Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 51

trước
tiếp

CHƯƠNG 51

Phía bên kia điện thoại, sắc mặt của Cố Mặc Ngôn vẫn lạnh nhạt, đặt di động của Tô Thư Nghi xuống.

“Là ai thế?” Tô Thư Nghi nằm xụi lơ trên xe, tửu lượng đã làm cho suy nghĩ của cô không quá rõ ràng, cho nên vừa rồi điện thoại của cô có cuộc gọi đến, là Cố Mặc Ngôn nghe thay cô.

“Cuộc gọi rác.” Sắc mặt của Cố Mặc Ngôn không chút thay đổi.

“Ồ.” Thật sự lúc này đầu của Tô Thư Nghi rất đau, không hề nghi ngờ lời nói của Cố Mặc Ngôn, chỉ ôm lấy đầu thôi.

“Đau đầu sao?” Cố Mặc Ngôn vốn dĩ còn hơi tức giận, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thư Nghi nhăn nhíu hết lại, giọng điệu cũng không kiềm chế được mà dịu đi một chút.

“Ừm.” Tô Thư Nghi đáp một tiếng, rồi đột nhiên cảm giác được một đôi bàn tay đặt lên huyệt thái dương của cô.

“Thế này có đỡ hơn chút nào không?”

Cố Mặc Ngôn dùng ngón tay thon dài day nhẹ lên trên huyệt thái dương của Tô Thư Nghi. Lúc này khuôn mặt nhỏ của Tô Thư Nghi đang nóng bừng, ngón tay Cố Mặc Ngôn đặt vào có hơi mát lạnh.

Cơ thể Tô Thư Nghi hơi cứng đờ lại, tim không khỏi đập nhanh hơn mấy nhịp, xê dịch thân mình một chút: “Ờm, đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.”

Nhưng cô chỉ mới cử động cơ thể một chút thôi, Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên tăng sức lực ở tay lên, dồn sức giam cầm cô ở bên người.

“Đừng nhúc nhích.” Cố Mặc Ngôn cất lời, dường như giọng nói còn lạnh hơn một chút so với ngày thường.

Tô Thư Nghi hơi sửng sốt, nghiêng đầu qua nhìn, nương theo ánh đèn đường chiếu xuyên qua cửa xe, cô mới đột nhiên ý thức được sắc mặt Cố Mặc Ngôn hơi lạnh lẽo, không lạnh nhạt giống như bình thường, như thể đang đang tức giận điều gì đó.

Tô Thư Nghi tỉnh rượu được một ít, cẩn thận dè dặt nói: “Cố Mặc Ngôn, anh đang tức giận sao?”

Mà giờ nghĩ lại cũng đúng thôi, dù sao thì mình cũng là vợ của anh, thấy vợ của mình bị người ta sàm sỡ, chỉ cần là đàn ông đều sẽ tức giận thôi?

“Em nói xem?” Cố Mặc Ngôn lạnh giọng hỏi, độ ấm trong xe dường như lập tức giảm xuống vài độ.

“Xin lỗi??” Tô Thư Nghi nhỏ giọng.

“Chỉ có một câu xin lỗi thôi?” Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày.

Tô Thư Nghi sửng sốt, nhìn Cố Mặc Ngôn ở trước mặt, cô đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

“Ờm, anh đừng nghĩ nhiều đấy nhé.” Tô Thư Nghi bỗng thấy hơi nôn nóng: “ Tôi tưởng đây chỉ là một bữa cơm bình thường, không ngờ tổng biên tập Hoàng kia sẽ làm như vậy.”

Cô đột nhiên có chút lo lắng, có khi nào Cố Mặc Ngôn đã hiểu lâm cô rồi không, giống như Cố Gia Huy vậy, cho rằng cô là loại phụ nữ kia.

Không biết vì sao cô lại rất sợ Cố Mặc Ngôn sẽ hiểu lầm mình.

Có lẽ là bởi vì hiện giờ Cố Mặc Ngôn là chồng của cô, càng là người duy nhất cho cô sự ấm áp, cô không muốn ngay cả anh cũng sẽ chán ghét mình.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, trong ánh mắt hiện lên tia sáng khác thường.

“Tôi biết.” Ngừng lại một lát, anh mới mở miệng, giọng điệu có vẻ đã dịu đi một chút.

Tô Thư Nghi vừa mới nhẹ nhàng thở phào thì Cố Mặc Ngôn lại nói tiếp.

“Về sau nếu còn có những bữa tiệc kiểu vậy nữa thì không cần phải đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.