Người Tình Của Lý Tổng

Chương 37

trước
tiếp

Chương 37

Mái tóc xoăn như rong biển, uốn lượn tinh tế, dính vào khuôn mặt to bằng bàn tay, cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp mong manh của cô.

Quý Lương Xuyên nhìn thấy từng chiếc xe taxi chạy như bay qua trước mắt cô, nhưng không có một chiếc xe nào nguyện ý dừng lại chở cô.

Anh ta do dự một lát, vẫn sai trợ lý lái xe đến trước mặt cô.

Thư Vãn lấy tay che mưa trên mắt, mơ hồ nhìn thấy có một người đàn ông cầm ô đi về phía mình.

Khi chiếc ô kia che trên đỉnh đầu, cô sửng sốt một chút, chậm rãi ngước mắt nhìn Quý Lương Xuyên …..

Trong lúc hoảng hốt, cô giống như thấy được Quý Tư Hàn năm năm trước…

Cô nhớ hôm đó trời cũng mưa to như vậy, cô quỳ gối trước cửa hộp đêm, cầu xin người đi ngang qua, mua cô một đêm.

Rất nhiều người đàn ông ra vào đều đến sờ cô, đùa giỡn cô, cười nhạo cô, nhưng không ai nguyện ý mua cô.

Chỉ có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, cả người lạnh lùng cao quý, cầm một chiếc ô, chậm rãi đi tới trước mặt cô.

Khi hắn dùng ô trong tay, che ở đỉnh đầu của cô, thay cô che đi tất cả mưa rền gió dữ, lúc đó cô như thấy được thiên sứ của đời mình.

Cô đón ánh sáng lờ mờ, bò đến bên chân hắn, nắm lấy ống quần hắn, khóc lóc cầu xin hắn mua mình một đêm.

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt không khinh thường, không cười nhạo, chỉ lạnh giọng hỏi một câu, “Sạch sẽ không?”

Lúc ấy cô đỏ mặt gật đầu, người đàn ông mới vươn bàn tay thon dài xinh đẹp về phía cô.

“Mau lên xe, anh đưa em về nhà.”

Quý Lương Xuyên mở cửa xe phía sau, âm thanh ôn nhuận, trộn lẫn với nước mưa, đập xuống.

Lúc này Thư Vãn mới phục hồi lại tinh thần, người trước mắt là Quý Lương Xuyên, em họ của Quý Tư Hàn.

Cô và Quý Tư Hàn đã chia tay, theo lý thuyết không nên liên quan đến người họ Quý nữa.

Nhưng điện thoại di động của cô hết pin, không bắt được xe, cũng không bắt được taxi, cửa hàng có thể tránh mưa gần đó cũng đều đóng cửa.

Cô chần chừ một chút, vẫn lên xe Quý Lương Xuyên.

Cả người đều ướt đẫm, ngay cả ghế sau cũng ướt theo cô.

Thư Vãn vội vàng lấy khăn giấy từ trong túi ra, vừa lau thảm trải dưới chân, vừa đỏ mặt nói: “Ngại quá, làm bẩn xe của anh rồi.”

Quý Lương Xuyên thấy hành động hèn mọn của cô, vội vàng ngăn cô lại, “Đừng lau, chỉ là một tấm thảm, bẩn thì ném đi.”

Thư Vãn đang cẩn thận lau thảm, hơi dừng lại.

Cô thiếu chút nữa đã quên, người tốt bụng cho cô lên xe này cũng họ Quý.

Người họ Quý căn bản sẽ không để ý một tấm thảm, cho dù tấm thảm này có giá trị xa xỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.