứng một bên, Mạc Ngôn cười nói:

“Anh Phong, thịnh tình không thể chối từ, thôi ở lại mười phút đi! Các anh cũng vậy, vội gì chứ, có thời gian thì tụ họp! Buổi chiều anh Phong mới trở về, vừa xã giao xong!”

“Hiểu rồi! Vẫn là Mạc Ngôn hiểu biết lý lẽ! Ôi, Mạc Ngôn, anh nên đổi tên đi, Mạc Ngôn, Mạc Ngôn, không hợp với anh chút nào! Anh Phong, bọn em có việc nói với anh, mười phút cũng được, vào trước đã!”

Mấy chàng trai trẻ tuổi đẩy Phùng Dịch Phong vào phòng riêng nằm ở một góc ít người của khu nghỉ ngơi.

Vào trong cánh gà, Hiểu Nhi điền giấy báo danh, sau đó đi với Qúach Tiếu Nhu chọn trang phục.

Lúc này cô mới hiểu ra, thì ra trang phục mà xưởng cung cấp đã có trang phục biểu diễn rồi, cũng có trang phục biểu diễn có nhãn hiệu, hoạt động này ngoại trừ có ý nghĩa từ thiện, thật ra chủ yếu vẫn là muốn quảng bá cho mẫu mới của nhãn hiệu xa xỉ, vì vậy, đây cũng là một loại biện pháp quảng bá, thiết kế quần áo cũng có chút không hợp với sinh hoạt hằng ngày, thậm chí có thể nói là hoàn toàn khác, quá chói mắt, quá nổi trội.

Vì vậy những trang phục này càng thích hợp với các hoạt động như tạp chí, sân khấu, tiệc rượu, biểu diễn đêm và một vài mốt đi trên thảm đỏ, tự nhiên như vậy, nhóm khách hàng cũng giới hạn trong các nghệ sĩ diễn viên và các cô gái con nhà giàu không thiếu tiền.

Trang phục có sẵn, kích thước bày ra ở đó, cũng không phải mỗi một bộ đều có thể mặc vào, vì vậy, lựa chọn của rất nhiều người đều bị hạn chế.

Có Qúach Tiếu Nhu đi cùng, Hiểu Nhi lại giống như ăn được Định Tâm Hoàn, chọn trang phục vui vẻ hơn so với người bên cạnh.

“Ôi, cái này thật đẹp!” Chọn một chiếc váy sa mỏng màu đen, Qúach Tiếu Nhu lấy ra đưa tay lên ướm, Hiểu Nhi ghét bỏ đẩy ra:

“Đẹp thì cậu mặc đi! Tớ cũng không bán thịt!”

“Thôi đi, dáng người đẹp như vậy, cậu sợ cái gì? Hình như cũng hơi thiếu vải!”

Tự nhủ, Qúach Tiếu Nhu treo áo lại chỗ cũ:

“Hiểu Nhi, mùa tiếp theo, cậu làm người mẫu cho thiết kế của tớ nhé! Trước kia, thiết kế của cậu đều là số một số hai, thật đáng tiếc, bây giờ cậu không làm nữa rồi! Nếu cậu muốn làm, có thể đến phòng thiết kế của tớ! Chúng ta không phân biệt, chia một nửa văn phòng cho cậu, cậu có thể nghĩ ra nhãn hiệu của bản thân! Về sau nổi tiếng, cậu lại tách ra!”

Chọn trang phục một lát, Hiểu Nhi cũng có chút tổn thương và đau lòng:

“Cũng đã buông bỏ lâu rồi, đã quên rất nhiều rồi! Tớ cũng rất thích công việc hiện giờ! Có thể mặc nhãn hiệu cậu thiết kế, tớ rất vui! Cậu cũng đừng thiết kế loại bán thịt này cho tớ, tớ rất kén chọn đấy!”

Thiết kế thời trang là ngành học của họ, cũng là mơ ước đã từng của cô, nhưng hiện thực lại tàn nhẫn như vậy.

Một cuộc ngoài ý muốn ba năm trước, cả cuộc đời của cô đều đi lệch quỹ đạo rồi. Bao gồm cả lòng nhiệt tình với các nhãn hiệu thời thượng từ nhỏ, ngành thiết kế thời đại học, cô đều không thể không từ bỏ. Bởi vì, cô không tìm được công việc phù hợp, cô muốn nuôi sống gia đình!

Yêu thích, trên thực tế, cũng không phải quyền lợi mà mỗi người đều có thể hưởng thụ.

Tại lúc không đủ ăn, yêu thích đều rất xa xỉ! Bây giờ cô đã không suy nghĩ đến những thứ đó nữa rồi, ít nhất, yêu thích nhảy múa, cô còn có thể tự chủ.

“Biết rồi, biết rồi! Tâm bệnh! Ôi, cái này thế nào?

Một chiếc váy dài ren màu đỏ đậm đập vào tầm mắt, Qúach Tiếu Nhu hét lên, ở bên cạnh, mấy cô gái cũng muốn đến cầm, nhìn số đo, đều chỉ có thể hậm hực vòng đi.

“Mặc cái này, nhảy điệu Ấn Độ kia… Múa bụng đó, nhất định đẹp ngất ngây! Tớ nhớ là cậu biết nhảy? Đến lúc đó, còn không khiến mọi người kinh sợ sao! Nếu như không ai ra giá, tớ ra!”

