Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 938

trước
tiếp

Chương 938

“Chú nói đến việc cháu làm ư? Chú muốn nhắc đến việc gì? Đọc sách? Học tập? Vào Vân Môn?”

Lục Trầm không nói, anh nhìn thật sâu vào hai đứa nhóc ngồi đẳng sau.

“Lâm sao chú biết được, chú chỉ nói vu vơ thế thôi” Anh ta nói cho qua chuyện, tên họ Tô đó thật biết dẫn vặt bản thân, chỉ biết mở một con mắt nhầm một con mắt, làm lơ mấy chuyện tốt mà nhãi con nhà cậu ta làm, không may lại là Lục Trầm, ai bảo cả đời này anh ta chỉ có một người bạn thân là Tô Lương Mặc chứ?

“Nói vu vơ? Lương Chỉ Hoành nghỉ ngờ nói.

Lục Trầm không thèm để ý nhún nhún vai: “Chú không phải daddy của hai đứa, cháu trông cậy chú có thể biết chuyện gì mà các cháu làm?”

Lương Chỉ Hoành nhìn anh ta, hai đầu lông mày nhíu vào rồi lại thả lỏng.

Nhưng cậu không hiểu lời mà Lục Trầm nói: Chú không phải daddy của hai đứa, cháu trông cậy chú có thế biết chuyện gì mà các cháu làm? Nhưng Tô Lương Mặc là daddy của hai đứa, đương nhiên là biết rồi Đáng tiếc Lương Chỉ Hoành chỉ tập trung trên người Lục Trầm, nên không để ý một câu nói dường như vô tâm lại có thâm ý khác.

“Được rồi, đến rồi, đi theo chú nào? Lục Trầm dừng xe, thầm nghĩ: khiến anh ta tốn nhiều nước bọt đấu mồm với hai nhóc như vậy, cuối cùng cũng đã đưa được hai đứa đến sân bay. Cũng không uổng công lúc trên xe anh ta cố ý dời trọng tâm câu chuyện.

Lương Chỉ Hoành và Lương Chỉ Duy lúc này mới phát hiện, bọn họ trong lúc vô thức đã bị Lục Trầm dẫn tới sân bay.

“Tại sao lại tới sân bay?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy. Đi theo chú nào!” Lục Trầm ko trả lời, mỗi tây ôm bổng một đứa lên.

Lương Chỉ Duy thì nghe lời, nhưng Lương Chỉ Hoành lại ko chịu phối hợp đơn giản như vậy.

“Thả cháu ra” Cậu bé này lạnh mặt đúng là có thế dọa người khác, nhưng Lục Trầm là ai, là người cùng nhau lớn lên với Tô Lương Mặc, anh ta nhìn khuôn mặt như cục đá đó của Tô Lương Mặc bao nhiêu năm đã nhìn đến chết lặng.

Hơn nữa, nhãi con dù có giỏi hơn nữa, có giống với tên Tô kia hơn nữa thì cũng ko phải cậu ta thật Lục Trầm ko để ý đến Lương Chỉ Hoành, vẫn ôm hai đứa sải bước đi về phía trước.

“Người đàn ông đó bảo chú làm vậy đúng ko? Ông ta muốn đuổi bọn cháu đi, đúng không?”

Lương Chỉ Hoành lạnh lùng hỏi.

“Đừng hỏi chú”

“Ông ta muốn làm gï? Ông ta định làm việc bất lợi cho mami của cháu, đúng hay không!” Lương Chỉ Hoành nổi giận.

Lục Trầm cũng nổi giận!

“Ấn nói hàm hồ!” Đối với trẻ con, Lục Trầm lớn lên trong hoàn cảnh giáo dục tốt đẹp đáng lẽ sẽ không nói thô tục như vậy. Nhưng nghe thấy Lương Chỉ Hoành vẫn một mực chất vấn, nghe thấy những lời đổ tội đó của Lương Chỉ Hoành, ranh giới cuối cùng của Lục Trâm đã bị giảm lên.

“Lương Chỉ Hoành, Lương Chỉ Duy” Sắc mặt đen sỉ của Lục Trầm đã đại biểu cho việc anh ta đã hao hết lòng kiên nhẵn của mình: “Hai anh em cháu nghe cho kĩ đây. Tô Lương Mặc, daddy của các cháu có làm hại ai cũng sẽ tuyệt đối không làm hại Lương mập, tức là mami của hai đứa!”

Nói xong, Lục Trầm đưa hai đứa trẻ cho vệ sĩ đã đứng chờ sẵn cạnh đó: “Đưa hai cậu lên máy bay đi Bệnh viện England.

Lương Tiểu Ý lúc này mới chậm chạp tỉnh lại “Đứa bé đâu? Đứa bé sao rồi?”

“Đừng nóng vội” người đàn ông ngăn lại cô gái đang muốn nhổm dậy khỏi giường bệnh kia: “Tiểu Ý, em uống nước trước đã”

“Không, anh nói cho em biết trước, cục cưng không có vấn đề gì đúng không?” Sắc mặt của người phụ nữ năm trên giường tái nhợt, tay cô ôm chặt bụng mình, cô cảm nhận được đứa bé vẫn năm trong bụng mình, đứa con bé bỏng cúa cô văn chưa từng rời xa cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.