Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 29-30

trước
tiếp

Chương 29: Bần nông trung nông làm việc vất vả….

Một thùng gỗ cỡ lớn, một cái ghế thấp.

Đây là nơi Long Phù Nguyệt làm việc.

Long Phù Nguyệt nhìn thấy một đống quần áo lớn liền choáng váng. Liền hút một ngụm khí: “Đây…… Đây đều là quần áo cần giặt? Tại sao lại có nhiều như vậy? Chúng ta là thị nữ của Vương gia, hẳn là chỉ giặt quần áo của Vương gia? Tại sao ngay cả quần áo của a miêu a cẩu cũng đưa tới? Một đống quần áo lớn, rốt cuộc có bao nhiêu người vậy?”

Một nữ tử đang giặt quần áo nghe nàng thì thào nói, thì ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, cười nói: “Ngươi mới đến à? Quần áo của Vương gia có người phụ trách rồi, cũng không phải là chúng ta có thể giặt được. Đây đều là quần áo của các tướng sĩ. Vương gia săn sóc binh sĩ, cho nên quần áo bọn họ mặc chúng ta đều phải giặt.”

Trời ơi! Thì ra đây là quần áo của xú nam nhân! Trách không được nàng bỗng dưng cảm nhận được mùi vị khác thường. Con mẹ nó, bà nội nó, thối phán quan, phán quan chết tiệt, ngươi hãm hại ta!

“Này, ngươi gọi là Nguyệt nhi phải không? Đừng tiếp tục đứng ở đó xem. Quần áo ngày hôm nay toàn bộ phải giặt hết. Bằng không sẽ bị Lãnh tổng quản mắng đó. Mau giặt đi.” Thị nữ áo xanh trừng mắt liếc nhìn nàng. Lại phân phó người khác hai câu, liền đi ra.

Choáng váng, xem ra Lục nhi này cũng là người đứng đầu ở chỗ này.

Ai, được rồi! Đến đâu thì đến, không lo vội, trước hết cứ nhịn xuống,còn phải nghĩ đến việc chạy trốn nữa……

Miệng nàng vừa lẩm bẩm oán thán, vừa ngồi xuống nhận lệnh giặt sạch sẽ.

Nàng lấy bộ quần áo thứ nhất. Trên áo toàn là mồ hôi lại còn có vết máu, một mùi hôi đặc biệt bay thẳng tới mũi. Nàng nhăn mũi, chỉ cảm thấy dạ dày bốc lên.

“Nôn!” Nàng muốn ói ra! Nhắm mắt lại đem bộ quần áo kia bỏ vào trong chậu gỗ. Nín thở, dùng sức chà xát cho sạch.

Ai, trước kia nàng chưa từng giặt quần áo. Nàng tuy rằng là cô gái người Miêu, nhưng gia đình thịnh vượng và giàu có, trong nhà phương tiện hiện đại hoá đầy đủ hết.Giặt quần áo bằng tay, đó là chuyện đời trước…..

Nàng đi đến bên cạnh tiểu nha đầu tên là Điềm Nhi, nhìn qua so với nàng lớn hơn không được bao nhiêu. Nhưng giặt quần áo lại điêu luyện vô cùng.

Điềm Nhi nhìn nàng một cái, thấy nàng bộ dạng ngốc nghếch dị thường không khỏi bật cười, nói: “Nguyệt nhi, ngươi thật ra là tiểu thư khuê các nhà ai?”

Long Phù Nguyệt cười giả lả: “Không, không phải, ta là con nhà nông vất vả, là bần nông trung nông a……”

 

Chương 30: không có cô nương nào có thể khiến hắn cười.

Điềm nhi không biết nàng đang nói cái gì. Nhưng hiểu được ý tứ trong lời nói, nàng mở to hai mắt bật cười: “Ngươi lừa quỷ sao, ngươi nhìn bàn tay của ngươi nhỏ bé, không chai sạn, giống như người chưa từng chạm tay vào nước. Làm sao giống con nhà nông cơ chứ?”

Long Phù Nguyệt cúi đầu nhìn vừa thấy. Trời ạ, hai tay nhỏ bé này so với kiếp trước của nàng còn tinh tế trắng mịn hơn, móng tay được sơn màu hồng nhạt, quả nhiên, quả nhiên không giống với đứa con nhà nông….

Nàng nhẹ nở nụ cười: “Ta, cha mẹ ta đều rất thương ta, nên ta chưa bao giờ làm việc nhà nông…… Ai nha, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên giặt nhanh lên. Đừng nói nhưng lời vô ích nữa.

Giặt không xong, Lãnh quản sự kia lại đến K chúng ta!”

“K?”Điểm nhi mởi to mắt ngạc nhiên.

“Ha ha, chính là ý sẽ phạt chúng ta đó. Vị Lãnh tổng quản kia vừa thấy giống như Vương Hi Phượng, chúng ta vẫn là không cần chọc nàng ấy thì tốt hơn.”” Long Phù Nguyệt rất có bản lĩnh xem tướng. Vừa thấy tướng mạo người, có thể đem tính cách đặc thù của người khác hiểu khá rõ.

Điềm Nhi tuy rằng nghe được không hiểu rõ lắm, nhưng có thể hiểu được ý tứ. Bật cười, nói: “Nguyệt nhi, ngươi là dân Thiên Cơ quốc”

Nói chuyện như thế? Khá cổ quái a.

Long Phù Nguyệt làm cái mặt quỷ, cười ha ha: “Ừ, có thể là thế. Hắc hắc. Cách mười dặm phong tục đã khác, huống chi là hai quốc gia, thói quen nói chuyện đương nhiên không giống nhau rồi. À, đúng rồi, Vương gia thối của các ngươi đâu.”

Điềm Nhi biến sắc, nhìn chung quanh, cũng may kia mấy người đều không nghe thấy, không có nghe đến Long Phù Nguyệt nói lời đại nghịch như vậy.

Điềm Nhi đem tay nhỏ bé đặt ở bên miệng làm một cử chỉ cấm thanh. Nhẹ nhàng mà nói: “Nguyệt nhi, ngươi ngàn vạn lần không nên nói những lời đại nghịch như vậy, nếu như để những người này nghe thấy, hay lời đến tai Lãnh tổng quản, ngươi sẽ gặp xui xẻo lớn, Lãnh tổng quản không đem miệng ngươi xé nát là không được.”

Long Phù Nguyệt nở nụ cười như không cười, nói: “Được rồi, ta không nói, ta coi vị Vương gia này dáng vóc rất giống đại cô nương? Thực không tin hắn có thể mang binh đánh giặc.”

Điềm Nhi thở dài, nói: “Nguyệt nhi, kiến thức của ngươi cũng thật sự là rất nhỏ bé. Cửu Vương gia của chúng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, cũng là thiên hạ đệ nhất kì nam tử, trên đời này không có cô nương nào có thể khiến được ngài ấy cười…….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.