Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 78.2

trước
tiếp

Chương 78: Tra hỏi 2

Cá tính của Trần Mạn Hồng rất nóng nảy, càng nghĩ càng sợ nói: “Các người đoán xem, Tổng Giám đốc có thể. . . . . . Đem toàn bộ chúng ta đưa tới cục cảnh sát hay không! Nếu Khả Hinh thật sự là sát thủ chuẩn bị muốn giết hại Tổng Giám đốc!”

“Nói bậy!” Nhã Tuệ lập tức quát cô bạn thân, nói: “Dĩ nhiên cô ấy không phải là người như vậy, có thể là bị hoảng sợ chuyện gì đó, nghe nói lúc cảnh sát phát hiện ra cô ấy, cô ấy đang núp trong bóng tối khóc thật thê thảm.”

“Cô ấy đang chỗ nào? Ở cục cảnh sát, hay là đang ở khách sạn ?” Tào Anh Kiệt ngạc nhiên hỏi.

“Không biết! Tôi cũng rất lo lắng!” Nhã Tuệ nói xong, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên, ba người bọn họ nhất thời ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn toàn bộ hành lang bộ phận hành chính đi tới phòng Tổng Giám đốc sáng lên ánh đèn chói mắt, sau đó cửa thang máy ầm ầm mở ra, Tưởng Thiên Lỗi vượt lên đi ra trước, đi theo phía sau là một đám các lãnh đạo cấp cao, cùng với trợ lý đắc lực nhất của mình, Phó Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu Trần Tuấn Nam, người đàn ông tuổi đã hơn ba mươi tuổi cao lớn đẹp trai, toàn thân anh ta mặc âu phục màu đen, bên trong áo sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt, phong cách tươi vui sảng lãng, trong tay cầm một phần tài liệu nhìn Tưởng Thiên Lỗi báo cáo tình hình tại Anh quốc. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt lắng nghe, im lặng không lên tiếng bước đi về phía trước.

Bọn người Trần Mạn Hồng nhìn thấy Tổng Giám đốc đi tới, lập tức căng thẳng đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi giống như không nhìn thấy ba người bọn họ, trực tiếp lạnh lùng  khẽ buông lỏng cúc áo âu phục, đi về phía Văn phòng Tổng Giám đốc.

Lúc này Đông Anh, từ trong phòng thư kí vội vã đi ra, tự mình đẩy ra cửa chính Văn phòng làm việc cho anh, Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi thẳng vào, Trần Tuấn Nam cầm tài liệu, đi qua bên cạnh đám người Trần Mạn Hồng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người của Tào Anh Kiệt, Tào Anh Kiệt cũng không một chút kiêng kỵ quay mặt đi, không nhìn anh! Trần Tuấn Nam nhìn bộ dáng anh ta như vậy, đột nhiên cười một tiếng, cầm văn kiện lên, nhẹ nhàng gõ một cái trên bờ vai của anh, mới xoay người đi vào Văn phòng.

Hoắc Minh giống như con sư tử bị nhổ lông, tóc dựng đứng tức giận đi lên đứng trước mặt bọn họ, vươn tay run rẩy chỉ vào ba cái đồ vô dụng, đau lòng nói: “Nhìn xem đức hạnh của các người đi! ! Đây là đức hạnh gì! ! Lại dám làm ra loại chuyện này, các người không biết xấu hổ, nhưng không thể không chú ý đến mặt mũi của tôi ! ! Còn một thời gian ngắn nữa tôi đã về hưu, đợi đến khi tôi về hưu, các người muốn giả trang 007 có được không ? Hiện tại cả khách sạn đều nói các người là đặc công, sát thủ, chú ý đến cái cô. . . . . . Cái cô. . . . . . Cái cô. . . . . . Cái cô Đường Khả Hinh, chuẩn bị muốn mưu sát ai đó ! ! Tôi thật sự tức chết! ! Cho tới bây giờ Khách sạn Á Châu cũng không có xuất hiện chuyện vô cùng nhục nhã như vậy! ! Các người làm cho tôi mất hết mặt mũi”

“Thật xin lỗi. . . . . .” Bọn người Trần Mạn Hồng, ngượng ngùng cúi người xuống, đau lòng nói: “Là lỗi của chúng tôi!”

“Xin lỗi! Xin lỗi có ích sao, muốn cảnh sát tới làm chi? Mặc kệ các người! !” Hoắc Minh lạnh lùng xoay người, tức giận đi khỏi. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Cửa chính văn Phòng Tổng Giám đốc rốt cuộc chậm rãi mở ra.

Trần Tuấn Nam mỉm cười đi ra, sau đó nhìn ba người bọn họ một cái, mới rời khỏi, lúc này Đông Anh cũng đi ra, mỉm cười nhìn bọn họ nói: “Ba vị quản lý, mời vào. . . . . .”

Đám người Trần Mạn Hồng trống ngực đập thình thịch, tim vọt đến cổ họng, nhưng vẫn nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ đi vào Văn phòng vô cùng sang trọng, ngay lập tức cảm thấy một cơn gió biển mãnh liệt ập tới trước mặt, cánh cửa sổ bằng thủy tinh trong Văn phòng Tổng Giám đốc mở ra, rèm cửa sổ xanh màu nhạt đón gió bay múa, cảnh biển mênh mông ở tầm mắt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ca-nô kêu to, trên chiếc bàn tròn giữa bốn chiếc ghế sa lon màu trắng để mấy phần tài liệu, dường như là hợp đồng nhân sự gì đó. . . . . .

