Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Chương 63

trước
tiếp

Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

CHƯƠNG 63: TỪNG SỐNG CHUNG VỚI ĐÀN ÔNG?

Động tác đột nhiên dừng lại, Hiểu Nhi nghiêng đầu, thấy Phùng Dịch Phong bên cạnh: “Ông xã…”

Kêu lên một tiếng, cô theo bản năng nghiêng người, cánh tay lại bị kéo càng chặt hơn.

Con ngươi bỗng chốc trợn to mấy phần, Trương Việt Khánh mắt đầy kinh ngạc: Hai người bọn họ, rốt cuộc quan hệ thế nào?

Không thể nghi ngờ, hai chữ ‘ông xã’, là nút thắt trong lòng anh ta không hiểu được, càng giống như cơn ác mộng!

Tiến lên, ánh mắt Trương Việt Khánh hung ác quét qua sắc mặt khó coi của anh ta, rơi vào trên bàn tay anh ta giữ Hiểu Nhi:

“Anh buông cô ấy ra cho tôi!”

Không lên tiếng, Trương Việt Khánh lại theo bản năng siết chặt hơn.

Giây tiếp theo, Phùng Dịch Phong đưa tay chụp một cái, một quyền đánh tới ngực anh ta, Trương Việt Khánh liên tiếp lảo đảo mấy bước, đụng phải quầy hàng nhỏ sau lưng cách đó không xa, một trận đùng đùng, đồ đạc cũng theo đó rơi đầy đất, có thể thấy sức lực anh ta rất lớn.

“Ông xã! Bỏ đi bỏ đi…”

Không nghĩ tới anh sẽ động thủ, rất sợ chuyện càng loạn hơn, Hiểu Nhi vội vàng ôm lấy anh ta: “Chúng ta về nhà đi! Đừng tiếp xúc với loại người này!”

“Ây, không thể đi! Các người xảy ra chuyện gì? Đập đồ của tôi, đi như vậy?”

“Các, các, các người ai bồi thường?”

“Các người đánh nhau vì đàn bà, không thể để tôi trả tiền chứ!”

……

Chủ tiệm đi ra, một trận ồn ào, xung quanh cũng tụ tập một số người xem náo nhiệt, trên mặt Hiểu Nhi nóng lên, nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu, mà lúc này, Trương Việt Khánh cũng đứng thẳng người, hai người họ mỗi người rút ra một xấp tiền giấy quăng qua:

“Đủ rồi chứ?”

“Cút!”

Khẩu khí của hai người đều không tốt, cầm tiền, chủ tiệm ỉu xìu như con cóc, ảo não đi tới thu dọn đồ đạc.

Ánh mắt giao nhau, lại là cảnh tàn sát khốc liết bùm bùm đùng đùng, ôm lấy Hiểu Nhi, Phùng Dịch Phong cảnh cáo quét qua anh ta một cái:

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Sau này, đừng gặp cô ấy nữa!”

“Vậy sao? Không phải anh… Tự cho là vậy đó chứ?”

Cười lạnh một tiếng, khóe môi Trương Việt Khánh hơi nhếch lên, như là có ý ám chỉ. Một dự cảm xấu tự nhiên nảy sinh, Hiểu Nhi chưa kịp phản ứng, một tiếng sét đánh ập xuống:

“Vậy anh biết không? Chúng tôi trước kia yêu đương cuồng nhiệt, ở chung ba năm!”

Đầu óc ‘Rầm’ một tiếng, Hiểu Nhi thật sự không dám tin tai mình, trong nháy mắt kêu la như sấm: “Trương Việt Khánh, anh nói bậy bạ cái gì đó?”

Xoay người, Hiểu Nhi gấp đến đỏ mặt: “Em không có!”

Không nghĩ tới anh ta lại giống Đào Trinh, sẽ hắt nước bẩn lên người mình như vậy, tức giận đùng đùng, hất tay nhấc chân, lại đá lại đánh, Hiểu Nhi giận đến mức sắp khóc:

“Anh cái tên vô sỉ khốn kiếp này! Anh rút lại lời này cho tôi! Tôi trước giờ chưa từng sống chung với đàn ông! Cho tới bây giờ chưa từng cùng sống chung với anh!”

Không nghĩ tới cách ba năm, anh ta lại không thể nhìn người ta sống tốt tùy ý bêu xấu như vậy.

Giờ khắc này, Hiểu Nhi thật là muốn muốn điên mất rồi.

Giữ cái eo nhỏ nhắn của cô, Phùng Dịch Phong ngược lại bình tĩnh, thậm chí vẫn luôn ôm chặt Hiểu Nhi, không để cho cô đánh anh ta: “Hiểu Nhi…”

Một tiếng nhàn nhạt, nhưng giống như là một liều thuốc trấn an, trong nháy mắt khiến từ từ yên tĩnh lại.

Ánh mắt chuyển qua trước mặt, Phùng Dịch Phong cười nhẹ ra tiếng:

“Khó trách, ba năm, anh cũng không có được một người phụ nữ, cũng không giữ được cô ấy! Thật không biết, anh có phải ‘Đàn ông’ hay không? Nói ra, không cảm thấy mất mặt sao?”

Ý nói, anh không được!

Bất kể như thế nào, cũng là người phụ nữ từng có tình cảm với anh ta, đừng nói là giả, có là thật, anh ta cũng không nên như vậy! Giờ khắc này, Phùng Dịch Phong ngược lại thật đau lòng cho Hiểu Nhi.

