Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 9 8

trước
tiếp

Chương 98

 

Lương Tiểu Ý rủ rỉ nói, cuối cùng quay người lại, ngửa đầu nhìn Tô Lương Mặc đang đặt một chân trên giường, nói một cách kiên quyết: “Vì vậy tối nay em nhất định không khỏi bệnh nhân!… Còn có chuyện nữa, em nhất định phải nói rõ với anh, em, Lương Tiểu Ý, không làm bất kì chuyện có lỗi nào với Ôn Tình Noãn. Thẩm Minh Viễn vu oan cho em, em không hề động tay động chân trong lúc phẫu thuật cho Ôn Tình Noãn”

 

“Được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi” Tô Lương Mặc chùng mắt xuống, đôi lông mi dày dậm che kín cảm xúc u ám nơi đáy mắt. Cả người anh bò lên trên giường, cánh tay dài vươn ra, đem Lương Tiểu Ý đang dựa vào mép ngồi dưới đất kéo lên trên giường, đặt côngồi song song với mình.

 

Giường bệnh chật hẹp, hai người lại ngồi song song với nhau, đương nhiên nhìn có chút chật hẹp.

 

Lương Tiểu Ý uốn éo người một cách khó chịu, cánh tay rắn chắc của Tô Lương Mặc đột nhiên siết chặt lấy vòng eo của Lương Tiểu Ý, giọng nói khàn khàn vang lên một cách trầm thấp : “Không về cũng được”

 

Lương Tiểu Ý vừa nghe vậy, đôi mắt sáng lên vì ngạc nhiên, “Thật sao?”

 

Cô nhìn thấy anh gật đầu, lập tức mừng đến phát điên, không để ý đến sự gian xảo lóe qua trong mắt anh.

 

Khóe môi nhếch lên của Tô Lương Mặc lộ ra vẻ vô cùng xấu xa, cái đầu đen nhanh chậm rãi dựa sát vào khuôn mặt của Lương Tiểu Ý, một cánh tay bỗng nhiên túm chặt lấy hai tay của Lương Tiểu Ý, dùng giọng nói khàn khàn đầy ý quyến rũ nói: “Vợ, muốn anh đồng ý cho em ở lại bệnh viện cũng không phải không được. Nhưng Tô Lương Mặc anh không đồng ý chuyện không có lợi”

 

Vừa nhìn liền biết người đàn ông nay không có ý tốt, nhưng trong lòng cô bé Lương Tiểu Ý tràn ngập sự tốt đẹp của người đàn ông này, ngu ngơ hỏi: “Lợi ích gì?”

 

Trong nháy mắt, Tô Lương Mặc gần như bật cười trong lòng… Cô vợ ngốc nghếch của anh vẫn ngây thơ dễ lừa như vậy.

 

Tuy nhiên phúc lợi miễn phí này, anh không nhận không phải đồ ngốc sao.

 

“Ôi” Tô Lương Mặc chỉ vào môi của mình: ^Vợ không ở nhà, đêm đã khuya mà anh vẫn không chợp mắt được. Để đền bù, vợ không phải nên cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?”

 

Nụ hôn chúc ngủ ngon là hôn vào trán nhỉ?… Lương Tiểu Ý không ngừng oán hận trong lòng. Đến lúc này còn không nhận ra được ý đồ xấu xa của anh, thì cô thật sự nên mua mì sợi về treo cổ được rồi.

 

Bỏ đi… Hôn môi thì hôn môi, chỉ cần có thể khiến anh nhanh chóng đồng ý cho cô ở lại bệnh viện là được.

 

Tô Lương Mặc xấu xa thưởng thức khuôn mặt không ngừng thay đổi biểu cảm của người con gái bên cạnh, anh buồn cười đến nỗi ruột đều mau xoän lại vào nhau.

 

Lương Tiểu Ý nhắm chặt mắt lại, ôm theo quyết tâm hy sinh thân mình, đem đôi môi phấn nộn của cô ép mạnh lên đôi môi mỏng của Tô Lương Mặc rồi nhanh chóng dời đi, giống như chuồn chuồn lướt nước.

 

Làm sao Tô Lương Mặc có thể bỏ qua cho miếng thịt đã dâng tới ận mình được, bàn tay to mạnh mẽ đè lại gáy của Lương Tiểu Ý, đem đôi môi đã rời ra một chút của cô đè lại lên đôi môi mỏng của mình.

 

Một khi nếm được môi mềm giống như nước suối trong lành ngọt mát của người con gái trong lòng, Tô Lương Mặc liền giống như ong vàng nếm tới mật hoa, không ngừng được mà cướp lấy mật ngọt của cô.

 

Tô Lương Mặc không vừa lòng chỉ đơn giản đem hai cánh môi chạm nhau, mi tâm anh cau lại, đầu lưỡi vươn ra, ngang ngược xông vào bên trong đôi môi mật ngọt vủa người con gái trong lòng, điên cưồng càn quét, liếm láp. Đợi đến khi cô sắp hít thở không được, mới thỏa mãn buông cô ra.

 

Mỗi lần bị anh hôn, Lương Tiểu Ý đều cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi rồi. Mỗi một lần đều giống như chết đuối.

 

Hô hấp của cô có chút hỗn loạn, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt thất thần nhìn lên trần nhà. Đôi mắt Tô Lương Mặc càng thêm sâu thảm, anh muốn giải quyết cô tại chỗ ngay lập tức!

 

“Rất ngọt… Phần phúc lợi này cũng không tệ lắm!” Ngón trỏ của Tô Lương Mặc xấu xa vuốt ve đôi môi bị hôn đến sưng vù, tỏa ra ánh sáng ướt át của Lương Tiếu Ý, nở nụ cười thỏa mãn giống như con báo săn được ăn no nê.

 

“Em, em đi đây!” Lương Tiểu Ý đỏ mặt, hốt hoảng chạy ra ngoài…

 

Cô không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa! Trong lúc bệnh nhân của mình còn đang nằm trong hai mươi tư tiếng nguy hiểm, cô lại bị người đàn ông kia quyến rũ, bị anh ta hôn đến mức chết mê chết mệt.

 

Ôi xấu hổ quá đi mất!

 

Lương Tiểu Ý hấp tấp chạy ra khỏi phòng bệnh, nhưng tiếng cười to đầy vui vẻ kia vẫn như cũ xuyên qua cánh cửa, truyền vào tai cô, khiến cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.