Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 7

trước
tiếp

Chương 7: Giúp Tôi

Ôn Ngôn hoảng sợ mở to hai mắt, lúc này
mới phát hiện, lúc trước anh đã uống rất
nhiều rượu, mùi rượu trên người anh chắc
chắn không phải là do một ly nhỏ kia tạo
thành.

Mục Đình Sâm hôn bá đạo, mang theo
tính cướp đoạt, từng chút một tước đoạt
lấy hô hấp của cô, vào lúc cô sắp ngạt
thở, cuối cùng anh mới từ từ lui lại, nhưng
tay anh lại bắt đầu chui vào trong quần áo

của cô.

“Đồ ăn đã lạnh rồi!” Dưới tình thế cấp

bách Ôn Ngôn kêu lên.

Mục Đình Sâm lúc thanh tịnh và lúc uống
rượu là hai dáng vẻ khác nhau, uống
Chương 7: Giúp Tôi

rượu, anh sẽ đem bản tính của mình từng
chút một bộc lộ ra, lúc thanh tỉnh, vẫn là
người dịu dàng ấm áp trong mắt người
đời.

Ôn Ngôn rất rõ ràng điểm ấy, cô sợ muốn
chết, toàn thân đều đang run rấy, trong
đầu quanh quần lời nói của Thẩm Giới:
Anh thích em, chờ anh về nước, nhất định

phải chờ anh.

Mục Đình Sâm đẩy cô xuống giường lớn
ở sau lưng, ngón tay dài nhanh nhẹn cởi
quần áo của cô: “Còn hai canh giờ, dùng

để ăn cơm thì thật là lãng phí.”

Anh đưa lưng về phía ánh đèn, cô có chút
nhìn không rõ biểu tình của anh, trên
khuôn mặt khiến bao nhiêu người phụ nữ

phải thèm thuồng kia, cô lại không dám

Chương 7: Giúp Tôi
nhìn thẳng, có thể cảm thấy lửa giận của

anh.

Ôn Ngôn bỗng nhiên túm lấy tay của anh:

“Anh! Đừng như vậy…”

Cô mang chút cầu khẩn, nhưng lại không
biết bộ dạng đáng thương của cô là thứ
dễ dàng câu dẫn dục vọng của nam nhân

nhất.

Mục Đình Sâm tay chuyển đến trên mặt
cô, tinh tế vuốt ve ngũ quan của cô: “Thế
nhưng là con mắt của cô đang câu dẫn
tôi, vẫn luôn là như thế, không muốn, vậy
tại sao lại luôn nhìn chằm chằm tôi? Còn

nữa… đừng gọi tôi là anh trai!”

Tiếng nói của anh lộ ra dụ hoặc trí mạng,
có chút khàn khàn.

Chương 7: Giúp Tôi

Ôn Ngôn nức nở nói: “Mục Đình Sâm…

Tôi… Tôi đến kỷ kinh nguyệt…”

Con ngươi anh trầm xuống, tay nhanh

chóng trượt xuống dưới thân của cô.

Cô nín thở, trước khi lên tầng cô đã chuẩn
bị kỹ rồi, chỉ cần anh không tận mắt nhìn

thấy, thì chắc chắn sẽ không bị lộ.

Khiến Ôn Ngôn tuyệt vọng là, Mục Đình
Sâm cũng không có vì vậy buông tha cô,
ngược lại rúc vào cần cổ của cô, động tác
có chút thô bạo, cái loại cảm giác mang
một chút đau giống như là cạo gió, khiến
cô sợ hãi không yên, tay của anh vuốt ve
khắp thân thể của cô, từ lạnh lẽo đến
nóng hồi, cô không dám kháng cự, cô
Chương 7: Giúp Tôi

biết, sự nhẫn nại của anh trước giò đều

không nhiều.

“Giúp tôi.” Anh dùng giọng mệnh lệnh cô,
cầm tay của cô kéo xuống dưới bụng của

anh.

Lúc bàn tay chạm đến nơi nóng bỏng,
toàn thân Ôn Ngôn cứng ngắc, cô nghĩ rút

tay về, nhưng lại bị anh nắm chặt.

Ở phương diện này Ôn Ngôn căn bản là
không có kinh nghiệm gì, toàn bộ quá
trình đều là do anh dẫn dắt động tác của
cô, đồng thời, anh cũng đang châm lửa

khắp cơ thể cô.

Ly rượu kia khiến cảm giác không thoải
mái trên tâm lý của cô giảm đi rất nhiều,

cô mơ mơ màng màng, cũng không biết là

Chương 7: Giúp Tôi
mình đã làm gì, không biết qua bao lâu,

Mục Đình Sâm từ trên người cô đi xuống,
đi vào phòng tắm, rất nhanh lại vội vội

vàng vàng đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, Ôn Ngôn từ giấc mộng
tỉnh dậy, vừa mở mắt, cô sợ hãi, tối qua
cô vậy mà lại ngủ ở trên giường của Mục
Đình Sâm!

Vào ở Mục gia nhiều năm như vậy, số lần
cô vào trong phòng anh thì nhiều vô số
lần đếm cũng không hết, nhưng mà vẫn

chưa bao giờ ngủ ở trong phòng của anh.

Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, gò má
cô đỏ lên, chịu đựng đầu đau như muốn
nứt ra đứng dậy mặc xong quần áo, tối
hôm qua, trừ bước cuối cùng không làm,

bọn họ cái gì cũng đã làm rồi, cho dù tối

Chương 7: Giúp Tôi
qua cũng đã ở trong dự liệu, trong lòng cô

vẫn còn có chút sợ hãi.

Thức ăn hôm qua mang lên vẫn đề ở trên
bàn trà, cô cầm đồ ăn xuống tầng, hôm
nay má Lưu có vẻ vô cùng có tinh thần,
vui mừng cầm lấy đĩa đồ ăn mà cô đưa,
còn nhét cho cô một cái bánh hoa quả:
“Ăn đi, má biết con thích ăn cái này. Thiếu
gia đối với con thật tốt, thời gian máy tiếng
như vậy, cậu ấy còn vội vã chạy về đón
sinh nhật cùng với con, con không biết lúc

đi cậu ấy vội vã như thế nào…”

Ôn Ngôn không lên tiếng, trong lòng âm
thầm oán trách, thật là hiếm khi Mục Đình
Sâm không có thời gian còn cố gắng rút

ra thời gian để về đối với cô như vậy!
Trước khi ra cửa, má Lưu lấy khăn quàng

Chương 7: Giúp Tôi
cổ do chính mình đan ra quàng lên cổ cho

cô: “Trên cổ đừng để cho người khác nhìn
thấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.