Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chuowng 68

trước
tiếp

Chương 68

 

Nhìn thấy Lương Tiểu Ý thật sự tức giận, Savvy Wayne và Mạc Tử Xuyên cùng ỉu xìu, Mạc Tử Xuyên nói một cách đáng thương: “Tiểu Ý, em để hai người bọn anh đi về, vậy chút nữa em về kiểu gì? Chỗ này là bên ngoài Ngũ Hoàn, đến đi tàu ngầm cũng không thuận tiện, đúng không?”

 

“Em sẽ gọi điện cho anh Tô” Cho dù miệng nói như vậy, thực tế trong lòng Lương Tiểu Ý vô cùng lo lắng, không khỏi nghiêm túc tự hỏi, nếu như cô gọi Tô Lương Mặc đến đón cô, anh liệu có đến không? Dạo gần đây thái độ Tô Lương Mặc đối với cô rất tốt, cho dù không tự mình tới, nhất định sẽ cho tài xế đến đón cô .

 

Trong khi cô còn đang nghĩ linh tinh, hai người đàn ông xuất sắc nhưng không cùng phong cách kia nghe thấy lời cô, sắc mặt lập tức đen như đít nồi.

 

“Không được!”

 

“Không được!”

 

Hai người gần như cùng lúc đồng thanh nói. Sao hai người có thể để tên họ Tô kia đến đây được, khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung với Tiểu Ý, không thể để tên họ Tô kia chen chân vào.

 

“Tiểu Ý, em mau nhìn, đó có phải người mà chúng ta cần tìm hay không?”

 

Ngay lúc này, Mạc Tử Xuyên tỉnh mắt lập tức nhìn cánh cửa căn nhà số 403 bị một bà lão năm sáu mươi tuổi mở ra từ bên trong, bà đặt túi rác màu đen căng phồng dựa vào góc tường, chuẩn bị đóng cửa lại.

 

Lương Tiểu Ý vội vội vàng vàng chạy tới, mắt thấy cửa sắp đón lại, Lương Tiểu Ý nôn nóng liên tục kêu lên: “Bà ơi đợi một chút. Nhà bà có phải có một người bị bệnh u nào, họ Lưu, tên Lưu Quốc Văn phải không ạ”

 

“Cô là ai? Sao cô lại biết chuyện này?”

 

“Chào bà, cháu là..” Lương Tiểu Ý còn chưa kịp giới thiệu bản thân, cánh cửa sắt chống trộm trước mặt cô đã đóng lại. Cách cửa chống trộm, Lương Tiểu Ý nhìn thấy sắc mặt bà lão trở nên khó coi, vô cùng bất mãn nói: “Đi đi, đồ lừa đảo chết tiệt. Còn quay lại đây tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

 

Hóa ra bà lão nghĩ bọn họ là kẻ lừa đảo bán thuốc giả. Lương Tiểu Ý đằng hắng, dịu giọng nói: “Bà ơi, bà hiểu lầm rồi ạ! Chúng con không phải là nhân viên tiếp thị” Cô lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho bà lão đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô kia.

 

Bà lão do dự cầm lấy tấm danh thiếp, sau đó nghi ngờ ngắm nghía Lương Tiểu Ý, hỏi: “Cô là bác sĩ?” Lương Tiếu Ý gật gật đầu, “Vâng ạ, cháu họ Lương, Lương Tiểu Ý, cháu từng học về não bộ ở Mỹ”

 

“Ngồi xuống đi!” Bà lão đưa ba bọn họ vào trong phòng, rót ba cốc nước trắng, đặt trên bàn: “Uống tạm cái này đi, trong nhà cũng chỉ có nước sôi thôi”

 

Lương Tiểu Ý cũng không để ý, nhận lấy cốc nước, cười híp mắt nói cảm ơn.

 

Bà lão trực tiếp hỏi ra nghi ngờ trong lòng, “Cô là bác sĩ từ Mỹ về, tìm nhà tôi làm gì?”

 

“Chuyện là như thế này” Lương Tiểu Ý ngồi trên ghê sofa cơ thể hơi nhích về phía trước, nhìn bà lão, “Cháu học y là vì bù đắp hối tiếc ở trong lòng. Bà nội của cháu đối với cháu rất tốt nhưng bà đã qua đời bởi vì u não khi cháu còn rất nhỏ.

 

Sau này cháu học y, chọn khoa ngoại thần kinh, đi học cao học ở Mỹ, sau khi học xong ở bên đó công tác một đoạn thời gian. Nguyên nhân chủ yếu khiến cháu chọn khoa ngoại thần kinh là do chuyện của bà nội cháu. Lần này cháu về nước chính là hy vọng có thể dựa vào năng lực của bản thân giúp đỡ những bệnh nhân u não có hoàn cảnh khó khăn khỏe mạnh trở lại.”

 

Nghe thấy những lời của Lương Tiểu Ý, bà lão nhìn vào sự thành khẩn trong mắt của cô gái ngồi trên sofa phía đối diện, bà tin những lời cô bé này nói là thật lòng.

 

Nhưng mà…

 

“Chi phí phẫu thuật mở hộp sọ rất cao, gia đình chúng tôi chỉ trả không nổi. Cô gái à, tôi tin cô thật lòng thật ý muốn giúp đỡ nhà chúng tôi, nhưng…”

 

“Không có vấn đề gì hết, cháu sẽ phụ trách toàn bộ chỉ phí cho gia đình bà”

 

Bà lão kinh ngạc nhìn Lương Tiểu Ý, cốc nước trong tay đang run rẩy, “Cô, cô, cô nói cái gì cơ?” Chắc chắn ba nghe nhầm rồi. Trên đời này vẫn còn người tốt bụng như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.