Vỗ ngực, Qúach Tiếu Nhu tỏ vẻ hào phóng vô cùng.

“Cũng được đấy, nhưng nhìn có vẻ rất chật!”

“Nếu như cậu không mặc vừa, cái áo này có thể ném đi rồi! Đi thử xem, lát nữa tớ báo khúc nhạc cho cậu!”

Hai người vừa cầm bảng số, điện thoại di động của Qúach Tiếu Nhu vang lên: “Chuyện gì không thể để đến ngày mai? Tôi ở cùng với chị em tốt! Nếu không thì trễ một lát tôi quay về tìm cậu?”

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ về ngay!”

Mắt thấy sẽ lập tức lên sân khấu, cô ấy đã nhận mấy cuộc điện thoại, dường như rất bận rộn, Hiểu Nhi cũng có chút băn khoăn, cũng đã thay trang phục rồi, bước được một bước rồi lại từ bỏ thì thật đáng tiếc, Qúach Tiếu Nhu vừa cúp điện thoại, cô bèn nói:

“Tiếu Nhu , nếu không cậu đi trước đi! Dù sao cũng không có việc gì, tớ đợi một lát!”

“Như vậy sao được? Sao tớ có thể để cậu lại một mình ở chỗ này chứ? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Cũng không có ai giúp đỡ! Muốn đi cùng đi! Nếu không, hôm nay đừng nhảy nữa, tớ có một cậu em trai, cũng không biết sao nữa, nói có việc gấp, nhất định phải gặp tớ! Thằng oắt con, chắc là lại thất tình rồi! Chỉ là lần trước cậu ta bị lừa phải chịu đả kích rất lớn, sợ cậu ta xảy ra chuyện…”

Có lời này của cô ấy, Hiểu Nhi còn vui hơn trúng thưởng, đẩy cô ấy ra cửa:

“Được rồi, mau đi đi! Đây cũng không phải là hộp đêm tốt xấu lẫn lộn, ai còn dám kéo tớ đi chứ? Yên tâm! Tớ sắp lên sân khấu rồi, nhảy xong một bài là tớ về nhà ngay! Không sao!

Vẫn còn chút bận tâm, lúc này điện thoại di động của cô ấy lại sáng lên, Qúach Tiếu Nhu cũng chỉ có thể gật đầu:

“Vậy cậu xong thì phải gửi tin nhắn cho tớ đấy! Tớ đi trước thật đây!”

Không nói gì nữa, vừa ấn nút nhận điện thoại, cô ấy lại dặn dò Hiểu Nhi một lần nữa mới chậm chạp rời đi, vẫy vẫy tay, lần đầu tiên Hiểu Nhi cảm giác được bạn bè khác nhau, đổi sang Đào Trinh, đoán chừng đã chạy đi từ lâu rồi!

Chớp mắt đã đến lượt cô, cũng như Qúach Tiếu Nhu nói, một bài múa bụng mang đầy phong tình dị vực, nháy mắt khiến toàn bộ người nơi đây bùng nổ, nhạc còn chưa hết đã có người kêu lên ‘một trăm năm mươi triệu’, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Cúi chào bằng phong cách Ấn Độ, Hiểu Nhi cũng khiếp sợ, dù sao điệu múa lúc trước, chín mươi triệu là kết thúc rồi.

“Hai trăm bốn mươi triệu!”

“Hai trăm bảy mươi triệu!”

Trong nháy mắt, nước càng lên thì thuyền cũng lên theo, đứng trên sân khấu không ngừng gật đầu cúi chào, Hiểu Nhi được sủng mà vui mừng, ánh mắt hơi do dự, rõ ràng động tác hơi ngừng lại:

Long… Long Kình ? Sao lại là anh ta?

Vốn dĩ đến đây với tư cách khách quý đặc biệt, mà Long Kình xuất hiện, không thể nghi ngờ đã gây ra náo động lớn. Còn chưa hoàn hồn lại từ trong khiếp sợ, lại thêm một giọng nói quen thuộc truyền đến:

“Ba trăm triệu!”

Giây phút quay đầu, Hiểu Nhi đã hoàn toàn không vui nổi: Trương Việt Khánh?

Choáng váng!

Thế là, hai người dưới sân khấu ra giá, cô ở trên sân khấu buồn phiền. Có đôi khi, suy nghĩ con người lại kỳ lạ vậy đấy, càng là đồ vật quý thì càng cảm thấy có thể đầu cơ kiếm lợi, từng giây từng phút trôi qua, ai cũng muốn thò một chân vào.

Chờ đến khi Hiểu Nhi bình tĩnh lại, đã đến gần con số “Sáu trăm triệu” rồi.

Mà cô thì cụp đầu xuống, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Lúc nào cô mới được xuống dưới? Loại cảm giác như một món hàng chờ ra giá cao thế này thật sự quá tồi tệ!

Chưa từ bỏ ý định, Trương Việt Khánh lại hô: “Sáu trăm ba mươi triệu!”

Khẽ thở dài một hơi, Hiểu Nhi thầm mắng: “Thần kinh!”

Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp bá đạo quen thuộc vang lên: “Chín trăm triệu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.