Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 67

trước
tiếp

CHƯƠNG 67

Sờ bức tường, môi của tôi khô khốc: “Lẽ nào bọn họ luôn đi theo đằng sau mình sao?”

Bỗng quay đầu, nhưng lại chỉ có một khoảng tối đen.

“Tiếng bước chân dừng rồi, chỉ có một mình mình đang di chuyển. Không phải chứ, lẽ nào ngoài mình ra, mấy người bọn họ đều…”

Tôi nhìn ra cửa sổ, đèn tín hiệu của máy quay lóe lên, cô gái tên Anh Tử đó lại không thấy nữa!

Đứng ở góc tường, sự sợ hãi trước nay chưa từng có từ bốn phía bủa vây lại, giống như trong bóng tối có vô số đôi mắt đang nhìn tôi với ý không tốt.

Tôi cũng không thể bình tĩnh được nữa, rảo bước lao về phía cửa sổ, đó là ánh sáng duy nhất trong tầm nhìn của tôi.

Đẩy cửa sổ ra, nhảy ra hành lang, rời khỏi căn phòng tối đen âm u đè nén đó, cả người tôi ướt như chuột lột, ngồi bệt trên đất.

“Ha ha, thì ra lá gan của người lớn cũng nhỏ như vậy!” Nghe tiếng nhìn qua, Tú Mộc, Tiết Phi và Anh Tử đều trốn ở sau cửa phòng học, Tú Mộc trong đo ôm bụng cười lắc lẻ.

“Hai cậu ra ngoài từ khi nào?” Tôi cảnh giác nhìn hai người.

“Hai chúng tôi sớm đã đi ra rồi.”

“Vậy tại sao bốn người chơi, lại thừa ra một người.”

“Thật ra trong phòng học chỉ có bốn người chúng ta, còn tiếng bước chân, là vì tôi luôn di chuyển, sau khi vỗ vào vai của chú, tôi lại quay về chỗ cũ, như thế mới tạo ra hiện tượng giả dư ra một người.” Tú Mộc dương dương tự đắc, trên người cậu ta không có sự sợ hãi và khủng hoảng đối với bóng tối của người cùng độ tuổi.

“Vô vị.” Tiết Phi nhún vai: “Trên đời này trước giờ không có ma quỷ, đều là con người bịa ra tự mình dọa mình.”

“Thì ra chỉ là một màn chơi ác.” Thở phào nhẹ nhõm, tôi cất máy quay, từ trên đất đứng dậy: “Không sao thì tốt, trò chơi chơi xong rồi, các cô cậu mau về nhà đi.”

Bây giờ đã qua nửa đêm, chắc ba mẹ của mấy đứa trẻ này cũng sắp sốt ruột đến phát điên rồi.

Ánh mắt của tôi lướt qua ba đứa trẻ ở trước mắt: “Sao lại thiếu một người?” Cô gái tóc ngắn tên Thẩm Mộng đó đâu?”

“Còn chưa ra sao? Đoán chắc một mình ở trong phòng học bị dọa tè ra quần rồi, ha ha!”

Sau khi Tú Mộc cười nói xong, đổi lại là sắc mặt xanh mét của tôi: “Còn, còn chưa ra?”

“Sao vậy? Chú không phải cũng là nhìn thấu màn chơi ác của Tú Mộc mới ra trước sao?” Tiết Phi phát hiện thần sắc của tôi không đúng, truy hỏi một câu.

“Không, tôi không có nhìn thấu màn chơi ác của cô ta, tôi chỉ là sau khi tìm khắp cả phòng học, bốn góc, phát hiện không có ai mới vội vàng trốn ra…” Tôi nghĩ tận mọi cách khiến lời nói của mình trở nên đơn giản dễ hiểu: “Tôi đã tìm rồi, Thẩm Mộng không ở trong phòng học…”

“Không thể nào!” Mấy đứa trẻ lúc này mới biết sự việc nghiêm trọng, lũ lượt đi vào phòng học, tôi cũng lấy điện thoại ra soi, nhưng trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, không có một ai.

“Thẩm Mộng mất tích rồi sao?” Ở dưới mí mắt của chúng ta?”

“Thẩm Mộng!” Trong tòa nhà dạy học tĩnh mịch vang vọng tiếng gọi của mấy người Tiết Phi, nhưng lại không có ai đáp lại.

“Khốn kiếp! Đều là vì cậu muốn chơi trò bốn góc gì đó!” Tiết Phi lập tức túm cổ áo của Tú Mộc rồi xách cậu ta lên.

“Sao có thể trách em chứ? Lúc đầu nói đến đây thử độ gan dạ là quyết định của mọi người, anh không phải cũng tán thành hay sao?” Tú Mộc không dám phản kháng Tiết Phi cao to, chỉ ở trên không vùng vẫy hai tay: “Đừng khẩn trương, lá gan của Thẩm Mộng lớn như vậy, nói không chừng cô ấy có thể đã rời khỏi từ sớm, bây giờ đang trốn ở đâu đó trộm vui?”

“Cậu cho rằng cô ấy giống như loại người không biết phân nặng nhẹ như cậu à?” Tiết Phi càng nói càng tức, giơ nắm đấm muốn đấm về phía Tú Mộc.

“Bĩnh tĩnh, bây giờ không phải là lúc tranh luận ai đúng ai sai.” Tôi thở dài túm lấy cánh tay của Tiết Phi: “Việc cấp bách là tìm được Thẩm Mộng, ngôi trường này đến đêm sẽ trở nên cực kỳ quỷ dị, chúng ta không có thời gian ở đây cãi nhau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.