Sắc mặt của bọn họ tức khắc trắng bệch, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước cái bàn to lớn đang chăm chú phê duyệt tài liệu, mặt cúi xuống nhưng vẫn cảm giác cả người anh phát ra khí thế khổng lồ, ép về phía không gian rộng rãi, ép tới ba người bọn họ cũng hoảng sợ đến không thở nổi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn trong phần tài liệu, sắc mặt hơi trầm ngâm, hai mắt suy tư nhìn một phần tài liệu đến từ Anh quốc, bác bỏ công trình xây dựng khách sạn dưới nước và công trình đầu tư xây dựng xa lộ cao tốc, chỉ thấy phía trên lưu loát đề ba chữ: Trang Hạo Nhiên!

Anh trầm ngâm nhìn ba chữ này, hai mắt chậm rãi lóe lên một chút lạnh lẽo.

Một luồng gió biển gào thét thổi tới, lẻn vào văn phòng, nhấc lên một góc tài liệu, Tưởng Thiên Lỗi hơi lấy lại tinh thần, để xuống bút máy đứng dậy, hết sức tự nhiên lạnh nhạt cởi ra âu phục của mình, vắt trên ghế da bên cạnh, mở cổ áo sơ mi màu đen, lạnh lùng đi về phía ghế sa lon ngồi xuống, rốt cuộc ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lẽo chậm rãi quét qua ba người bọn họ. . . . . .

Không khí rất ngột ngạt, ép tới làm cho người ta không thở nổi!

Ba người bọn họ, từng người run rẩy lo lắng, giờ phút này rơi vào một bầu không khí yên lặng đáng sợ, loại yên lặng này giống như có ma quỷ muốn bấm chặt cổ họng của bọn họ.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn hết sức nhẫn nại ngồi ở trên ghế sa lon nhìn ba người bọn họ, thật lâu thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Đã nhiều năm Khách sạn Á Châu đối với khách hàng cho tới bây giờ cũng không có buổi tối như hôm nay, xảy ra sai lầm như vậy, làm ảnh hưởng tân khách tôn quý nhất của Khách sạn Á Châu chúng ta, thậm chí. . . . . . Còn ảnh hưởng đến Thủ tướng. . . . . . Cứ thét lên như vậy sẽ phá hủy công sức và danh tiếng trong nhiều năm qua của chúng ta!”

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt nuốt cổ họng khát khô, hai người không dám lên tiếng, rốt cuộc Nhã Tuệ không kềm chế được, cúi đầu, xin lỗi nói: “Tổng Giám đốc, chuyện này, đều là lỗi của tôi, là tôi cầu xin hai vị quản lý, tiếp nhận Khả Hinh . . . . . .”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên lướt qua trên người của Nhã Tuệ, trầm mặt chậm rãi nói: “Tiếp nhận? Cô có tư cách gì cầu xin hai vị quản lý tiếp nhận một nhân viên không hợp cách?”

Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên, cô thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi sai rồi. . . . . .”

ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn Nhã Tuệ nói: “Đã là lần thứ hai cô ở trước mặt của tôi, nói cô sai rồi. . . . . . Cho tới bây giờ tôi cũng không cho phép người khác ở trước mặt của tôi, nói mình sai hơn hai lần. . . . . .”

Sau lưng Nhã Tuệ chợt lạnh, trên trán đổ mồ hôi, cũng không còn dám nói gì nữa.

Tưởng Thiên Lỗi ngưng mắt nhìn Nhã Tuệ thật lâu, rốt cuộc hiện mở miệng, nói: “Tại sao Khách sạn Á Châu có quy định cứng rắn? Bởi vì một viên ngói một viên gạch nơi này cũng giá trị xa xỉ, mỗi vị khách nơi này cũng vô cùng tôn quý! Nơi này không thuộc về các người, cũng không thuộc về tôi, Chỉ thuộc về quý khách! ! Mà hôm nay các người có thể tiếp nhận một nhân viên chẳng hợp cách như thế, để cho cô ấy ở dưới sự chú ý của hàng vạn phương tiện truyền thông, làm trò hề ở trên một bữa tiệc quan trọng như vậy! ! Ai có thể cho tôi một đáp án? Nói cho tôi biết, các người thân là quản lý Khách sạn Á Châu trong một ngàn người mới chọn được một người, trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, mới chọn ra, tương lai là người lãnh đạo quan trọng của khách sạn, tại sao phải làm ra chuyện như vậy?”

Bọn người Trần Mạn Hồng bị Tưởng Thiên Lỗi nói vô cùng xấu hổ, đau lòng liên tục cúi đầu, không dám nói một tiếng nào.

“Có phải bởi vì các người ôm chức đã lâu, cho nên mới không coi ai ra gì như vậy hay không? Nếu là như vậy, không bằng các người từ chức đi! !” Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn nói. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.