Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ - Ngọc Hạ

Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ - Ngọc Hạ

Tác giả:

Truyện

Trạng thái:

Hoàn Thành

Lượt xem:

558154
HOT Mới

Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ - Ngọc Hạ

Đánh giá: 9.2/10 từ 29 lượt
Truyện Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ của tác giả Ngọc Hạ là tiểu thuyết ngôn tình full, Nguyễn Mỹ. Hay Nụ cười em là độc dược với tôi.

"Huỳnh Bảo Nhi?"

Nghe được âm thanh của Trần Thanh Vũ, cây bút tôi đang cầm trong tay liền rơi xuống mặt đất.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ từ phòng cà phê trên lầu đi xuống.

Nguyễn Mỹ thật đúng là như hình với bóng với Trần Thanh Vũ, hôm nay cô ta mặc một bộ váy dệt kim cổ chữ V, bên ngoài là chiếc áo lông trắng tinh. Trên mặt trang điểm tinh xảo, mỉm cười quyến rũ khiến cả người cô tôi trông vô cùng cao quý.

“Cô Trần, đây là ai thế?" Nguyễn Mỹ nhìn tôi sau đó đưa mắt về phía người khách hàng bên cạnh tôi.

Tôi lo chuyện công việc của bản thân bị Trần Thanh Vũ biết được, lập tức nói dối: “Đây là... thầy giáo hồi đại học của tôi. Chúng tôi đang nói chuyện phiếm thôi."

Người khách hàng kia chỉ kinh ngạc nhìn tôi nhưng cũng không lên tiếng.

Trần Thanh Vũ nghiêm mặt lại, lãnh đạm nhìn tôi.

Tôi càng cảm thấy bất an.

"Thanh Vũ, chúng ta đi thôi. Chúng ta đừng quấy rầy Bảo Nhi ôn chuyện cũ với thầy giáo nữa.” Nguyễn Mỹ ôm cánh tay Trần Thanh Vũ, sau khi nói câu đấy thì nhìn tôi mỉm cười ẩn ý.

Hai chữ thầy giáo bị cô ta nhấn giọng mà nói.

Rất rõ ràng, ngay cả cô ta cũng nhìn ra căn bản người khách hàng không phải là thầy giáo của tôi.

Cũng phải trách tôi, dưới tình thế cấp bách như thế, vừa nhìn một cái thì có thể nhìn thấu sự luống cuống của tôi rồi.

Đây là một khách hàng nam khoảng chừng ba mươi tuổi nhưng dáng người khá đẹp, lại bởi vì nhà có chuyện vui mà cả người đều tràn đầy vẻ hạnh phúc, mặt mũi hồng hào cho nên nhìn sơ thì tuổi tác cũng không khác biệt với tôi nhiều lắm.

Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào người khách hàng của tôi một lúc lâu, ánh mắt u ám thật đáng sợ.

Tôi cũng không biết tại sao anh lại như vậy.

Thật may, cuối cùng có thể là do Nguyễn Mỹ có việc gấp nên đã kéo anh đi.