Khẽ vuốt ve mái tóc của cô, anh mới tiếp tục nói:

“Tôi thật đúng là phải cảm ơn anh, giữ lại người phụ nữ sạch sẽ tốt đẹp như vậy cho tôi! Xã hội bây giờ, người phụ nữ thuần khiết lại xinh đẹp như vậy, thật không thấy nhiều!”

Giọng nói bình tĩnh trầm thấp mang theo sự gợi cảm, từng câu từng chữ, vô cùng sắc bén, càng vô cùng động lòng người!

Anh tin tưởng cô!

Trong khoảnh khắc này, đôi mắt đầy tức giận của Hiểu Nhi trong nháy mắt được bao phủ bởi một tầng hơi nước. Mặc dù cô cũng không biết nguyên nhân thực sự anh tín nhiệm như vậy, nhưng không ảnh hưởng tới giờ khắc này cô cảm động sâu đậm!

Dĩ nhiên, Trương Việt Khánh nằm mơ cũng không ngờ tới, gia tộc huyết thống của Phùng Dịch Phong có gen đặc thù, cho nên đối với điểm này, anh ta thậm chí cũng không cần đi hỏi, so với bất kỳ điều tra nào cũng càng tin chắc hơn, cô sạch sẽ, hơn nữa vô cùng sạch sẽ!

Bởi vì ánh mắt của anh ta, chính là minh chứng tốt nhất! Mà ngày hôm đó, nếu không phải đôi mắt đau rát, đoán chừng anh ta cũng không tỉnh táo nhanh như vậy. Mặc kệ hai người tình cờ qua lại như thế nào, sự thuần khiết của cô, đau rát của anh ta, cuối cùng khiến mọi kết quả không quá tệ.

“Đừng quấy rầy cô ấy nữa! Lần sau, tôi sẽ không khách sáo như vậy!”

Phiền não được giải quyết, lúc này, Trương Việt Khánh cũng đột nhiên ý thức được mình nói cái gì, nhất thời cuống cuồng, anh ta duỗi tay:

“Hiểu Nhi…” Xin lỗi!

Phản xạ theo điều kiện, Hiểu Nhi tay đấm chân đá: “Anh đừng đụng vào tôi nữa! Khốn kiếp! Cút!”

Kêu la như sấm, trước mắt Hiểu Nhi đột nhiên tối sầm, cả người sụp xuống.

“Hiểu Nhi!”

Đồng thời kêu lên, Phùng Dịch Phong ôm lấy cô, Trương Việt Khánh cũng đưa tay ra. Trợn mắt nhìn anh ta một cái, Phùng Dịch Phong quay lại ôm ngang cô lên, sải bước rời đi.

Trong bệnh viện, Trịnh Liên Thành và bác sĩ cùng nhau làm kiểm tra cho cô.

“Cô ấy sao rồi? Có chuyện gì không?”

Nói thầm với bác sĩ mấy câu, ánh mắt Trịnh Liên Thành tỏ ý anh ta đi ra ngoài nói, sau đó, hai người tới gần phòng làm việc của bác sĩ.

“Tình hình thế nào? Rất nghiêm trọng sao?”

Thấy cô đột nhiên bất tỉnh, vẫn còn đang hôn mê, Phùng Dịch Phong gấp đến độ không được.

“Đói xỉu…”

“Cái…cái gì?”

Khó có thể tin, giọng của Phùng Dịch Phong cũng cao mấy độ. Ngơ ngác hai giây, lại thấy anh ta gật đầu, sắc mặt còn rất nghiêm túc, không giống như là đang đùa.

Đói xỉu? Nhưng bọn họ rõ ràng mới vừa ăn cơm! Mặc dù cô ăn có hơi ít, tình hình gì vậy? Đói, luôn không ăn cơm?

Trong phút chốc, anh không chỉ khó hiểu, càng lờ mờ không biết sao: Chẳng lẽ là… Học người ta giảm cân?

“Sắc mặt cô ấy vàng khè, vành mắt đen nhánh, cơ thể sưng vù cộng thêm đường huyết thấp, dạ dày có thể thấy rõ ràng dấu hiệu héo rút, những thứ này đều là giảm cân quá nhanh dẫn đến cơ thể yếu ớt rõ ràng! Theo như lời cậu nói, cô ấy chắc hẳn là tâm trạng nhất thời kích động, bởi vì dinh dưỡng lâu dài không đầy đủ hoặc là áp lực quá lớn, cơ thể không chịu nổi mới bất tỉnh! Tôi tiêm đường glucozo cho cô ấy, còn có thuốc ngủ, để cho cô ấy nghỉ ngơi đêm. Chờ cô ấy tỉnh, để cô ấy nghỉ ngơi mấy ngày, từ từ khôi phục ăn uống bình thường là được rồi!”

Nói xong, Trịnh Liên Thành lại cười đùa trêu ghẹo nhìn anh ta:

“Aiyo, anh, anh phải kiềm chế chút chứ, cũng đừng quá hà khắc, muốn ngựa chạy lại còn không cho ngựa ăn cỏ? Phụ nữ mập chút càng có xúc cảm! Khô khan nhạt nhẽo có gì vui? Hơn nữa, chị dâu nhỏ cũng không mập mà!”

Đứng dậy, Phùng Dịch Phong liếc anh ta một cái: “Thật muốn khâu cái miệng thúi của cậu lại! Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu?” Nói nhảm vô vị!

“Cậu bớt nhiều chuyện đi, không tôi phá cái bệnh viện của cậu!”

Lời vừa dứt, Phùng Dịch Phong cũng ra cửa. Đứng dậy, Trịnh Liên Thành gấp đến độ ra sức nắm tóc: “Anh Phong!”

Mẹ kiếp, gấp cái gì, chính sự, anh ta còn chưa nói mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.