Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 83

trước
tiếp

Chương 83

 

Nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm để quan tâm những chuyện này, vừa đến bệnh viện cô lập tức đi vào phòng làm việc, đổi sang áo blouse, sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài. Lương Tiểu Ý bước vội chân đi thang máy lên phòng bệnh ở tầng mười một.

 

Tất cả phòng bệnh của khoa thần kinh đều nằm trên tầng mười một, không gian nơi đây có chút lạnh lẽo trống trải, thang máy phát ra một tiếng “Ting”, Lương Tiểu Ý vừa chuẩn bị bước ra liền bị một người chặn trước mặt.

 

Lương Tiểu Ý nhíu mày nhìn khuôn nhã nhặn đối diện, giọng điệu không dễ chịu nói: “Là anh?” Cô ¡ người này không có chút thiện cảm, bỏ qua chuyện Thẩm Minh Viễn làm chứng gả ra, chỉ riêng việc hắn đã làm với cô lúc cô ở trong bệnh viện, cô liền không thể nào thân thiện với người này.

 

“Lương Tiểu Ý, tôi nghe nói cô lại bắt đầu cầm dao phẫu thuật cho người khác?”

 

Cả khuôn mặt của Thẩm Minh Viễn chìm trong bóng tối, lúc sáng lúc tối, khiến Lương Tiểu Ý nhìn không rõ. Sự phòng bị tăng lên trong mắt cô, người đàn ông u ám này, cho dù có một khuôn mặt văn nhã, nhưng thực tế nội tâm lạnh lùng méo mó.

 

“Liên quan gì đến anh!” Lương Tiểu Ý cảnh giác bước về bên trái một bước, cô còn phải đi kiểm tra bệnh tình của Lưu Quốc Văn.

 

“Ha ha… Lương Tiểu Ý, loại người cố ý gây thương tích cho bệnh nhân trong lúc phẫu thuật như cô cũng xứng để cầm dao phẫu thuật lš nữa sao?” Thẩm Minh Viễn bám theo cô, bước lên ngăn phía bên trái một bước, vừa hay lại chặn đường của Lương Tiểu Ý.

 

Lương Tiểu Ý cũng không thèm che giấu sự chán ghét trong mắt mình. Lời nói đanh thé chỉ trích Thẩm Minh Viễn: “THẩm Minh Viễn, tôi có thể kiện anh tội phỉ báng. Thân là một bác sĩ não bộ, sau khi xem xong video phẫu thuật, trong lòng anh là rõ ràng nhất, tôi không hề động tay động chân trong lúc phẫu thuật. Còn anh, trong tình huống bằng chứng vô cùng xác thực lại một mực vu oan tôi. Thẩm Minh Viễn, tôi không thể không nghi ngờ mục đích của anh. Chảng lẽ thật sự chỉ vì Ôn Tình Noãn là người phụ nữ anh yêu thôi sao?”

 

Lời nói của Lương Tiểu Ý chọc trúng Thẩm Minh Viễn, khuôn mặt nhã nhặn của hắn lập tức hiện lên vẻ dữ tợn, người cũng trở nên có chút nóng nảy.

 

“Hừ! Tất cả đều là lời lẽ ngụy biện của cô. Ví dụ như cô thật sự không động tay động chân, vậy sao không đi kiện tôi tội phỉ báng? Ha ha, cô không trả lời được rồi chứ gì?”

 

Thẩm Minh Viễn cười một cách dữ tợn: “Để tôi nói ra vậy. Bởi vì cô không dám kiện. Cô sợ sau khi kiện tôi, tòa án sẽ phái nhân viên chuyên nghiệp đến tiến hành kiểm tra toàn diện ca phẫu thuật của cô, cả ân oán giữa cô, Tình Noãn, Tô Lương Mặc, cũng sẽ bị những người đó lôi ra trước mặt mọi người.”

 

Lương Tiểu Ý rất muốn cười…nhân viên chuyên nghiệp? Chẳng nhế cô và Thẩm Minh Viễn chưa đủ chuyên nghiệp sao? Làm khó Thẩm Minh Viễn có thể tưởng tượng ra chuyện này.

 

“Đủ rồi! Anh mắc chứng hoang tưởng rồi, tôi không thời gian ở đây lên cơn điên với anh” Lương Tiểu Ý vươn tay ra, lạnh lùng đẩy Thẩm Minh Viễn ra: “Biến đi! Đừng chặn đường tôi!”

 

Sức nhẫn nại của một người có hạn. Lúc trước cô cho rằng Thẩm Minh Viễn làm chứng giả là vì hắn ta yêu Ôn Tình Noãn, mà Ôn Tình Noãn đột nhiên trở thành người thực vật, tâm lý của hắn không thừa nhận được mới có thể làm ra chuyện vi phạm đạo đức bác sĩ như vậy.

 

Bây giờ, cô cho rằng, người này căn bản là kẻ điên mắc chứng hoang tưởng!

 

“Cô không được đi!” Thẩm Minh Viễn đột nhiên túm lấy cánh tay Lương Tiểu Ý lại, kéo mạnh một cái, Lương Tiểu Ý đứng không vững lập tức ngã xuống đất.

 

“Thẩm Minh Viễn! Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, mà cũng không cần nhịn!

 

Trong mắt Lương Tiểu Ý tỏa ra sự giận dữ mãnh liệt, cô nghiến răng nghiến lợi nói ra mỗi chữ mỗi câu: “Anh là người độc ác nhất, không có đạo đức nghề nghiệp nhất, bác sĩ vô sỉ nhất mà tôi từng gặp qua! Anh căn bản không có tư cách làm bác sĩ, tính cách vặn vẹo, nhân cách xấu xa, tính tình cố chấp, chỉ mù quáng tin vào những gì anh nghĩ trong lòng, hoàn toàn không muốn nhìn rõ sự thật! Anh căn bản là kẻ đáng thương chỉ sống trong thế giới của chính mình, không dám đi ra ngắm nhìn rõ ràng thế giới!”

 

“BốpI”

 

“Câm miệng lại! Cô câm miệng lại cho tôi!” Cùng với tiếng gào thét của Thẩm Minh Viễn, hắn dùng hết sức lực toàn thân đấm mạnh vào mặt của Lương Tiểu Ý Lương Tiểu Ý kêu lên một tiếng đau đớn, cả người như con diều đứt dây, ngã nhào vào thùng rác bên cạnh. Chiếc thùng rác bị đập mạnh vào, bay ra ngoài mấy mét mới dừng lại.

 

“Nếu như cô thật sự không thẹn với lòng cô kiện tôi ra tòa từ lâu, cô kiện đi chứ! Cô kiện tôi đi! Sao cô lại không dám kiện tôi! Không dám kiện à? Cô căn bản chính là có tật giật mình!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.